Chương 28

Chương 28: Tôi đầy hương vị của cô ấy

»

Lâm Âm có thể cảm thấy khí lạnh ở Quý Tư Nam, cô không biết tại sao, đối mặt với anh vào lúc này, cô cảm thấy tội lỗi không thể giải thích được, vì vậy sau khi nghe những lời của Quý Tư Nam,

cô lập tức hất tay Chu Chính Đình ra.

“A Âm” Chu Chính Đình gọi cô giọng điệu nhanh chóng.

Lâm Âm thậm chí không nghĩ đáp lại anh ta, cô nhìn Quý Tư Nam, kể từ khi anh xuất hiện ở đây, như thể anh đang gọi hồn cô, và linh hồn cô được anh dẫn dắt để cô từng bước tiến về phía anh.

Tuy nhiên, khi đi được vài bước, đầu óc say khướt của cô muốn ngất đi kèm theo cảm giác đặc biệt khó chịu. Cô loạng choạng vài bước và tiến về phía trước, cô thực sự rơi vào vòng tay của Quý Tư Nam.

Lâm Âm sợ chính mình té ngã, cô theo bản năng vô thức ôm eo anh. Toàn bộ cơ thể đập vào anh, anh đứng vững, bị cô va chạm như vậy, cơ thể hoảng thậm chí còn không hoảng một chút.

Mặc dù Lâm Âm đang chóng mặt, nhưng cô không phải lý trí đều không có, hiện tại cô đương nhiên biết mình ngã vào vòng tay của Quý Tư Nam vào lúc này, cơ thể cô vô thức cứng lại. Trong khoảng thời gian này, mặc dù thỉnh thoảng cô sẽ nói những câu thích anh lời âu yếm, nhưng kỳ thật trong lòng cô vẫn sợ hãi anh. Cũng không có cái gì hành động thực tế.

Mặc dù nhận thức được vấn đề nhưng cô một chút tự mình ý thức bản thân đều không có, không có kế hoạch ngay lập tức để khắc phục nó, Vẫn ngoan cố bám lấy anh không buông.

Cô ngẩng đầu khỏi vòng tay anh nhìn lên anh, đối diện với đường quai hàm rắn chắc, trên đôi mắt quyến rũ của anh, đuôi mắt có một vòng cung đẹp, chính là như vậy một đôi mắt lạnh lùng, hay chính xác là một lời cảnh báo nào đó.

Là cảnh báo cô để tránh xa anh sao?

Hừ hừ, chính là không buông tay, muốn ôm anh !

Rượu càng làm tăng thêm dũng khí của cô, không chỉ không biết điều buông ra, cô còn nói với anh với vẻ mặt tự nhiên : "Em chóng mặt, chân mềm nhũn, không đi được nữa. Anh ôm em được không?"

Xung quanh vẫn có mấy người đứng, nhìn hình ảnh này, mỗi người sắc mặt khác nhau, nhưng đều đổ mồ hôi cho Lâm Âm, rốt cuộc bọn họ đều biết Lâm Âm đang đối mặt với ai.

Người mất trí của lục địa.

Cùng kẻ điên làm nũng, so kẻ điên còn điên hơn.

Quý Tư Nam từ chóp mũi khẻ ra một tiếng hừ nhẹ "Được một tất lại muốn tiến một thước ?"

Giọng điệu lạnh lùng là một lời cảnh báo thực sự.

Tuy nhiên lúc này, lời cảnh cáo của anh thật sự không có sức uy hϊếp đối với cô, cô hơi bĩu môi nói: "Nhưng mà em thật sự không đi được. Em như vậy thích anh, anh ôm em một cái thì làm sao?"

Quý Tư Nam : "..."

Uống rượu xong, sắc mặt cô ửng hồng, tựa như nụ hoa nhuộm sắc xuân, có chút hồng nhuận dịu dàng lan tràn trên chóp nhìn thanh tú quyến rũ, có vẻ kiều diễm ướŧ áŧ, cảm giác say mê ly đãng ở đáy mắt, rượu nho nơi đáy mắt khiến cô mọi người ngẩn ngơ với đôi mắt của cô, nó đã trở nên rõ ràng.

