Chương 11

Cậu là một Sigma, bên cạnh là ba tên Alpha.

Lan Trầm bị kéo và nhét vào một chiếc ô tô bay.

Những chiếc xe sang trọng của hoàng tử cũng khác. Thậm chí, cửa còn mở lên trên và trên nóc có trang trí bầu trời đầy sao.

Chiếc ô tô bay bay nhanh như gió, ngay lập tức lao ra khỏi khu C-01 nơi có Đại học Hoàng gia, đến khu vực khuôn viên F và đến một cung điện.

Có hơn một trăm cung điện như thế này trên Đế Đô tinh, và trước đây chúng đều được các thành viên hoàng gia sử dụng để nghỉ dưỡng.

Bây giờ hoàng gia suy tàn, hầu hết các cung điện này đều không hoạt động nên nhϊếp chính đã ra lệnh mở các cung điện để cung cấp dịch vụ cho dân chúng. Mọi người đều có thể đến cung điện để dùng bữa và lưu trú, nhưng giá cả đắt đỏ và phải đặt chỗ trước cực kỳ khó khăn.

Bất cứ ai có thể đặt bữa tối tại cung điện đều có thể khoe khoang về điều đó với gia đình và bạn bè trong suốt cả năm.

Nhưng đối với Lục Ngang thì đây chỉ là nơi ăn uống mà thôi.

Anh bắt chéo chân trong căn phòng chỉ dành riêng cho mình, dựa lưng vào ghế với vẻ mặt khinh thường nhìn Lan Trầm, cau mày: "Sao lại thành ra nhếch nhác thế này?"

Lam Trầm lạnh lùng nhìn hắn, mím chặt môi.

"Sao lại biến thành bị câm rồi?" Lục Ngang tự tin mỉm cười, "Hôm qua chẳng phải mồm miệng vẫn còn rất lợi hại sao?"

Barron tóc vàng ở bên cạnh cười lớn, dùng cùi chỏ đυ.ng vào thiếu niên cao lớn bên cạnh: "Này, Cao Quang Vũ, chúng ta xem ra có trò hay đấy."

Chàng trai tóc ngắn đút một tay vào túi và dựa vào tay vịn của ghế sofa với vẻ mặt vô cảm.

"Anh dẫn tôi tới đây làm gì?" Lan Trầm dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm Lục Ngang.

Lục Ngang nhướng mày, Chàng trai tóc đen tên Cao Quang Vũ đứng thẳng lên, nhắc nhở Lan Trầm: “Đây là ngoài trường học.”

Ngoài khuôn viên trường.

Có nghĩa là nội quy của trường mất đi lực lượng ràng buộc, ở trường học có thể cậu và Lục Ngang là ngang nhau, nhưng ở đây, thân phận của họ hoàn toàn khác nhau.

Người đàn ông trước mặt chính là chủ nhân tương lai của đế quốc.

Mọi thần dân của đế quốc sẽ quỳ dưới chân và tôn thờ vị vua cao quý nhất vũ trụ.

“Tôi nghĩ cậu vẫn chưa nghĩ ra,” Barron đi tới phía sau Lan Trầm và thì thầm vào tai cậu, “Việc quan trọng nhất bây giờ cậu nên làm là quỳ xuống trước mặt anh ấy.”

Lan Trầm lộ ra vẻ mặt khó hiểu, ánh lửa trong đôi mắt hạnh bùng lên dần dần lan rộng: "Các ngươi đều là một đám người thần kinh tự cho mình là đúng."

Barron cười "Ha" một tiếng quay sang Cao Quang Vũ nói: "Cậu ta mắng chúng ta, còn mắng cả điện hạ. Ngươi xem xem tội danh này đã đủ để bị bắt đưa lên triều đình chưa? Nhanh chóng báo cho cha ngươi."

Cao Quang Vũ nhìn Lan Trầm, nói: "Cậu có biết vừa rồi cậu nói như vậy, cũng đủ để cậu bị xét xử tội báng bổ hoàng thất."

Đúng vậy, đây vẫn là một đất nước quân chủ và chuyên quyền, nơi quyền lực đế quốc là tối cao.

Lan Trầm thầm hô vang trong lòng: "Đả đảo chủ nghĩa đế quốc! Đả đảo chế độ độc tài phong kiến!", và đột nhiên cảm thấy mình đang gánh trên vai nhiệm vụ quan trọng là thay đổi thế giới.

