Ảnh chụp do chính Chu Chính Đình gửi. Chu Chính Đình mấy năm nay luôn ở nước ngoài, anh lại thích giao lưu kết bạn và có nhiều mối quan hệ ở nước ngoài, không khó để tìm người chụp ảnh.
"người phụ nữ kia ở nhà, ở ngoài nhà đều có gương phản quang, cho nên trong nhà không có chụp được ảnh.”
Hoắc Dịch Bắc vẫn rất thận trọng, điều này cho thấy anh ta quan tâm đến Trình Tuệ Tuệ, nhưng những bức ảnh này là đủ rồi. Chờ đến lúc thời cơ chín mùi, cô sẽ gửi những bức ảnh này cho Hoắc Ưng.
“Cảm ơn, tôi nợ anh một cái ân.”
Chu Chính Đình nói: “Cô cái gì cũng không nợ tôi, tôi có thể tham gia trụ sở chính là cô cũng có đóng góp. Đây coi như là tôi trả lại cô.”
Lâm Âm nhìn lại anh, Chu Chính Đình sắc mặt nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú, đối diện với ánh mắt của cô đang nhìn, anh vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Âm khịt mũi cười, “Làm đi, tôi không nhìn anh nữa.”
Đôi mắt Chu Chính Đình chùng xuống, cảm giác này thật sự rất kỳ lạ mà, anh cũng không nghĩ tới có một ngày anh cùng Lâm Âm sẽ giúp đỡ cho nhau, anh chỉ nghĩ muốn tránh xa cô.
Lâm Âm đưa bức ảnh cho anh, "Anh tạm thời giữ bức ảnh này cho tôi trước khi thời gian thích hợp."
Chu Chính Đình cầm lấy bức ảnh, nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hỏi: "Cô tin tưởng tôi như vậy sao? Cô không sợ tôi sẽ nói cho Hoắc Dịch Bắc? Cô âm thầm chụp lén hắn"
Lâm Âm hướng hắn cười chớp mắt, “Sẽ không, Chu Chính Đình, là đường đường chính chính ngay thẳng sẽ không bao giờ đâm sau lưng người khác. "
Chu Chính Đình :"..."
Cô thật sự cho rằng anh là ngay thẳng, cô thật sự thấy anh như thế này sao? Nếu thực sự ngay thẳng, anh đã không đến nhà cô để làm con chính chủ của gia đình cô. Anh bắt gặp ánh mắt của cô, ánh mắt của cô sáng lên, khuôn mặt đó hiện lên sinh động và tươi sáng.
Chu Chính Đình ở một hồi, mới định thần lại, có chút bối rối nhìn đi chỗ khác, quay người lại, ném về phía cô một câu, “Tốt hơn hết là cô hy vọng cô không tin sai tôi.” Nói xong mới rời đi.
Mấy ngày nay Lâm Âm đều viết nhật ký, mọi thứ cô nhớ được gần như đã viết xong, sau vài ngày theo dõi trong bệnh viện, sức khỏe của cô không có gì nghiêm trọng, đã đến lúc phải xuất viện.
Vào ngày Lâm Âm chuẩn bị xuất viện, chính là ngày thứ ba Hoắc Dịch Bắc rời đi, một vị khách bất ngờ đột nhiên đến khu phòng của cô.
Lâm Âm nghi ngờ nhìn người phụ nữ tóc ngắn đứng ở cửa, cô ta mặc một bộ trang phục chức nghiệp giỏi giang, nhưng lại không có sự dữ tợn của một người phụ nữ nghề nghiệp mạnh mẽ, lông mày nhẹ nhàng, cười nói với cô: " Xin chào cô Lâm, tôi là trợ lý của Hoắc tổng, tôi tên là Luna."
Bạch Chí Viễn có ký ức về" Lâm Âm "ở kiếp trước. Cô nhận ra người này. Cô ta là Trình Tuệ Tuệ, bạch nguyệt quang của Hoắc Dịch Bắc.
Tại sao Trình Tuệ Tuệ lại xuất hiện ở đây? Trong nguyên văn, Trình Tuệ Tuệ không xuất hiện trước mặt Lâm Âm cho đến khi Hoắc Dịch Bắc chính thức trở thành người đứng đầu gia tộc họ Hoắc. Trước đó, trong nguyên văn không có đề cập đến việc Trình Tuệ Tuệ và Lâm Âm đã gặp nhau, cũng như trong ký ức của cô, Lâm Âm chưa từng gặp Trình Tuệ Tuệ.