Chung quanh những nam nhân vẫn đang quan sát, anh nhất thời có chút tức giận, trên mặt tự giác dâng ức hϊếp người cảm thấy ớn lạnh đến nghẹt thở, anh cởϊ áσ khoác ngoài và trùm lên đầu cô.

Theo bản năng, anh không muốn đôi mắt bẩn thỉu ấy nhìn bộ dáng cô. Cô rút tay ra định trực tiếp ôm lấy cô, không ngờ Lâm Âm lại nghĩ cô đang muốn đẩy anh ra, cô vô thức nhảy lên trên người anh, vòng tay qua cổ, hai chân kẹp chặt lấy eo anh. Cả người câu móc anh hoàn toàn, như vậy còn thôi không sao cả, còn đem đầu dập vào đầu anh, nhẹ giọng cầu xin: "Không được, anh đừng đẩy em ra."

Quý Tư Nam thân thể cứng đờ trong phút chốc, cô treo cả người lên người anh, cô thật không nghe lời, đáng lẽ anh phải cảm thấy tức giận, nhưng lúc này, anh không tự chủ được lại nghĩ tại sao cô lại nhẹ như vậy, còn có... Vì cái gì mềm như vậy? Khi cô đang nói chuyện, hơi thở nóng rực xộc vào lỗ tai anh, anh lập tức cảm thấy có thứ gì đó rối tung lên, tựa như trước kia cô mỗi lần nói một ít ái muội nói là lúc cái loại này loạn, cùng loại với cái loại này cảm giác nội tiết hỗn loạn.

Một số hệ thống quan trọng trong cơ thể anh như bị ăn mòn. Vẻ mặt Quý Tư Nam lại trở nên ảm đạm, anh không bỏ rơi cô mà chỉ ôm cô ra ngoài với tư thế rất khó coi, không ai dám ngăn cản.

Xe của Quý Tư Nam dừng ở bên ngoài, Amo giúp anh mở cửa, Quý Tư Nam giọng cảnh cáo hướng tới Lâm Âm nói: "Xuống dưới, lên xe."

Lâm Âm dường như sợ bị anh ném, ôm cổ anh chặt hơn, rất đơn giản từ chối, "Không cần."

Anh nhìn chằm chằm đỉnh đầu cô, trong đáy mắt bốc lên một ngọn lửa nhàn nhạt, "Cô đủ rồi"

“ha.” Cô ấy đáp lại, nhưng không cử động.

Quý Tư Nam cảm thấy lãng phí thời gian để lý luận với một người say rượu, vì vậy anh dứt khoát ôm cô và lên xe. Nhưng sau khi ngồi xuống, anh thấy tư thế này có chút khó chịu.

Cô ngồi ở trên đùi anh, cả người cô hoàn toàn gần gũi với anh.

Có một mùi thơm tinh tế quanh quẩn ở chóp mũi, đèn xe mờ ảo, tầm mắt mờ mịt, khứu giác lại càng nhạy bén, mùi thơm này quấn lấy nhau như một sợi chỉ, muốn bỏ qua cũng khó.

Quý Tư Nam hơi nhíu mày, ánh mắt thâm thúy, "Đi xuống, ngồi đi."

Lâm Âm cảm thấy thực ủy khuất. Say rượu càng làm cho cảm giác ủy khuất này tăng lên gấp bội. Cô nhìn người trước mặt, mặt mày vẫn như cũ vẫn còn bóng dáng của tiểu Nam. Cô nhớ lúc đó họ đã trốn thoát khỏi bọn bắt cóc. Cô nhớ lúc đó thân thể vẫn luôn không tốt lắm, cô nằm ở trên giường để hồi phục sức khỏe, anh sẽ cúi xuống và xoa đầu cô.

"Chị ơi, khi nào chị khỏe ?"

"Chị ơi, chị mau khỏe lại nhé?"

Nhưng hiện tại anh đối với cô như vậy ác liệt, càng nghĩ càng cảm thấy ủy khuất.

