Chương 7.1: Khai hoang

Trong phòng thoang thoảng mùi ẩm mốc, Tô Lăng một đêm ngủ không ngon, dưới mắt thâm cuồng một mảng.

Ngày hôm sau, cậu tỉnh dậy nằm liệt trên giường, cả người đều đau nhức khó chịu.

Giường gỗ trong căn nhà cũ này quá cứng.

Khung giường được phủ một lớp quần áo cũ làm từ sợi bông, rồi phủ thêm một tầng rơm rạ, cuối cùng là trải thêm một lớp nệm liền thành một chiếc giường.

Tầng rơm rạ vốn dĩ mềm xốp nhưng có lẽ đã nhiều năm không đổi, trở nên cứng đờ dính vào lớp bông, không được mềm mại như giường của cậu trong thành.

Tô Lăng không tình nguyện bò dậy, mơ mơ màng màng đứng trước cửa sổ gỗ, sờ soạng tìm thắt lưng.

Sau đó, Tô Lăng lấy một chiếc thắt lưng màu xanh mơ từ kệ gỗ. Cậu vừa mặc quần áo vừa ngáp dài, đôi mắt ngái ngủ đột nhiên trừng to, cả người cũng ngơ ngẩn.

Ngoài cửa sổ, nô ɭệ đang nhìn cậu.

“Nhìn cái gì mà nhìn, cẩn thận ta móc mắt ngươi!” Tô Lăng đỏ bừng mặt nói lớn.

Trong giọng nói mang theo chút tức giận mơ hồ, tuy rằng cậu không bận tâm danh tiết đồn đãi vớ vẩn, nhưng bị nam nhân khác nhìn thấy dáng vẻ xộc xệch của mình vẫn rất xấu hổ.

Ánh mắt nô ɭệ dừng lại ở đôi mắt đào hoa sưng húp của Tô Lăng trong chốc lát mới chậm rãi thu về.

Hắn luôn ngủ nông, một cơn gió thổi cỏ lay sẽ lập tức tỉnh giấc, huống chi đêm qua người này còn mơ thấy ác mộng, đầu tiên là nức nở như con thú nhỏ, sau đó khóc bi thảm như phải chịu uỷ khuất lớn lắm.

Cuối cùng, hắn thấy cậu khóc đến không thở được mới đứng dậy, đứng bên cửa sổ nhìn một lát.

Cả người cậu núp dưới chân, đầu cúi thấp, khuôn mặt nhỏ lộ ra bên ngoài. Nương theo ánh trăng có thể nhìn thấy những giọt nước mắt đọng trên hàng mi dài, chiếc mũi thẳng tắp đỏ bừng, đôi mắt nhắm nghiền run rẩy, thoạt nhìn như một con thú non bị bỏ rơi.

Ban ngày giương nanh múa vuốt cả người bọc gai gọn, đến ban đêm lại hoá thành thú con mềm mại với bộ lông mềm ướt dầm dề.

Lúc này Tô Lăng sức sống bừng bừng trừng mắt nhìn hắn, xem ra thân thể đã tốt hơn một chút.

Con chó đen nhỏ ngoài viện nghe tiếng cậu rất mui mừng. Nó phe phẩy cái đuôi, gâu gâu kêu to rồi chạy vào nhà.

“Thật ngoan, biết vấn an chủ nhân.” Tô Lăng vỗ nhẹ nó.

Sau khi vuốt ve con chó đen nhỏ, Tô Lăng ra khỏi phòng, phát hiện cỏ dại trong viện đã được nhổ sạch.

Đêm qua trước khi ngủ, trong viện vẫn đầy cỏ dại, nhưng bây giờ đã trụi lủi, hắn dọn nó khi nào?

Trên mặt đất, rễ cỏ quận vào nhau, cỏ bị nhổ bung khỏi mặt đất. Cả sân vườn tràn ngập mùi tanh của bùn trộn lẫn khí vị tươi mát của cỏ dại.

Không khó ngửi cũng không dễ ngửi.

Nhưng Tô Lăng đột nhiên cảm thấy vui mừng kì lạ, cuộc sống đang thay đổi từng chút một.

