Chương 18.1: Thôn trưởng

Đột nhiên Tô Lăng cảm thấy tên nam nhân cao lớn trước mặt này rất cô đơn.

Cậu nghiêm túc nghĩ nghĩ, “Được rồi, sau này gọi giống ta đi, hai ta cũng coi như huynh đệ gặp nạn có nhau.”

“Nếu ngươi về sau muốn cưới vợ sinh con, ta sẽ đốt khế ước của ngươi.”

“Nô ɭệ không thể cưới vợ sinh con, cũng không thể ban cho người khác danh phận, trừ khi,” Tô Ngải nói lời này, nhìn Tô Lăng mờ mịt không hiểu, hắn cũng không tiếp tục.

“Trừ khi cái gì?” Tô Lăng hỏi.

Lông mi Tô Ngải hơi hơi động, hắn nhìn chằm chằm vào mắt Tô Lăng nói, “Trừ khi, chủ nhân cho nô ɭệ danh phận, cưới nô ɭệ.”

Tô Lăng khịt mũi, không để ý tới Tô Ngải khẩn trương, thản nhiên nói, “Ngu ngốc, quan phủ quy định như vậy, nhưng lại quản không đến thôn này. Ngươi là nô ɭệ của ta, chỉ cần ta đồng ý là được rồi.”

Cậu còn nói thêm: “Ngươi phải biết cách thích nghi.”

Tô Ngải cúi đầu, cụp mắt không nói.

Cành dâu tằm trên tay Tô Lăng hấp dẫn rất nhiều đứa nhỏ, cuối cùng đều phân phát cho chúng.

Tô Lăng rất thích những đứa trẻ đó, chính là bọn nhỏ lần trước bị Sử Thanh Vân kéo xuống sông.

Những đứa trẻ này hầu như đều thích bò vào hang và trèo cây như lũ khỉ con, mùa hè trong núi có nhiều muỗi, cổ và cánh tay chúng nổi đầy những vết sưng đỏ.

Tô Lăng nhìn vào cảm thấy rất khó chịu.

Mùa hè vào núi chơi làm gì, chẳng phải nên ngâm mình trong sông sao?

Khi còn nhỏ, cậu rất hâm mộ những đứa trẻ được ngâm mình cả ngày dưới sông. Thân thể cậu không tốt, a phụ vẫn luôn không cho.

Tắm sông đã trở thành điều nuối tiếc khi ấy.

“Thôn trưởng nói, khi có người lớn ở nhà mới được xuống sông chơi.” Bọn nhỏ giải thích.

“Trước kia trong sông thường xuyên có người chết chìm đó ca ca.”

Bọn nhỏ vô tư cười lại mang theo chút sợ hãi non nớt nhỏ giọng nói với Tô Lăng, từng đôi mắt ngây thơ chăm chú nhìn cậu, chúng rất thích Tô Lăng.

Tô Lăng nói vài câu với bọn nhỏ, sau đó dẫn Tô Ngải đến nhà thôn trưởng.

Nhà của thôn trưởng là một ngôi nhà sàn hai tầng dưới chân núi. Những vết nứt trên sàn gỗ cho thấy nó đã trải qua mưa gió tang thương, hiển nhiên đã được truyền từ đời này sang đời khác.

Tầng trệt là nơi chứa củi và chăn nuôi gia súc, tầng hai là nhà thông ra sân.

Tô Lăng bước vào sân đã thấy mấy tộc lão ở đó.

Mọi người hẳn đang thương lượng chuyện gì quan trọng.

Thôn trưởng khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, mặc áo dài màu xanh lá cây, ngậm điếu thuốc trong miệng, từ miệng ông thở ra một làn khói trắng.

Loại thuốc lá này là loại thuốc mới có giá trị, đặc biệt là ở khi vực Tây Nam.

Triều đình có lệnh cấm hút thuốc, nhưng Thanh Thạch Thành lại lấy hút thuốc là vinh. Về cơ bản, tất cả các chức sắc đều đeo một tẩu thuốc bên hông.

Trong sân vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần. Thôn trưởng ngẩng đầu, cách làn khói híp mắt hỏi: “Đây là Lăng ca nhi phải không?”

Tô Lăng gật đầu, chào hỏi thôn trưởng, ánh mắt đảo qua tẩu thuốc rồi im lặng đến gần.

Khi cậu còn nhỏ, a phụ từng nói với thôn trưởng hút thuốc có hại cho sức khoẻ, khuyên ông nên giảm bớt.

Nhưng thôn trưởng lại xua tay nói thuốc lá có vị cay nồng, có thể chống sương núi, gió, mưa ẩm, chống bệnh thấp khớp, xua đuổi ma quỷ, cường tinh tráng dương.

Cậu vẫn nhớ ánh mắt khinh thường của thôn trưởng khi phản bác cha, dường như còn nói cha chỉ là một đại phu gà mờ cần phải học thêm, bán thuốc chắc chắn không được lâu dài.

Tô Lăng không khỏi nhớ lại cảnh tượng trước kia, tiếng ho khan đánh gãy suy nghĩ của cậu.

“Lão Sử, ngài vừa cầm tẩu thuốc vừa ho nặng, theo ta nên dứt khoát ném nó đi.” Một tộc lão nói.

“Không được. Hôm qua khi vào thành hội họp, các hương các thôn đều mang theo tẩu thuốc, ta không thể làm mất mặt thôn Ngũ Khê được.”

“Lại nói chân ta đang đau đến lợi hại, hút một hơi sẽ tốt hơn.” Nói xong, thôn trưởng hút một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi nhả ra một làn khói trắng.

“Cái chân này đã lâu không bị đau, xem ra thời tiết thay đổi, sắp mưa to.” Thôn trưởng nói.

Thôn trưởng nói xong, trên dưới đánh giá Tô Lăng, ẩn ý nói: “Ca nhi này, trong huyện rất có danh tiếng.”

Các tộc lão khác tức khắc nhìn Tô Lăng, ánh mắt mấy người không hẹn mà cùng nhìn nam nhân bên cạnh cậu.

Tô Lăng vô thức tiến lên một bước lên trước Tô Ngải, muốn che khuất tầm mắt của mọi người.

Cậu nhìn thôn trưởng, đề phòng nói: “Hắn là ta mua, thủ tục hợp pháp, đã đăng kí qua quan phủ.”

Thôn trưởng đặt tẩu thuốc lên bàn, nghiêm nghị nói: “Mua tên đó làm gì? Một ca nhi như ngươi không cần thanh danh? Về sau không cần gả chồng sao?”

Tô Lăng ngưỡng cằm, như con gà trống nhỏ chuẩn bị mổ người, “Mua nô ɭệ để làm việc cho ta, ta cũng không muốn gả chồng, cùng lắm thì trả thêm tiền thuế đầu người.”

“Lăng ca nhi, bây giờ ngươi chưa làm chủ, không biết thế má củi gạo đắt đỏ. Ngươi xem mấy người chúng ta ngồi đây sở dĩ là vì lo thuế má năm nay.”

“Nói đơn giản, nếu đến tuổi không gả thì tiêu chuẩn thu thuế đầu người một năm 100 văn, hai năm 200 văn. Tuổi tác từ mười lăm đến ba lăm tuổi chưa gả thì phải tính năm phép tính tương đương với một ngàn văn.”

“Đây chỉ là thuế đầu người, còn chưa tính đến các loại thuế linh tinh khác…”