Cô bất mãn nhìn anh chằm chằm, "Tại sao anh lại đối với em ác liệt như vậy? Chúng ta xa nhau nhiều ngày như vậy, anh không nghĩ tới em chút nào sao? Sao anh lại nhẫn tâm như vậy?"

Quý Tư Nam: "..."

Nghe có vẻ như họ là một cặp đôi yêu nhau, tách ra lúc sau anh lại không nghĩ, cô đối anh ủy khuất.

Quý Tư Nam cảm thấy rằng cảm giác lộn xộn đã đến một lần nữa.

"Nhớ cô? Cô còn không biết xấu hổ đối tôi cảm thấy ủy khuất? Không phải cô đã nói là thích tôi sao? Sao lại để bàn tay bẩn thỉu của nam nhân khác đè lên người?" Giọng điệu của anh lạnh lùng, phảng phất chút tức giận.

Lâm Âm sót lại một chút ký ức về người đàn ông bẩn thỉu trong miệng anh, cô nói: "Anh ấy chỉ giúp em một chút." Cô cười nhìn anh, "Sao anh lại tức giận như vậy? Anh ghen à?"

Lời giải thích của cô cũng không xua đi được lửa giận của anh, nhất là khuôn mặt tươi cười đối diện với cô lúc này tựa hồ như chỗ nào đó bị đâm một chút, sắc mặt càng thêm ảm đạm, anh lạnh lùng nói: "Đi xuống!"

Sao anh hung dữ vậy? Làm gì luôn làm cô đi xuống?

Cô nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt mờ ảo, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn, mái tóc dài chất đống lộn xộn trên mặt khiến gương mặt cô giống như nhuận ngọc, vì vậy đôi mắt đặc biệt đỏ lên. Hiện tại cô thích làm ra bộ dáng này, rất đáng thương, để cho người ta buông bỏ sự đề phòng.

Lúc trước cô bộ dáng cũng như thế này, nắm tay bị thương của anh hỏi: "Bị thương sao anh không nói cho em biết?"

"Bị thương sao lại muốn nói cho ngươi biết? Ngươi không phải là bác sĩ."

"Mặc dù em không phải là bác sĩ, em cũng có thể quan tâm một chút a."

Được người khác quan tâm? Đó là cảm giác như thế nào? Anh có thực sự yêu cầu sao? Lúc đó mắt cô cũng đỏ như bây giờ, cúi đầu giúp anh thổi vết thương.

“Sau này anh bị thương có muốn hay không nói cho em biết ?” Cô nói với anh.

Cô thổi thật ấm áp, bị cô thổi mấy lần dường như cũng không đau, trong lòng anh có một loại kɦoáı ƈảʍ kỳ lạ, vậy đây là cảm giác được quan tâm sao?

Anh cứ tưởng cô sẽ là của anh, cô cười, cô đau lòng sẽ luôn ở bên cạnh anh, nhưng khi còn bé, anh vẫn chưa biết mất mát là gì, cô đã cho anh biết.

Ngay khi anh đang phân tâm, cô đột nhiên nhảy vào vòng tay anh, vòng tay ôm chặt eo anh. Quý Tư Nam nhắm mắt và điều chỉnh nhịp thở trong bóng tối.

Đã lâu anh không có cảm giác bực bội này, cảm giác rối loạn khiến mọi thứ dường như mất cân bằng. Cái mùi đó lại bay qua mũi anh, như muốn ăn mòn sự tỉnh táo của anh, anh cảm thấy lòng mình đang rất bối rối, chuyện này không nên xảy ra với anh.

Qua nhiều năm, anh đánh bóng bản thân cực kỳ sắc bén, cho phép mình đứng ở nơi cao nhất, chỉ có đứng ở nơi đó mới có thể thống trị người khác, chỉ có anh thống trị người khác, không thể bị người khác chi phối.