Có chuyện gì vậy, tại sao Trình Tuệ Tuệ lại xuất hiện sớm như vậy?
Lâm Âm thu hồi tâm trí của mình và hỏi: "Cô là trợ lý của Bắc ca? hầu hết các trợ lý tôi đều biết qua. Như thế nào sao tôi chưa từng gặp qua cô?"
Trình Tuệ Tuệ nói mà mặt không đổi sắc: "Tôi chỉ đi theo Hoắc tổng thời gian gần đây."
Trình Tuệ Tuệ cũng cầm một chiếc hộp nhỏ trên tay, “ Hoắc tổng nhờ tôi mang cái này cho cô Lâm.”
Khi Lâm Âm nhìn thấy món quà, ánh mắt Lâm Âm sáng lên, cô thậm chí không có ý định truy cứu danh tính của cô ta nữa. Hơn nữa, cô cười. Và hỏi: “Bắc ca nhờ cô mang gì cho tôi vậy?”
“Vài món mà cô Lâm thích ăn.”
“Thật không?”
Lâm Âm mở hộp ra, thấy bên trong có bốn chiếc bánh Tuyến mị nương được đặt ngay ngắn, Hoắc Dịch Bắc có biết cô rất thích ăn Tuyết mị nương không? Không nhất thiết, nhưng Trình Tuệ Tuệ, người thường theo dõi cuộc sống của Lâm Âm thông qua phần mềm xã hội, nên biết.
Tình địch của tôi hiểu tôi hơn bạn trai của tôi.
"Wow, nó thực sự là món yêu thích của tôi. Có những hương vị nào vậy?"
"Có tất cả các hương vị, ngoại trừ vị xoài. Hoắc tổng đặc biệt nói rằng cô Lâm không thích xoài."
Cô ấy thực sự biết cô rất rõ.
Lâm Âm có lẽ đã đoán được lý do tại sao Trình Tuệ Tuệ lại đến gặp cô. Cô ta muốn xác nhận rằng Lâm Âm sẽ không gây ra mối uy hϊếp cho cô ta.
Ở kiếp trước, Trình Tuệ Tuệ đã bình tĩnh đợi đến khi Hoắc Dịch Bắc có được thế lực của nhà họ Hoắc rồi mới đến gặp Lâm Âm, nên cô ta khá bình tĩnh, xem ra lần này Lâm Âm đã lạnh nhạt với Hoắc Dịch Bắc như vậy làm hắn sốt ruột, và tất nhiên Trình Tuệ Tuệ thấy anh ta sốt ruột nên cảm thấy bất an.
Thế nhưng còn dám chạy đến tới trước mặt cô, trò chơi này có thể chơi náo nhiệt hơn một chút rồi...
Lâm Âm lấy một cái bánh để ăn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô đánh gọi vào Trình Tuệ Tuệ nói: "Đúng rồi, tôi nhớ lúc trước bác sĩ nhắc tới hình như là kiểm tra máu của tôi, tôi có phải quên mất là hôm nay không? Cô có thể hay không giúp tôi đi phòng khám bác sĩ hỏi một chút, ra cửa rẽ trái đi phía trước là được, tôi bị chóng mặt và không dễ đi lại. "
Trình Tuệ Tuệ muốn đóng vai trợ lý của Hoắc Dịch Bắc đúng không. Vậy thì theo sự sắp xếp của Lâm Âm, bạn gái của Hoắc Dịch Bắc, cô ấy không có lý do gì để từ chối. Vì vậy, cô ta cười đáp lại: “Được rồi, cô Lâm đợi một chút.”
Sau khi Lâm Âm đợi cô ta đi ra ngoài, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Ngô Tư Vũ không biết về việc nhập viện của cô.
“Sao hôm nay rảnh gọi điện cho tớ?”
“Dạo này cậu có bận không? Tớ nằm viện. Bố mẹ đang ở công ty không có ai đến chơi. Tớ chán quá, nếu có thì đến đâu cùng tớ tán ngẫu nhé, nếu cậu không bận?"
"A? Cậu nằm viện sao? Cậu bệnh sao?"
"Không có gì nghiêm trọng, có chút vấn đề."
"Ở đây tớ không bận, lát nữa tớ đến gặp cậu."
Ngô Tư Vũ đang ở quán rượu, nhàm chán đến gϊếŧ thời gian, không nghĩ đến việc kiếm tiền.
"Cậu mang theo dì Lưu nữa đi. Tớ thích nhất là nghe dì ấy kể chuyện."
