“Những lời ta nói ra đều có chứng cứ, ngươi đưa cho Lăng ca nhi túi gạo Hoà Nhớ còn không phải là ngươi bảo mẹ ngươi lấy trộm từ nhà ta, bây giờ lại giả mù sa mưa đưa cho Lăng ca nhi.
Vừa rồi bà ta lợi dụng chúng ta đều ở nhà Lăng ca nhi dọn đá, đi trộm gạo nhà ta bị con gái ta bắt được, còn có cái cuốc, dụng cụ cắt gọt, chén đũa nhà ta bị mất đều tìm được ở nhà ngươi, mấy thứ đó ta đã khắc tên để ký hiệu.”
Lúc trước Viên Tinh Thuý đưa thịt cho Tô Lăng, nhìn thấy bao gạo Hoà Nhớ nhà mình bị mất, hỏi cậu mới biết là Sử Hưng Cúc đưa. Kết hợp với trong nhà thường xuyên mất đồ đạc thì còn gì không rõ.
Trước kia nàng không tìm thấy đồ sẽ mắng trượng phu hoặc nhi tử, kết quả là lão nhân ăn cây táo rào cây sung, tức khắc không nuốt trôi cơn giận này.
Vì thế nàng lặng lẽ kêu con gái chú ý tới hành động của Sử Hương Liên, quyết định làm to chuyện này, đá bà già ghê tởm này ra khỏi nhà.
Xem diễn đến đây, mọi người chung quanh mới hiểu được sao lại thế này, quanh đi quẩn lại thì ra là bà mẹ bất công.
Sống ở nhà đại nhi tử hưởng phúc, nhưng lại trộm đưa đồ trong nhà đại nhi tử cho con gái ở bên kia sông, này bất công quá rõ ràng, khó trách Viên Tinh Thuý tức giận như vậy.
Hiện tại nhìn Sử Hương Liên khóc lóc lăn lộn trên mặt đất chỉ cảm thấy bà già này hồ đồ, tự làm tự chịu.
Sử Hưng Cúc liên tục nói cả nhà Viên Tinh Thuý không hiếu thuận, không đối xử tốt với lão nhân, nhưng người trong thôn căn bản đều biết rằng không phải như vậy.
Nhưng thật ra việc Sử Hương Liên trộm đồ có bằng chứng vô cùng xác thực, Sử Hưng Cúc lại ngậm miệng không nói, rõ ràng đây mới là sự thật.
Viên Tinh Thuý thừa thắng xông lên, quay đầu lại bảo Sử Hưng Trụ đem quần áo đệm chăn của lão nhân quăng ra ngoài, đóng cửa vứt rác cho nhà cửa thanh tịnh.
Nhưng Sử Hưng Trụ ngay từ đầu đã lâm vào thế khó xử, lúc này nhất định sẽ không làm hành động bất hiếu mang tai tiếng nào.
Huống hồ việc này được coi là vứt bỏ lão nhân, chiếu theo tộc quy chính là tội lớn.
Nhưng gã không làm, không có nghĩa là con gã sẽ không làm.
Con của gã tròng thôn có tiếng là ăn chơi không nghe lời, con trai lớn cánh cứng, gã cũng không có biện pháp nào.
Chỉ trong chốc lát, một người cao gầy mặt như con khỉ từ nhà chính ra, chính là con trai của Viên Tinh Thuý ôm đệm chăn của Sử Hương Liên nắm lên người cô Năm.
Tức khắc tiếng hét chói tai vang dội bốn phía, Sử Hưng Cúc khóc nháo đòi thôn trưởng phân xử, nói các ngươi đây là ngược đãi lão nhân, bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu, sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Tiếc là Sử Hưng Cúc dáng người nhỏ con, chửi mắng cũng nhỏ giọng nên hoàn toàn không thể so sánh với Viên Tinh Thuý dáng người mập mạp trung khí mười phần.
Sử Hưng Cúc nói đạo lý hoàn toàn không áp được khí thế của Viên Tinh Thúy.
Tô Lăng nhìn trận khôi hài này, phỏng chừng cũng sắp kết thúc rồi.
