Chương 1.2: Tỉnh lại

Đại bá vừa nghe gϊếŧ gà, bình tĩnh liếc bá nương một cái, sắc mặt có chút không vui.

Trong nhà chỉ còn một con gà đẻ trứng.

Nếu là trước kia muốn gϊếŧ liền gϊếŧ, nhưng giờ không giống như vậy.

Em út của gã cũng là cha của Tô Lăng đã chết, trong nhà gã già trẻ lớn bé đều chỉ dựa vào một con gà mái già.

Con gà này là của cha Tô Lăng, bất đắc dĩ liền trở thành trụ cột trong nhà, trứng gà cũng là nguồn thu nhập quan trọng.

“Nếu gϊếŧ gà mái, về sau làm sao nấu canh trứng cho Tô Lăng?” Đại bá đưa mắt ra hiệu nói, làm bộ lơ đãng chạm vào mũi chân của bá nương.

Bá nương giả vờ không thấy, thay vào đó, nàng liếc nhìn Tô Lăng, cười cười an ủi cậu, “Tiểu Lăng đừng lo lắng, đại bá của con gần đây bán thổ sản vùng núi, tìm được một ông chủ khá rộng rãi, hẳn là có thể kiếm chút bạc.”

Nói xong, nàng nheo mắt nhìn chồng mình: [Ta luyến tiếc con mình vào hang sói nên muốn nuôi Tô Lăng thêm một chút, có lẽ bán cho gã kia có thể tăng giá.]

Đại bá lập tức hiểu ý, thu chân lại, cúi đầu nhìn khuôn mặt như đậu hủ trắng của Tô Lăng rồi nói, “Đúng vậy, ông chủ biết chất lượng hàng hơi kém, giá cả cũng không được như trước kia.”

Bá nương tựa hồ ghét bỏ đại bá ngu ngốc nhìn chằm chằm Tô Lăng như vậy, lập tức cười nói: “Tiểu Lăng a, đừng lo lắng, ăn nhiều một chút, chờ con khoẻ rồi chúng ta chọn ngày lành làm hỉ sự.”

“Không phải bá nương lắm miệng, chính là hiện tại không giống ngày xưa, cha con không còn nữa, con một mình lẻ loi, thân thể lại không khoẻ mạnh. Đối phương nguyện ý chấp nhận con đã là hiếm có khó tìm.”

“Lại nói đều là người cùng thôn, tuy rằng thanh danh của đối phương không quá tốt nhưng sau này thành gia chắc chắn sẽ hiểu chuyện chăm lo gia đình. Sau thành hôn, nếu hắn dám ỷ con không có cha mẹ đổi xử với con không tốt, đại bá cùng bá nương nhất định không tha cho hắn.”

Nói tới đây, bá nương còn làm bộ đưa ngón tay lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, thở dài: “Tiểu Lăng của chúng ta sao lại khổ như vậy!”

Nàng gào khan một chút, thấy Tô Lăng rũ mắt ngoan ngoãn không lên tiếng, trên khoé miệng đọng vết máu, thoạt nhìn vừa gầy yếu vừa cam chịu số phận. Bá nương thấy cậu như vậy, trong lòng âm thầm tính toán.

“Đúng rồi, Tiểu Lăng, cha con mở một hiệu thuốc trong thành, hẳn là có để lại của hồi môn cho con phải không?”

Tô Lăng giương mắt nhìn bá nương đại bá, thần sắc ngơ ngẩn, trong lòng tràn ngập kinh ngạc.

Rõ ràng bá nương và đại bá đang nói chuyện thổ sản vùng núi, nhưng cậu lại nghe được tiếng lòng của hai người.

Hai người họ ngoài mặt thương tiếc, trong đầu lại đang tính kế làm sao để bán cậu với giá cao.

[Tên ác ôn kia nói với ta Tô Lăng ốm yếu sợ không có khả năng sinh con, thoả thuận 15 lượng đành phải giảm xuống còn 10 lượng.]

[Trước ổn định Tô Lăng lại nói, một ca nhi không cha không mẹ thì có thể làm được gì?]

Tô Lăng nghe đến đó, cảm thấy trời đất quay cuồng.

Trong phòng tối tăm không đốt đèn, trước giường Tô Lăng là hai gương mặt tươi cười đáng sợ như sắp cắn nuốt cậu.

Tô Lăng hít sâu một hơi, cố giữ lấy tia lí trí cuối cùng. Cậu mở miệng, hàm răng run rẩy đau đớn vì khi nãy cắn quá mạnh.

“Của hồi môn? Thổ sản vùng nùi?”

“Là bán thổ sản vùng núi làm của hồi môn cho ta sao?”