Dì Lưu tên là Lưu Phiêu, mẹ của Ngô Tư Vũ và Hoắc Húc, và là vợ hiện tại của Hoắc Ưng và mẹ kế của Hoắc Dịch Bắc. Hoắc Dịch Bắc lớn lên trong nhà của ông ngoại. Anh ta được gia đình họ Hoắc đón năn 18 tuổi. Khi trở về, anh dẫn theo Trình Tuệ Tuệ và mẹ của cô ta. Năm ấy Trình Tuệ Tuệ cũng 17-18 tuổi. So với hiện tại, diện mạo hẳn là không có khác quá nhiều, và mẹ con Lưu Phiêu có thể nhận ra cô ấy.
Không phải Trình Tuệ Tuệ khẳng định cô là trợ lý của Hoắc Dịch Bắc sao? Sau đó để mẹ con Lưu Phiêu tự mình đến xem, Hoắc Dịch Bắc còn để con gái của kẻ thù làm trợ lý cho mình.
Ngô Tư Vũ cười nói:"Được rồi, dù sao mẹ tớ cũng thường khá nhàn rỗi, đến đây cho đỡ buồn."
Lâm Âm cúp máy, một lúc sauTrình Tuệ Tuệ đẩy cửa bước vào. Cô ấy nói, "Tôi hỏi y tá, nói đó là xét nghiệm máu tĩnh mạch. Máu thông thường, có thể ăn được. "
Lâm Âm thở phào nhẹ nhõm," Như vậy là tốt rồi."
“Tuy rằng tôi tới bên người Hoắc tổng không lâu, nhìn ra được Hoắc tổng rất để ý cô.” Trình Tuệ Tuệ phảng phất thuận miệng nịnh hót một câu.
Trình Tuệ Tuệ có vẻ thản nhiên tâng bốc cô. Điều này nghe có vẻ như cô ta đang lịch sự dỗ dành Lâm Âm vui vẻ, nhưng Lâm Âm biết rằng Trình Tuệ Tuệ đang bắt đầu thử. Lâm Âm nói: “Anh ấy luôn đối xử tốt với tôi, bất quá gần đây anh ấy lại càng tốt hơn.” Lúc này cô có chút hưng phấn, “Cô biết không? Gần đây tôi đã cố ý lạnh nhạt với anh ấy, và hóa ra là vậy. Anh ấy là một sinh vật giống giống như không thể đối quá tốt. Bạn đối xử tốt với anh ấy lạnh nhạt một chút, anh ấy sẽ ân cần bạn hơn trước.” Nói xong, cô lại cúi đầu nhìn xuống. “ Nhưng anh ấy vẫn luôn rất bận, không đến gặp tôi, tôi cũng không biết đang bận cái gì. ”
Trình Tuệ Tuệ tự nghĩ, bận cái gì nữa, đương nhiên là anh ấy bận khiến tôi vui rồi.
Trình Tuệ Tuệ vốn tưởng rằng Lâm Âm có thể lạnh với Hoắc Dịch Bắc lâu như vậy, có chút ngu ngốc, nhưng không ngờ cô ta lại ngốc như vậy, thật sự không nghi ngờ thân phận của mình một chút nào, cũng không gọi điện thoại Hoắc Dịch Bắc để xác nhận. Cô ta thực sự không ngại ăn những thứ cô ấy cho, hôm nay chỉ là lần đầu tiên gặp mặt, rất tin tưởng cô ấy, không sợ cô ấy hạ độc đồ ăn sao?
Còn những người lần đầu tiên gặp mặt nói những chuyện riêng tư này một cách hào phóng như vậy, thật sự không có chút đề phòng nào với cô.
Có vẻ như Hoắc Dịch Bắc đã nói, cô ấy là một đại tiểu thư kiêu ngạo và ngốc nghếch. Trình Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm, cô đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Lâm Âm cũng không có ý định gì cả, tự cho rằng mình thông minh một chút mà đắc ý, Hoắc Dịch Bắc thích những cô gái có đầu óc, những cô gái như vậy sẽ không bao giờ lọt vào mắt anh.
Tuy nhiên, Lâm Âm khiến cô có chút ghen tị, ba mẹ đã giúp cô ấy che mưa gió, chỉ cần cô ấy vui vẻ lớn lên.
Cô gái nào mà không muốn trở thành một cô công chúa nhỏ như vậy.