“Được rồi,” Lục Ngang nói đúng lúc, cau mày, “Các cậu đang làm gì vậy?”

Ban đầu anh nghĩ mình sẽ vui mừng khi thấy Lan Trầm bị ăn khổ, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Lan Trầm ở gần Barron với khuôn mặt đó, anh cảm thấy khó chịu khắp nơi.

Khuôn mặt đó... một Sigma, một thường dân, sao có thể xứng đáng với khuôn mặt đó?

Lan Trầm làm bẩn khuôn mặt này. Chủ nhân của khuôn mặt này sẽ không làm ra vẻ mặt như vậy, sẽ không tức giận, sẽ không phẫn nộ, cũng sẽ không trừng mắt nhìn anh, ngược lại sẽ luôn ôn nhu nhìn anh với nụ cười, giống như lưu luyến không nói nên lời.

Lục Ngang không ngờ mình lại càng không vui. Anh đứng dậy đi vòng qua Lan Trầm, nhìn từ giày đến lỗ tai Lan Trầm.

Bây giờ có thể nhìn thấy rõ ràng.

Ngoại trừ khuôn mặt Không có gì ở cậu trông giống Julian của anh.

Julian cao hơn, chân tay thon thả, quần áo cũng không đến nỗi nhạt nhẽo làm sao Julian có thể mặc một chiếc áo sơ mi có in tên trường trên đó như vậy, Julian cũng không gầy đến mức gầy đến mức gần như nhìn rõ cả xương như vậy.

Nếu Lan Trầm biết hắn lúc này đang suy nghĩ gì, nhất định sẽ nói: Đánh rắm, tôi còn không biết số đo của mình? Rõ ràng tôi thích mặc áo sơ mi văn hóa nhất!

Mọi thứ chỉ là một bộ lọc ký ức của bạch nguyệt quang được tạo nên bởi chú gà tiểu học.

Ánh mắt của Lục Ngang rơi vào vật dụng nhỏ giống như chiếc khuyên tai trên vành tai trái của Lan Trầm.

Anh ta nhếch khóe miệng, ác ý nói: "Đây là cái gì? Máy nghe trộm? Ai phái ngươi đến ẩn nấp bên cạnh ta?"

Lục Ngang đúng thật là có khiếu hài hước.

Anh ta biết rằng những người trong quân đội, Thượng viện, Nhϊếp chính và Tòa án đều có gián điệp vây quanh anh ta, nhưng anh ta không quan tâm và thậm chí có thể nói đùa về điều đó.

Lan Trầm quay sang anh, nắm chặt dây đeo túi đeo vai của mình.

Trong đôi mắt đó có chút cảm xúc nào đó mà Lục Ngang không hiểu nổi. Chúng sáng đến mức trông thật đẹp.

---Hehe, đây là dụng cụ tra tấn được ông hoàng tra tấn đặc biệt sử dụng!

Lan Trầm cười lạnh trong lòng.

“?” Phản ứng của cậu có chút kỳ lạ, khiến Lục Ngang nghiêng đầu tò mò quan sát biểu tình của cậu.

Barron có vẻ xấu hổ, lưỡng lự không muốn nói, nhìn Cao Quang Vũ, mím môi nói: "Đó là máy trợ thính của cậu ấy, thưa điện hạ."

Lục Ngang sửng sốt.

Rõ ràng anh ta không nhận ra đó là một chiếc máy trợ thính - cái quái gì vậy, thông tin mà Lan Trầm đưa cho anh ta thậm chí còn không đề cập đến điều này, và anh ta cũng chưa từng nhìn thấy thứ này trước đây. Làm sao anh ta có thể tưởng tượng được rằng đó là một chiếc máy trợ thính?

Lục Ngang cuối cùng cũng hiểu được ánh mắt của Lan Trầm - đó là sự tủi nhục và tổn thương khó che giấu sau khi có người phát hiện ra vết thương.

Anh cảm thấy như thể mình bị ánh mắt này đánh mạnh, tim anh lỡ nhịp.

"Tại sao cậu lại đeo máy trợ thính?" Lục Ngang khô khan nói.

Lan Trầm kéo quai túi đeo vai, bắt đầu tra tấn: "Ồ, có lẽ bởi vì tai này của tôi không nghe được? Điện hạ có hài lòng với câu trả lời của tôi không?"

Giọng điệu của cậu rất bình tĩnh, lần đầu tiên gọi Lục Ngang là "Điện hạ", nhưng lại mang theo sự chế giễu rõ ràng.

Lục Ngang vẻ mặt u ám, hừ một tiếng, nhưng cũng không tranh cãi với cậu nữa, anh ta nóng nảy nói với Barron: "Để bọn họ dọn đồ ăn đi. Nhân tiện, tìm người đưa cậu ta đi thay quần áo, hắn bẩn quá." "

Barron gật đầu rồi thoải mái bước ra ngoài, để những người hầu đang đợi bên ngoài chuẩn bị đồ ăn.

Dù là con trai cả của Đại công tước Fitz và là một lãnh chúa cao quý không kém, nhưng trước mặt Lục Ngang, anh ta vẫn chẳng là gì cả.

Không ai coi thường Lục Ngang và cũng không ai coi trọng anh ta.

Những người hầu nhanh chóng bắt đầu phục vụ từng món ăn một. Tất cả đều được làm từ những nguyên liệu thượng hạng và những món ăn không thể nhìn thấy ở bên ngoài. Mỗi người đều có một chai nước Blue Hole đựng trong chai thủy tinh, giá bằng Thu nhập hàng tháng của một người trong một hộ gia đình bình thường.

Lục Ngang chỉ uống loại nước này, không một giọt nước nào khác được chạm vào môi anh.

Lan Trầm cũng được người hầu dẫn đi thay quần áo sạch sẽ, áo sơ mi màu xanh nhạt và quần ống rộng màu trắng. Kiểu dáng đơn giản nhất nhưng vì tay nghề cao nên khi mặc trên người Lan Trầm như có một khí chất khác, trông cậu mảnh mai hơn, da trắng như tuyết.

Nhìn theo cách này, trông cậu hơi giống một chút tiểu quý tộc.

Lục Ngang cầm chai nước lên uống một ngụm, không biết mình đang nghĩ gì.

Bữa cơm này Lan Trầm ăn rất khổ sở, cậu phải giả bộ sắt đá, chỉ khi Lục Ngang nhìn hắn bằng ánh mắt uy hϊếp, cậu mới có thể “miễn cưỡng” cắn một miếng, đành phải tỏ ra không thể nuốt được.

Tuy nhiên, cậu bí mật có chiến lược của riêng mình và mỗi lần thử một điều gì đó khác biệt.

Đây là gì? Trứng cá muối lươn Magma, cắn một miếng đi.

Đây là gì? Trứng rồng áp chảo, cắn một miếng.

Đây là gì? Thịt giăm bông trắng, cắn một miếng.



Lan Trầm thưởng thức hương vị, nhưng Lục Ngang lại buông dao xuống, cười lạnh nói: "Xem ra cậu không có khẩu vị."

Món nào cũng chỉ ăn một miếng rồi không ăn thêm nữa, cố tình ăn thật chậm rãi, như thể đang nhai sáp, điều này tương đương với việc thể hiện thái độ với anh ta.

Lan Trầm nuốt miếng cá Klitz vào miệng, có chút tiếc nuối nghĩ: Ôi, đây là miếng cuối cùng.

Cậu nhìn Lục Ngang: “Lúc nào mới có thể để cho tôi quay về trường học?”

Hóa ra lúc đang ăn, cậu ấy đã nghĩ đến việc quay lại.

Lục Ngang không hiểu sao đột nhiên tức giận, đơn giản nói: "Đã chán ăn như vậy thì đừng ăn nữa. Sao lại vội vàng quay lại trường học như vậy, Sợ trễ giờ học à, Hạng nhất." "

Biết anh đây đứng nhất khối là tốt! Đừng trì hoãn việc mở sách của anh đây!

Lan Trầm lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh muốn gì ở tôi?”

Lục Áng khoanh tay, nhìn hắn nói: “Muốn quay về không?”

Không biết anh ta đang nghĩ gì, đột nhiên khẽ thở dài: “Có vẻ không đúng, cậu đối với tôi không tôn trọng, ta không những không trách

Cậu, còn giúp cậu lúc ở căng tin, cậu có nên nói cảm ơn với tôi trước khi rời đi hay không?"

Lan Trầm nói: “Tôi không phải nhờ anh giúp tôi giải quyết vấn đề, tôi có thể tự mình giải quyết.”

Barron không khỏi cười nhẹ ở bên cạnh: “Cậu thật cứng rắn."

Lục Ngang nháy mắt với Barron và Cao Quang Vũ, rồi nói với Lan Trầm: “Mặt cỏ mà tôi và họ đào lên lúc chơi ngày hôm qua hình như đã bị san phẳng. Thế này thì sao? Cậu đi giúp chúng tôi giẫm lên mặt cỏ đi. Những chuyện đã xảy ra trước đây liền coi như không có, thế nào?"

Lan Trầm nhìn vẻ mặt của anh ta liền biết có ác ý.

Có ý xấu cũng không sao, đây chẳng phải là cơ hội tốt để hắn bày mưu tính kế sao?

Lan Trầm trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn là bất đắc dĩ nói: "Anh giẫm lên sân cỏ cái gì? Sau khi ta làm xong có cho tôi trở về không?"

Barron vui mừng đến vỗ tay cười nói: “Cậu ta giẫm cỏ cũng không biết. A, điện hạ, ngài nghĩ chúng ta nên làm thế nào?"

Lục Ngang nói: "Công việc đơn giản như vậy, cậu có biết có gì khác biệt không? Này, đi theo tôi."

Anh ta còn chưa ăn gì liền đứng dậy bỏ đi, hưng phấn như một đứa trẻ chuẩn bị bắt nạt người khác, Lan Trầm cũng vui mừng - Ôi, tôi ăn không no, thì các người cũng đừng hòng được ăn no!

Muốn đói thì cả bốn người phải cùng nhau đói nhé!

Lan Trầm cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái.

Một nhóm bốn người đi ra khỏi cung điện, đi tới ngọn núi phía sau cung điện.

Đây là một sân polo khổng lồ với thảm cỏ xanh và những đường vẽ màu trắng trên cỏ.

Barron vỗ vỗ vai Lan Trầm, chỉ cho cậu những mảnh cỏ nhỏ bị đào lên trên sân cỏ: “Cậu có thấy khi chúng ta chơi bóng, những mảnh cỏ này sẽ bị gậy và móng ngựa lật đổ không? Đi giúp chúng tôi san bằng mặt cỏ đi, làm xong hết cánh đồng này và chúng tôi sẽ để cậu quay trở lại."

Nó rất đơn giản.

Nhưng xét đến độ lớn của sân vận động, Lan Trầm phải đi bộ khắp các ô trong khoảng sân một cách chậm rãi, quả là tốn rất nhiều công sức.

Lan Trầm không có từ chối mà chỉ xác nhận với Lục Ngang: “Sau khi giẫm lên, anh có thả tôi ra không?”

Lục Ngang nhướng mày, đôi mắt xanh đầy nheo lại, “Tôi tự mình đưa ngươi về trường học thì thế nào?”

"Vậy thì không cần đâu."

Lan Trầm quay người, cẩn thận đặt chiếc túi đeo chéo đựng đầy sách xuống đất rồi một mình bước vào sân.

Cậu bé dường như đang bước vào một biển xanh.

Cậu cúi đầu cẩn thận tìm từng cọng cỏ đã lật, cẩn thận dùng giày thể thao san phẳng nó càng ngày càng gần trung tâm sân.

Sân xanh trống trải giống như bối cảnh trong phim, Lan Trầm dần dần biến thành một chấm trắng nhỏ.

Cậu tỉ mỉ hoàn thành “công việc” họ giao mà không hề chần chừ.

Quả thực là một người rất chăm chỉ và siêng năng, nếu không thì làm sao cậu có thể trở thành người đứng thứ nhất trong toàn khối chỉ với một tài năng của Sigma? Phải biết rằng, cậu vẫn đang học khoa lý thuyết hệ thống phức tạp, đây là khoa khó nhất. Nhiều Alpha không có khả năng tốt nghiệp chuyên ngành này.

Đột nhiên, màn hình phim bị vỡ dọc theo trục trung tâm, một tia sét chói lóa phóng thẳng vào đó.

Tiếng vó ngựa phía sau Lan Trầm càng lúc càng lớn, tiếng gió hú khiến màng nhĩ của Lan Trầm cuối cùng quay lại, nhìn thấy một con ngựa trắng đang lao thẳng về phía mình!

Vị Thái tử Hoàng gia vô song cưỡi ngựa trắng, với đôi lông mày như thanh kiếm và đôi mắt đầy sao, giơ cây gậy polo trong tay về phía mình từ xa——

Đi được vài bước, chiếc gậy đã bị gió cuốn đi và sắp bị hút về phía cậu.

Nếu cú

đánh này được thực hiện, da thịt sẽ bị xé toạc.