“Này,” bá nương sửng sốt, sau đó nếp nhăn ở khoé mắt lập tức giãn ra, cười nói, “Con nít con nôi nghĩ nhiều như vậy làm gì. Lại nói bá nương cũng không cần con nhọc lòng những việc đó, con nghỉ ngơi tốt là được. Bá nương nhất định sẽ gả con đi vẻ vang.”

“Hảo hảo nghỉ ngơi, đối phương vừa lòng, chúng ta cũng vui vẻ.” Nàng nói lời này, trong giọng điệu vô thức lộ ra tia cứng rắn.

Ngón tay Tô Lăng nắm vào bàn tay, các đốt ngón tay vì dùng sức mà đỏ bừng. Cậu không kìm được, tính tình bộc phát.

“Vừa lòng? Cái gì vừa lòng, bán ta với giá tốt mới là vừa lòng?”

“Xem ta là tên ngốc đúng không? Cái gì thổ sản vùng núi, các người rõ ràng là muốn bán ta cho gã ác ôn kia.”

Tô Lăng tức giận gân cổ hét, trong đôi mắt hừng hực lửa giận, ánh mắt yếu ớt lúc này sáng rọi đến kinh người. Cậu muốn mở to mắt nhìn kĩ hai kẻ trước mặt có còn là đại bá bá nương luôn yêu chiều thiên vị cậu trước kia hay không.

Đại bá bá nương luôn đối xử tốt với cậu, sau lưng lại muốn đem cậu đi bán.

“Hiện tại còn muốn giành của hồi môn của ta. Cha ta thây cốt chưa lạnh, không sợ Tết Trung Nguyên ông ấy lên tìm các ngươi báo thù sao?”

Tức giận tràn ngập trái tim Tô Lăng, khuôn mặt cậu đỏ bừng, bả vai đơn bạc căm tức đến phát run, “Các ngươi muốn bán ta cho nam nhân, được, ta đây liền mua nam nhân về.”

Hai người không để ý đến lời Tô Lăng.

Tuy Tô Lăng tính tình nóng nảy, đối với người ngoài mồm mép lưu loát nhưng đối với người thân lại là một ca nhi ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Hai đứa con một nam một nữ của họ cũng thường cãi cha mẹ, cuối cùng đều phải chịu thua.

Đại bá và bá nương tranh cãi xem ai đã khiến Tô Lăng tức giận. Họ cãi nhau đến mức mặt mũi đỏ bừng, ai cũng không chịu nhượng bộ.

Tô Lăng thừa dịp bọn họ đóng cửa cãi nhau chạy ra ngoài.

Trong cơn tức giận, cậu ngồi xe bò vào thành.

Nửa ngày sau, sau khi cơn bàng hoàng và tức giận lắng xuống, Tô Lăng bắt đầu chần chừ do dự.

Cha đột ngột qua đời, hiệu thuốc trong thành cũng không còn, cậu chỉ còn nơi duy nhất để nương thân là ngôi nhà cũ trong làng đã bỏ hoang từ lâu.

Nếu mua nam nhân về, phỏng chừng lời đồn đại sẽ lan rộng khắp làng.

Nghĩ đến đây, Tô Lăng có chút rối rắm, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền đến trước con hẻm.

Còn gì đáng sợ hơn những người thân ruột thịt lại là sói khoác da cừu, khi cậu yếu ớt không nơi nương tựa sẵn sàng lột da xẻ thịt, hút cạn máu cậu.

Cái gọi là tình thân đều là giả, Tô Lăng sống trong sự che chở của cha, sống trong tình thân tính kế và dối trá.

Nhất thời, trong lòng Tô Lăng dâng lên một cỗ tức giận. Cậu dựa vào tường chống đỡ cơ thể đang bất lực uốn cong, đôi mắt do dự trống rỗng.

Họ đối xử với cậu như vậy, có còn nghĩ đến cha cậu mấy năm nay chiếu cố, cho họ cuộc sống đủ đầy không?

Nghĩ tới đây, đôi mắt đàp hoa của Tô Lăng toát lên vẻ không cam lòng. Cậu nghĩ mà sợ, nếu không phải đột nhiên nghe được tiếng lòng của bá nương, cậu sẽ giống như trong mộng vội vàng gả chồng rồi phải chịu thống khổ cả đời.

Tô Lăng dựa cả người vào tường, ôm ngực hít sâu một hơi làm giảm nhịp tim điên cuồng đập vì sợ hãi – cậu có gì phải sợ, mọi chuyện đều đang thay đổi.

Ông trời thương cậu đáng thương, để cậu nghe thấy được tiếng lòng người khác, cậu còn sợ cái gì?

Tô Lăng nói lời tàn nhẫn, không thể tay không trở về làm trò cười.

Bán cậu cho nam nhân, cậu sẽ mua một nam nhân khác về.

Tô Lăng cậu không phải dạng người hiền lành để mặc người khác xoa nắn.