Chương 12.1: Tên

“Ha, cái gì gọi là ngươi cho rằng ta sẽ biết ngươi đã trở về? Ý của ngươi là ta không đủ thông minh, không thấy ám hiệu ngươi để lại phải không?

“Không phải.” Mười Chín sửng sốt nói.

“Vậy là vì sao?” Tô Lăng từng bước ép sát, kiên trì tra hỏi nguyên do.

Mười Chín lắc đầu, “Không phải như ngươi nghĩ.”

“Vậy như nào?”

Mười Chín nhìn đôi mắt hoa đào tràn đầy lửa giận, trong lòng lập tức mừng rỡ, “Ta sai rồi.”

“Được a, ngươi rốt cuộc cũng biết ngươi sai rồi.” Tô Lăng khí thế tăng lên.

“Sai chỗ nào?”

“Sau này ra cửa sẽ báo trước.” Mười Chín nói.

“Còn gì nữa?” Tô Lăng hỏi.

Mười Chín nhìn Tô Lăng, âm thanh trầm thấp không xác định nói, “Ra cửa phải được ngươi cho phép.”

“Không tồi.” Tô Lăng rốt cuộc vừa lòng.

“Ngươi phải thời thời khắc khắc nhớ rõ, ta là chủ nhân của ngươi, cái gì của ngươi cũng là của ta.”

Cậu nói xong, mở lòng bàn tay hướng về Mười Chín, ngón tay còn móc một cái.

Trong mắt Mười Chín kinh ngạc nhưng hắn nhanh chóng che giấu biểu tình, do dự ngẩng đầu đưa cằm về tay Tô Lăng.

Tô Lăng thấy thế cười khúc khích, “Đồ ngốc, ai muốn gãi cái cằm cứng ngắc của ngươi? Sờ ngươi còn không thoải mái bằng sờ Tiểu Hắc.”

“Đưa tiền a,” cậu ngoắc ngoắc ngón tay nói: “Ngươi là của ta, tiền cũng phải nộp lên.”

Mười Chín hình như có chút tiếc nuối cúi đầu, để bạc vụn vào lòng bàn tay mềm ấm non mềm của Tô Lăng.

Tô Lăng ước lượng hai lượng năm tiền trong tay, lòng bàn tay kêu leng keng.

Cậu nhìn nô ɭệ mà mình mua, ánh mắt đảo qua khuôn mặt cương nghị, dừng lại ở đôi mắt đen điềm tĩnh của hắn, đột nhiên tò mò lai lịch của nam nhân này.

Nam nhân nhìn thế nào cũng không giống nô ɭệ ở đây. Hắn có chút khác biệt với người Thanh Thạch Thành, giống người bên ngoài hơn.

“Tại sao ngươi lại làm nô ɭệ?”

“Tỉnh lại đã bị nhốt lại rồi.”

Người này cứ như được mang từ nơi khác đến vậy. Lúc đầu khẩu âm của hắn còn trúc trắc, bây giờ gần như không có gì khác biệt.

Tô Lăng sờ soạng bạc trong tay, suy tư một lát, nghiêng đầu nhìn nam nhân, “Vậy ngươi là người nơi nào?”

Ánh mắt nam nhân hơi loé lên, ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng bên đỉnh núi, gió núi thổi qua đại sảnh, không khí trong lành, toàn thân đều cảm thấy thoải mái.

“Không phải người nơi này.”

Lại là một câu trả lời mơ hồ không rõ. Có lẽ lúc này gió mát trăng đẹp, Tô Lăng tâm tình không tồi cũng không so đo với hắn.

Cậu gật gật đầu, “Ta nhìn cũng không giống, Mười Chín là thứ hạng của ngươi trong nhà sao?”

“Chỉ là một cái xưng hô thôi.”

Nam nhân nói lời bình bình đạm đạm, nhưng Tô Lăng lại nghe thấy một cảm giác thờ ơ.

Loại cảm giác này không phải đối với cậu, mà là Mười Chín đối với nhà của hắn.

“Ngươi không nghĩ trở về?” Tô Lăng hỏi.

“Ừ, nơi này rất tốt.” Mười Chín nói.

Tô Lăng cũng nhìn ra Mười Chín rất thích nơi này. Nơi này tồi tàn, hắn không những không cảm thấy xa lạ mà còn tự mình mò mẫm sửa sang phòng trước phòng sau.

Tuy rằng hắn không thích nói chuyện, nhưng Tô Lăng nhìn ra hắn rất thích cuộc sống nơi đây.

“Ngươi họ gì?”

“Không có.”

Không có họ?

Tô Lăng nhìn Mười Chín bình tĩnh, không biết vì sao cảm thấy cuộc sống của hắn trước kia không quá tốt, ngay cả họ cũng không có.

Người trong thôn có thể không có tên đẹp, phần lớn tên đều dựa theo thứ tự gọi, nhưng phải có họ, đi ra ngoài cũng biết đường trở về.

Nhưng Mười Chín nói hắn không có họ.

Tô Lăng nhìn mắt Mười Chín nói, “Nếu không ngươi lấy họ của ta đi, cũng không cần kêu Mười Chín, coi như lão đại, đứng hàng một.”

Đôi mắt Mười Chín hơi sáng lên, đây là một trong những biểu cảm hiếm thấy của nam nhân kiệm lời này.

Tô Lăng ho khan một tiếng, bày ra bộ dáng cao cao tại thượng, nhưng ngữ khí đã sớm cao hứng vô cùng:

“Nô ɭệ là tài sản của chủ nhân, theo họ của chủ tử là vinh hạnh lớn nhất. Ta nhìn ngươi mấy ngày nay biểu hiện rất tốt mới cho ngươi theo họ ta.”

“Được.”

Mười Chín nhìn Tô Lăng kiêu ngạo, khoé miệng có chút cong cong.

Tô Lăng ôm má, nghiêng đầu nhìn Mười Chín, lẩm bẩm nói, “Kêu Tô Nhất hình như không dễ nghe cho lắm, có vẻ ta rất không có văn hoá.”

Đặt thế nào để không bõ công cậu tiêu nhiều bạc mua thoại bản như vậy đây?

Tô Lăng nhìn sườn mặt cứng rắn lạnh lùng của Mười Chín một lát, “Nếu không gọi là Ngải đi.”

“Ngải?”

“Đúng vậy, Ngải.” Tô Lăng nhặt một cục đá trên mặt đất khoa tay múa chân nói, “Ngươi cứng giống dao chẻ củi lại có đường cong rõ ràng.”

“Tô Ngải.” Mười Chín nhìn Tô Lăng lẩm bẩm, trong mắt le lói ánh sáng.

Tô Lăng thấy thế đắc ý cười, “Dễ nghe đúng không? Có văn hoá đúng không?”

“Ừ, ta rất thích.” Mười Chín nói.

“Đương nhiên, đó là công ta đọc sách với Viên tú tài.”

Chẳng qua sau khi Viên tú tài dạy cậu đọc chữ, trong bụng cậu không có tý nào Tứ Thư Ngũ Kinh, ngược lại một bụng đều là thoại bản.

Tô Lăng cười đến khoé mắt cong cong, khoé miệng để lộ hàm răng trắng chỉnh tề trông như đứa trẻ con.

“Tô Ngải.”

“Ừ.”

Tô Lăng không biết mệt liên tục gọi tên mình mới đặt cho hắn.

Tô Ngải cũng kiên nhẫn đáp lại nhiều lần, nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt mèo nhỏ tựa như ánh trăng đặc biệt dịu dàng say mê lòng người.