Thoạt nhìn có vẻ là Viên Tinh Thúy có lý, nhưng ấn tượng của thôn dân về nàng từ người hào sảng thẳng thắn thành người đàn bà đanh đá khắc nghiệt không nói lý.
Một khi tham gia cãi nhau, bất luận thắng hay thua thì đều đáng hổ thẹn.
Chửi nhau đến thích ý, cuối cùng bản tính xấu xa che giấu sâu trong nội tâm đều bị bộc lộ ra hết, trong tối ngoài sáng bị người ngoài đánh giá, à, nàng thì ra cũng chỉ có vậy.
Hóa ra nhà Sử Hương Liên vốn hòa thuận, kết quả cũng đầy rẫy những chuyện rắc rối lông gà vỏ tỏi.
Người trong thôn vốn hâm mộ con cái nhà Sử Hương Liên hiếu thuận, đặc biệt là con út còn mở được hiệu thuốc trong thành. Ai ai cũng nói bà khổ tạn cam lai, mọi khó khăn đều được đền đáp, không ngờ sẽ rơi vào kết cục bị đại nhi tử đuổi ra khỏi nhà.
Sử Hưng Cúc ngày thường búi tóc tỉ mỉ, vốn là người khôn khéo, đến hôm nay mới lộ rõ bản chất là tên trộm tham lam.
Cho dù những đồ đó không phải nàng ta chủ động trộm.
Người vây xem đều là hương thân quê nhà, nhìn Sử Hương Liên khóc trên mặt đất, xuất phát từ tình cảm vẫn khuyên Viên Tinh Thúy đừng đuổi lão nhân ra ngoài.
Sử Hưng Cúc còn muốn lôi kéo Sử Hương Liên đi tìm thôn trưởng và các tộc lão chống lưng.
Viên Tinh Thúy cười ngạo nghễ, tự tin mười phần nói: “Ai muốn nuôi loại người ăn cây táo, rào cây sung trong nhà! Phân xử thì phân xử.”
Sử Hương Liên ngồi trên mặt đất, khuôn mặt lắc lắc không nói lời nào, dù Sử Hưng Cúc cố sức kéo thế nào cũng không nhúc nhích, rõ ràng là muốn ăn vạ ở nơi này.
Mãi cho đến khi nhìn thấy Sử Thanh Vân toàn thân thịt mỡ giận dữ chạy về phía này, bà ta mới chậm rãi nhìn về phía Viên Tinh Thúy, khóe miệng khô quắt có chút khinh thường.
Mấy ngày trước Sử Thanh Vân cãi nhau một trận với Tô Lăng ở bờ sông, nàng ta mới phát hiện Viên Tinh Thúy muốn lợi dụng nàng buôn chuyện, mà nàng ta giống một con chó bị Viên Tinh Thúy lừa tới lừa lui.
Ngày đó bị Tô Lăng mắng rất nhục nhã, lại không làm gì được cậu nên nàng ta muốn đi tìm Viên Tinh Thúy để trút giận.
Sử Thanh Vân tới nhà tìm muốn cãi nhau với Viên Tinh Thúy, vừa vặn khi ấy Viên Tinh Thúy không ở nhà, gặp phải Sử Hương Liên, bản thân nàng ta là bà ba hoa, tức khắc cùng Sử Hương Liên liên thanh mắng Viên Tinh Thúy.
Sử Hương Liên một bên dùng phận trưởng bối an ủi nàng ta, một bên nói cuộc sống của mình quá khổ cực, sau này phỏng chừng sẽ bị Viên Tinh Thúy ghét bỏ mắng chửi.
Sử Thanh Vân lập tức hiểu, nàng đơn độc tìm Viên Tinh Thúy cãi nhau sẽ không thể làm to chuyện, nhưng nếu lúc này đi đổ thêm dầu vào lửa, ngọn lửa này chắc chắn sẽ càng thiêu càng lớn.
“Viên Tinh Thúy, ngươi ngược đãi lão nhân, thứ tâm đen phổi sắt, ta là người ngoài còn nhìn không nổi.”