Chỉ có kẻ mạnh mới không sợ thua, vì vậy anh phải trở thành kẻ mạnh. Dù có trở thành kẻ mạnh, sẽ biến mình thành ác quỷ, nhưng chẳng ai coi anh là người tốt đúng không? Từ nhỏ chính là, đương nhiên cũng không chuẩn xác, đã từng có người đem anh trở thành người tốt, người kia còn giáo hội anh nói chuyện, không có người có cái kia kiên nhẫn, nhưng tiếc rằng nhát dao đau đớn nhất mà anh từng hứng chịu cũng đã bị người đó giáng cho.

Cô ấy đã cho anh biết anh ngốc như thế nào.

Anh không thể từ cái vị trí kia ngã xuống, cho dù nó không có tác dụng gì. Đi một chút liền không được bởi vì chỉ đứng ở đó sẽ bất khả xâm phạm, một khi rời đi, anh sẽ trở thành một thân thể bằng xương bằng thịt, sẽ đau đớn, anh không muốn đau.

Nhưng bây giờ, cô đang kéo anh xuống một chút, cơ thể mềm mại, hơi thở ấm áp và mái tóc rối bù của cô quét qua tay anh.

"Quý Tư Nam, em thích anh."

"Quý Tư Nam, em sẽ nhịn không được hôn anh"

"Em rất thích anh, anh ôm em một cái thì sao?"

Những lời nói đó làm trái tim anh xao động.

Anh nhắm mắt lại để bình tĩnh cảm xúc, gân xanh trên trán cũng từ từ nhảy ra. Anh lạnh lùng bảo Amo dừng lại, xe sang bên đường dừng lại, anh đột ngột đẩy cửa xe, hai tay ôm vai người phụ nữ trên tay, tất cả những gì anh phải làm bây giờ là ném cô ra ngoài, cân bằng bị cô phá hư, hẳn là làm cô cách khá xa một chút mới được.

Anh hồi lâu không cử động, anh ở giãy dụa, ngón tay run lên vì vùng vẫy, cho đến khi người trong tay anh đột nhiên khịt mũi, anh mới hoàn hồn lại, thấy cô co rút một chút, lại cong người vào trong vòng tay của mình.

Cửa xe vừa mở, gió lạnh lùa vào, cô sợ lạnh.

Anh vô thức kéo cửa đóng lại, anh nhìn về phía trước mà không có biểu hiện gì trên khuôn mặt, và bảo Amo lái xe đi.

Cô cong người trong vòng tay anh thêm vài lần nữa, như muốn tìm một vị trí thoải mái, anh duỗi một tay ra choàng tay qua vai cô, cô có vẻ rất hài lòng, không còn ưỡn người nữa mà từ từ chìm vào giấc ngủ trong vòng tay anh.

Trong bóng tối, anh biểu tình căng chặt, đáy mắt anh như là ngưng tụ mưa rền gió dữ tràn đầy sát khí, như muốn hủy diệt mọi thứ trên đời, nhưng anh lại cảm thấy người trong tay run lên, sắc mặt đại ý muốn kéo áo khoác của anh lên người cô.

Lâm Âm đã ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy đã ở trong phòng của nhà Quý Tư Nam, Lâm Âm nhìn quanh và phát hiện trên người cô có một chiếc áo khoác, trông rất quen thuộc, giống như là của Quý Tư Nam.

Tại sao áo khoác của Quý Tư Nam lại khoác trên người cô? Bởi vì tối hôm qua Lâm Âm uống rượu và đầu cô vẫn còn hơi choáng váng, cô nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, mặc dù ký ức đứt quãng, nhưng đại khái có lẽ cô có thể nhớ được.

Cô nhảy lên Quý Tư Nam.

Cô ngồi trong vòng tay anh.

Cô thϊếp đi trong vòng tay anh.

Lời cảnh cáo lạnh lùng của anh ngày hôm qua vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng lời cảnh cáo như vậy, anh vẫn để cô nằm trong vòng tay mình, ôm cô về Quý gia.

Lâm Âm thu dọn đồ đạc và bước ra khỏi phòng, thật tình cờ vừa ra tới cô liền gặp Quý Tư Nam.