Thật đáng tiếc khi cuối cùng một cô công chúa nhỏ như vậy lại không thể thoát khỏi số phận bị người mình thích lừa dối, cưng chiều đại tiểu thư thì thế nào? thiên kim đại tiểu thư thì sao? Thật là buồn cười khi nghĩ về điều đó.
Trình Tuệ Tuệ cũng biết mình không thể ở đây lâu, vốn dĩ cô muốn đến gặp Lâm Âm một thời gian để cô yên tâm, hiện tại cô ấy đã xác định Hoắc Dịch Bắc sẽ không thích một cô gái như vậy, không cần phải ở lại đây nữa.
Trình Tuệ Tuệ nói: "Vì đồ đạc đã được giao, tôi còn có việc khác, nên tôi về trước."
Lâm Âm làm sao có thể để cô ta đi? Cô vội vàng kéo tay cô ta nói: “ Cô đừng đi, cô không biết mấy trợ lý bên người Bắc ca thật nghiêm túc, tôi hướng bọn họ hỏi thăm chuyện Bắc ca bọn họ cũng không cùng tôi nói, khó được bên người anh ấy có cái nữ trợ lý, cô cùng tôi nói về công việc của anh ấy một chút.”
"Tôi vừa đến với Hoắc tổng không lâu trước đây, tôi không biết nhiều về Hoắc tổng "
“Vậy mà cô vừa nói cô hiểu biết.” Cô bĩu môi và nói với một khuôn mặt đáng thương: "Cô không biết, tôi thực sự thích anh ấy rất nhiều, tôi chỉ muốn nghe những người khác kể cho tôi nghe về anh ấy. ”
Trình Tuệ Tuệ kiên nhẫn nói:“ Cô Lâm, tôi còn có việc. ”
“Không quan trọng, tôi sẽ gọi cho Bắc ca, tôi nói cho anh ấy nghe, tôi sẽ để cô ở lại. Đến nói chuyện với tôi và anh ấy sẽ không nói gì cả, đừng lo lắng. ”
Trình Tuệ Tuệ nghĩ, đại tiểu thư kiêu ngạo này thật sự cho rằng mọi người đều phải nghe theo tính khí của mình sao? Thật đúng là bị chiều hư. Thảo nào bị ghét, chỉ mong sau này Hoắc Dịch Bắc lợi dụng cô ta, anh sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót một người như cô ta.
“Cô Lâm, tôi còn rất nhiều việc phải làm, không thể cùng cô ở đây được.”
“Tôi sẽ để Bắc ca giao việc của cô cho người khác, nên cô cứ yên tâm ở lại đây với tôi.”
Hai mẹ con Lưu Phiêu còn chưa đến, cô phải cho người phụ nữ này ở lại.
Trình Tuệ Tuệ dần dần có chút nóng nảy, nhưng thân phận của cô không thể lộ ra, cô giữ bình tĩnh và định dỗ dành tiểu thư một lần nữa, nhưng lại nghe thấy hai tiếng gõ cửa ở ngoài phòng. Lâm Âm nhận thấy rõ ràng rằng biểu hiện của Trình Tuệ Tuệ đã trở nên căng thẳng. Lâm Âm thầm nghĩ, gan như vậy chạy tới tìm cô, xem ra còn chưa chuẩn bị kỹ càng mới có thể dễ dàng sợ hãi như vậy.
Nhưng mẹ con Lưu Phiêu sẽ không đến nhanh như vậy, Lâm Âm đáp:“Mời vào.”
Cửa bị đẩy ra, Lâm Âm nhìn thấy mấy người đang đứng ở cửa, cô đột nhiên cảm thấy Hoắc Dịch Bắc và Trình Tuệ Tuệ thật sự là có một sự hiểu biết ngầm, và thậm chí chạy đến chỗ cô để đánh giá sự hiện diện của cô ấy.
Trình Tuệ Tuệ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy người tới là Hoắc Dịch Bắc, nhưng đôi mắt của Hoắc Dịch Bắc trầm xuống khi nhìn thấy Trình Tuệ Tuệ trong phòng, bất quá cẩm xúc này rất ít bộc lộ ra ngoài, sắc mặt của anh ta dường như không có gì thay đổi.
Lâm Âm nhìn xung quanh đánh giá một vòng trên mặt hai người bọn họ, đột nhiên có chút hưng phấn, đếm thời gian, hai mẹ con Ngô Tư Vũ cũng sắp tới rồi, Hoắc Dịch Bắc đến vừa vặn, có anh ta tham gia, trò chơi này so cô tưởng tượng càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn.