“Thu cùng với thuế đầu người, 300 văn.”
“Làm sao, ngươi không phải có tiền lắm sao, bây giờ lại lo lắng mấy đồng thuế?” Thôn trưởng lên giọng, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Lăng tức giận nói, “Tiền là từ sông vớt lên sao, đương nhiên ta muốn hỏi rõ ràng minh bạch.”
Thôn trưởng bị bắt bẻ không còn lời nào để nói, trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.
Tô Lăng chuẩn bị xoay người, lại nói với thôn trưởng: “Thỉnh thôn trưởng quản thúc những lời đàm tiếu trong thôn, tỷ như ta mua nô ɭệ là không tốt gì đó. Cẩn thận bị kẻ gian đồn ra ngoài, đến lúc đó quan huyện không vui, xui xẻo sẽ là thôn Ngũ Khê của chúng ta.”
Thôn trưởng hừ một tiếng, suýt chút nữa lại nâng tẩu thuốc lên gõ bàn, nhưng cuối cùng ông vẫn luyến tiếc bảo bối, đành nhẹ nhàng đặt lên rồi đặt xuống, điều này cũng khiến ông bớt tức giận.
“Thôi đi, ngươi lại chụp mũ cho ta, thật cho rằng ta không trị được ngươi?”
Tô Lăng cong khóe miệng lộ ra hàm răng trắng, “Thôn trưởng, đồn đãi vớ vẩn tuy rằng rất phiền, nhưng ta ở trên núi, người khác nói cũng không đến tai ta. Lại nói nếu ta thật sự để ý đến miệng lưỡi người khác, ngày đầu về thôn đã tìm ngài chủ trì công đạo.
Bây giờ nhắc nhở ngài là lo lắng thôn chúng ta có kẻ hướng ra ngoài, khiến ngài ở trong thành không thoải mái, hơn nữa còn gây khóc chịu cho cấp trên.”
Thôn trưởng suy nghĩ một chút, sau đó xua tay với Tô Lăng: “Đi đi đi, đứa nhãi ranh khôn khéo nhà ngươi. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi lấy ta làm lá chắn sao?”
Tô Lăng thỏa mãn cười cong mắt, cùng Tô Ngải ra sân.
Đến cổng, cậu quay đầu nhìn bộ râu trắng bảo bối của thôn trưởng, ân cần nói: “Thôn trưởng, đừng sờ râu nữa, cẩn thận kéo trọc. Bột hà thủ ô tương đối tốt cho râu.”
Thôn trưởng đang đưa tay vuốt râu, dừng lại không được mà vuốt tiếp cũng không xong, xấu hổ trừng mắt nhìn Tô Lăng, “Nhóc con thì biết cái gì. Có râu mới làm được việc.”
Hỏi một đằng trả lời một nẻo, thôn trưởng đã già đầu còn sĩ diện.
Sau khi thấy Tô Lăng đi xa, ánh mắt vẩn đυ.c của ông trở nên nghiêm túc.
“Trong thôn nếu có người tiếp tục bàn tán chuyện của Tô Lăng, đó chính là đối nghịch với thôn Ngũ Khê.”
Tộc lão bên cạnh nói, “Còn ai nữa, khua môi múa mép chỉ có Viên gia bên kia. Những năm gần đây nịnh bợ quan huyện là tính toán trong năm năm nữa sẽ ứng tuyển vào vị trí thôn trưởng của huyện.
Thôn trưởng của thôn Ngũ Khê là Viên Sử hai họ thay nhau đảm nhiệm.
Khó để đảm bảo người Viên gia, chính là cha của Viên đồ tể không mượn đề tài Tô Lăng thân là một ca nhi lại đi mua nô ɭệ, nói ông quản không nghiêm, để xảy ra việc đồi phong bại tục trong thôn.
Mấy ngày trước ông bị các thôn trưởng khác công kích trong cuộc hộp trong thành phỏng chừng chính là do cha Viên đồ tể sau lưng châm ngòi thổi gió.
Nhưng bây giờ ông không sợ nữa, thậm chí còn hối hận tại sao Tô Lăng không tới tìm ông sớm một chút.
Dùng lý do thoái thác kia của Tô Lăng, ông nhất định khiến những người đó cái rắm cũng không dám thả.
Thôn trưởng thở dài, lại nói về vấn đề thuế má năm nay.
Năm nay không nảy sinh thêm loại thuế nào, tiền thuế không tăng nhưng phương thức giao nộp đã thay đổi.
Những năm trước có hai phương thức nộp thuế là tiền và lương thực, nhưng năm nay phía trên nói rõ chỉ thu tiền, này không phải đang làm khó bá tánh sao?
Dân chúng không có tiền nên chỉ có thể bán lương thực.
Bán lương thực lấy tiền là có thể nộp thuế, nhưng năm nay giá cả lương thực rất thấp, không thể loại trừ khả năng các quan gia cố tình hạ giá thu lương thực.
Cứ như vậy, phương pháp này thuận tiện hơn nhiều so với thu lương thực, sau cùng người chịu khổ vẫn là dân chúng.
Thoạt nhìn năm nay thu thuế cũng giống như các năm trước nhưng năm nay giá lương thực đã hạ xuống, lương thực không có giá trị, bá tánh phải đổi càng nhiều lương thực để lấy tiền.
Nhìn như không tăng thuế, nhưng trên thực tế chúng vẫn tăng lên khá nhiều.
Một tộc lão hơn 70 tuổi dựa theo ký ức nói: “Ba mươi năm trước từng xảy ra việc này một lần, sau đó Thanh Thạch Thành liền cùng triều đình khai chiến.”
“Dưới bầu trời này, đất nào không phải là đất của Thiên tử? Triều đình sớm hay muộn cũng sẽ chiếm lấy Thanh Thạch Thành, vùng Tây Nam này thái bình không được bao lâu.”
“Những việc đó quá xa vời, chúng ta vẫn nên cộng tổng thuế từ đất công thuộc sở hữu của các gia tộc năm nay xem có thể trừ đi nhiều ít thuế má bạc.”
“Không lâu nữa là đến tết Trung Nguyên, Tô Lăng khẳng định sẽ đến xem mộ cha.”
Thôn trưởng nói lời này, xoa xoa huyệt Thái Dương, thở dài nói: “Xem tính tình của Tô Lăng, lúc ấy không chừng sẽ nháo đến long trời lở đất.”
Nói xong lại cúi đầu cẩn thận vuốt chùm râu bảo bối, ánh mắt khô đυ.c tràn đầy đau lòng, quả nhiên lòng bàn tay rơi xuống một cọng râu trắng.
Lát nữa ông sẽ lên núi đào hà thủ ô, nghiền thành phấn rồi bôi lên râu!