Bầu không khí có chút ngượng ngùng, Lâm Âm cười chào hỏi: "Ngủ ngon không?"

"Khá tốt."

Vẻ mặt của anh rất tự nhiên, trên mặt thậm chí còn lộ ra nụ cười, nhưng ánh mắt lại lộ ra một chút lạnh lùng, Lâm Âm cười với anh, trong lưng hiện lên một cảm giác ớn lạnh.

Lâm Âm và Quý Tư Nam lần lượt ngồi xuống bàn ăn, Quý Tư Nam liền ngồi đối diện với cô, trông anh khá bình thường, giống như cũng không có tính toán truy cứu cô tối hôm qua đối anh lỗ mãng.

Lâm Âm nghĩ anh hôm qua đối cô dung túng, đột nhiên muốn trêu chọc anh

Cô ngẩng đầu, giả vờ khó hiểu hỏi anh: "Hôm qua anh ngủ trong phòng em à?"

Quý Tư Nam cau mày khi nghe điều này, "Tại sao tôi phải ngủ trong phòng của cô?"

"Anh không có ngủ trong phòng của em, tại sao áo khoác lại ở trong phòng của em?"

"..."

Quý Tư Nam vẻ mặt không thay đổi, trầm mặc một hồi nói: "cô khóc ồn ào quá, tôi đem áo thoát cho cô."

Lâm Âm bật cười, "Anh như vậy rất đau cho em ?"

Quý Tư Nam cảm thấy bị chọc ngoáy ở đâu đó, đặc biệt là nụ cười của cô dường như nhìn thấu điều gì đó, và từ "đau".

Trong lòng anh có chút khó chịu, anh thật sự mặc kệ cô, không muốn ăn bữa sáng nữa, vừa đứng lên, Lâm Âm vội vàng hỏi: "Anh đi công ty à?"

"Ừm."

"Em có nên đi theo không?"

Anh thậm chí không nhìn cô, "Chỉ cần muốn đi theo liền theo."

Vậy anh có muốn cô đi theo không? Lâm Âm cuối cùng cũng đi theo anh vào xe.

Trước đó không nghĩ là có chuyện gì, nhưng ngay khi Lâm Âm lên xe, Quý Tư Nam đã nhanh chóng ngửi thấy mùi cơ thể của cô trong môi trường kín gió.

Nó thực sự rất lạ. Trước đây anh chưa nhận thấy mùi đặc biệt như vậy trên cơ thể cô, nhưng sau ngày hôm qua, anh đã trở nên đặc biệt nhạy cảm với mùi này anh liền nghĩ đến ngày hôm qua cô bổ nhào vào trong lòng ngực người anh, mềm mại mảnh mai, giống một cái rắn nước quấn lấy anh.

Mùi trên cơ thể cô phảng phất đem không khí làm pha loãng, Quý Tư Nam thao bản năng kéo cà vạt của anh trong tiềm thức, bất quá đường đường quý tổng lại làm sao có thể bị ảnh hưởng bởi sự thay đổi nhỏ này? Chẳng sợ mùi hương làm phiền anh, anh vẫn luôn bình tĩnh.

Khi đến công ty, Lâm Âm và Quý Tư Nam cùng nhau vào phòng làm việc, Quý Tư Nam ngồi xuống bàn bắt đầu đọc tài liệu do trợ lý chuẩn bị, với tâm trạng tập trung như vậy, anh cũng không để ý đến sự tồn tại của cô, cho đến khi anh vô tình ngẩng đầu lên, anh thấy cô khẽ bĩu môi sắp xếp đống giấy lộn xộn trên giá sách.

Cô quay lưng về phía anh, hôm nay cô mặc một bộ váy chỉnh tề, kia váy đặt biệt ôm thân, khi cô dẩu thân, vòng eo và hông của cô lập tức được siết chặt. Anh nhìn vào vòng eo và hông, bỗng nhiên nhớ tới hình ảnh hôm qua cô nhảy đến trên người anh, trong tiềm thức anh nghĩ đến bàn tay anh đang ôm eo cô.

Anh lúc này thật sự là sững sờ, trước đó anh chưa từng nghĩ tới eo của nữ nhân có thể mỏng đến mức dùng một tay ôm lấy, tựa như chỉ cần một nếp gấp liền có thể bẻ gãy.

Hôm qua cô ngủ thϊếp đi dựa vào anh như vậy, trên người anh dường như vẫn còn có chút cảm giác mềm mại của cô kề vào anh, nghĩ đến chuyện này anh cũng không bình tĩnh được.

Anh là Quý Tư Nam, anh làm sao còn không có sự tập trung này, cúi đầu xử lý tài liệu lần nữa, nhưng cả người giống như ngốc, một lúc sau, anh mới ngẩng đầu nhìn lại, cô vẫn chổng mông về phía đó không biết cô đang làm gì.

Quý Tư Nam khẽ nâng đầu nhắm mắt lại, thái dương gân xanh liền nhảy, sau đó mở mắt ra, anh dứt khoát bấm đường dây bên trong để trợ lý đi vào đưa cô đi.

Ngay sau khi Cao Vĩ bước vào, Lâm Âm mới sắp xếp xong đống tài liệu lộn xộn.

"Trợ lý Cao, anh tới vừa lúc, tôi đã sắp xếp thứ này, nhưng tôi thấy số liệu có vài chỗ không chính xác. Có muốn tôi giúp anh thay đổi không?"

Trợ lý Cao Vĩ lịch sự mỉm cười, "Không cần phiền toái cô Lâm, chủ tịch Quý đã nhờ tôi đưa cô Lâm trở về."

Lâm Âm: "..."

Lâm Âm liếc nhìn Quý Tư Nam, anh cúi đầu xử lý hồ sơ, không nghe thấy ở đây nói cái gì, Lâm Âm cảm thấy bối rối, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn đi theo Cao Vĩ.

Lần này điện thoại di động của Lâm Âm không bị Quý Tư Nam tịch thu, khi trở về Quý gia, Lâm Âm lấy điện thoại khởi động máy lên, quả nhiên nhận được rất nhiều cuộc gọi nhỡ. Lâm Âm sợ nhất sự lo lắng của cha mẹ mình, đầu tiên cô gọi Trương Uyển Như.

“A Âm, Quý Tư Nam lại đưa con đi à?” Giọng Trương Uyển Như lo lắng.

Lâm Âm biết rằng Chu Chính Đình có lẽ đã nói với cha mẹ cô về việc Quý Tư Nam đưa cô đi. Lâm Âm nói, "Đừng lo lắng, anh Quý không làm gì con."

"Quý Tư Nam đến tột cùng muốn thế nào?"

Lâm Âm nghe thấy Trương Uyển Như đang khóc trong giọng nói của mình, cô vội vàng an ủi: "Mẹ đừng lo lắng, trước mắt anh Quý cũng không có trừng phạt gì con."

"Ai biết được, hắn là một kẻ mất trí."

"Mẹ nghe con nói, mẹ và ba ba phải chăm sóc tốt cho mình, con liền tự chăm sóc. Chỉ cần hai người tốt, con sẽ không có nỗi lo về sau."

Trương Uyển Như cảm xúc dần dần lắng xuống, "Được rồi, đừng lo lắng, cha con ta sẽ tự lo liệu."

Sau khi Lâm Âm cúp điện thoại, cô khẽ thở dài, liếc nhìn điện thoại di động của mình, Chu Chính Đình gọi cũng tới rất nhiều cuộc gọi, cô đang cân nhắc có nên hồi một cái qua đi.

Chu Chính Đình thật ra gọi đến trước cô.

"Lâm Âm?"

"tôi đây."

Đầu bên kia điện thoại có vẻ an tâm, Lâm Âm lại nghe thấy Chu Chính Đình hỏi: "Cô không sao chứ?"

"Tôi rất tốt."

"Cô bị Quý Tư Nam uy hϊếp sao?"

Lâm Âm nghĩ điều này nghe có vẻ lạ, cô nói, "Không."

"Cô cùng Quý Tư Nam ..." Anh ngừng nói.

"Tôi cùng Quý Tư Nam làm sao vậy?"

Anh im lặng một lúc, cuối cùng nhẹ nhàng thở dài, "Không có gì."

"Còn có việc sao?"

"Không."

"Kia cúp máy?"

"Được."

Lâm Âm cúp máy, Chu Chính Đình đang nghĩ cô bị Quý Tư Nam uy hϊếp? Quý Tư Nam không hề uy hϊếp cô, mặc dù bố mẹ cô rất lo lắng cho cô nhưng cô không thực sự muốn rời đi.

Nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, cô gần như nhớ ra. Cô nhảy lên trên người anh, cô nằm trong vòng tay anh ngủ, anh thế nào thực sự dung túng cô, nhớ lại cảm thấy thế nhưng có một sự ngọt ngào.

Khi trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô muốn làm đồ ăn ngon cho anh. Vì vậy, khi Quý Tư Nam trở về nhà, anh đã được chào đón bởi một bàn ăn thịnh soạn do Lâm Âm làm cho anh, Quý Tư Nam cũng đã quen với việc đó, anh thong thả ung dung dùng cơm.

Lâm Âm hỏi anh, "Em biết anh thích thịt. Hôm nay em làm nhiều món thịt hơn. Anh nghĩ nó có vị như thế nào?"

Quý Tư Nam nói: "Không tệ."

Không tệ, có nghĩa là vẫn hài lòng, Lâm Âm yên tâm. Quý Tư Nam có một thói quen ăn uống cố định, anh ăn một ít tất cả mọi thứ, nhưng là không ăn quá nhiều, dùng xong cơm anh liền đi lên lầu.

Sau khi ăn xong, Lâm Âm cắt một ít trái cây cho Quý Tư Nam, Quý Tư Nam đang ở trong phòng làm việc, Lâm Âm gõ cửa, bên trong ứng một câu nói: "Tiến vào."

Lâm Âm đẩy cửa bước vào, Quý Tư Nam đang cúi đầu đọc sách, Quý Tư Nam vốn tưởng rằng là giúp việc đưa cà phê, vừa nhấc đầu nhìn lên là cô, anh không khỏi cau mày.

Lâm Âm bước vào với đĩa trái cây, cô mỉm cười và dáng người mảnh mai, vừa đến gần, mùi cơ thể của cô đã phả vào người anh, Quý Tư Nam cảm thấy hơi thở của anh chậm lại một lúc.

“Em cho anh một đĩa hoa quả.” Cô đứng ở bàn hướng anh nói.

“Bỏ qua đi.” Giọng điệu của anh ta rất bình tĩnh, vẻ mặt không có biểu hiện gì khác thường.

Cô vẫn chưa rời đi, băng qua một mảnh nhỏ quanh bàn đi về phía anh, mùi xộc vào mũi anh dần trở nên nồng liệt, Quý Tư Nam cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu hỗn loạn.

Bàn tay trên bàn nắm chặt trong tiềm thức, đừng lại gần, đừng lại gần.

Tuy nhiên, cô dừng lại khi đi đến chỗ anh và đưa trái cây trên tay vào miệng anh, Quý Tư Nam đột nhiên cảm thấy mình muốn xong đời rồi.

Anh hơi ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt lạnh lùng, nhưng cô dường như không cảm nhận được sự uy hϊếp của anh đối với mình, mỉm cười nhìn anh: "Nếm thử đi, há miệng, ah."

Còn ah, ah cái đầu ngươi !

Quý Tư Nam muốn trực tiếp ném cô ra ngoài, thật sự rất khó chịu! Tuy nhiên trong lòng dâng lên muôn ngàn cảm xúc nhưng cơ thể như không thể kiểm soát được, anh chồm tới, há miệng, ăn trái cây cô đút cho anh rất ngon lành.

Và cô cũng vui vẻ khen: “Thật ngoan”.

Quý Tư Nam: "..."

Quý Tư Nam chưa bao giờ chán ghét bản thân mình như thế.

«