Ngay lúc cậu nghĩ muốn ra sông gấp cành liễu đánh răng thì bên cạnh giếng đã có mấy cành liễu và một chậu nước giếng.

Tô Lăng nhìn thoáng qua Mười Chín, hắn đang quay lưng về phía cậu nấu cháo cá.

Cậu cào cành liễu, nghiền nát và chải nó trong miệng. Nhánh cây tản ra nhàn nhạt vị đắng, mặc dù nhành cây nghiền nát không tốt như bàn chải đánh răng, thỉnh thoảng chọc vào nướu răng của cậu khiến cậu đau, nhưng lúc này tâm trạng cậu vô cùng tốt.

Sau khi Tô Lăng rửa mặt xong, nô ɭệ đã đặt một chén cháo trên hòn đá.

Tô Lăng bưng bát lên nếm thử một ngụm, cơm trắng rõ hạt, cháo mềm, thịt cá thơm ngon, ăn xong còn thấy dưới đáy bát có hai con tôm sông nhỏ.

Đôi mắt Tô Lăng sáng lên, chiếc đũa gắp con tôm sông nhỏ to bằng cái móng tay, chắc hẳn nô ɭệ đã chiên trước khi nấu.

Cậu quay đầu nhìn Mười Chín, vô thức nói: “Ăn ngon.”

Mười Chín ở một bên khom lưng chôn vùi củi bùn đất, để lộ một tay cơ bắp khoẻ mạnh. Hắn nghe Tô Lăng thoả mãn than thở, động tác chậm một chút.

“A, hiện tại ngươi chỉ có thể dùng chung một cái chén với Tiểu Hắc.” Tô Lăng được ăn no thoả mãn, nói chuyện cũng hàm hàm hồ hồ mang theo nét mềm mại.

Mười Chín không đáp lời Tô Lăng, cậu cũng không so đo, tự mình nói, “Đáng lắm, biết rõ chỉ có hai cái bát, ngươi còn dùng một cái cho chó ăn.”

“Ta chính là khó được có lúc tốt bụng, xem ngươi đáng thương mới đại phát từ bi.”

Nhưng nô ɭệ không liếc cậu một cái, rửa sạch cái bát hôm qua Tiểu Hắc ăn rồi múc cháo uống.

Đây là tình nguyện cùng chó dùng chung bát cũng không muốn ăn chung với cậu?

“Ngươi cũng dám ghét bỏ ta, ta không ghét ngươi, người còn dám ghét ta?”

“Thích ăn bát cho chó hơn của ta?”

Tô Lăng một khi việc không như ý sẽ dễ dàng phát cáu. Lúc này cậu đã hoàn toàn quên mất ban đầu chính cậu là người ghét bỏ nô ɭệ dùng bát của mình.

Tô Lăng thấy nô ɭệ lại im lặng không để tới cậu, cáu kỉnh đá vào hòn đá nhỏ để trút giận.

Mũi giày vải mùa hè mỏng, một đá này đá đến đau đớn, hòn đá nhỏ chỉ lộ ra một góc nhòn nhọn nhưng cứng đến kinh người.

“A, đau…” Mặt Tô Lăng nhăn nhó vì đau.

Nô ɭệ nghe tiếng tiếng động quay người lại, liếc nhìn chân Tô Lăng, đặt cái bát trong tay xuống rồi đi về phía cậu.

Sau đó tận lực dùng một tay ôm trọn cậu, đặt người lên thềm đá.

Tô Lăng vừa tức vừa đau, đang mải tức giận thì bỗng nhiên bị người ôm lên. Cậu sợ tới mức dùng cả hai tay đánh vào tên nam nhân to lớn này.

Cực kì giống con gà nhỏ đang giãy giụa trong miệng sói.

Chốc lát sau, Tô Lăng được đặt ngồi lên thềm đá.

Tô Lăng mạnh mẽ giãy giụa, sau cậu phát hiện ngay cả một cánh tay của nô ɭệ cũng cứng rắn vô cùng, mặc cậu đánh đá thế nào sắc mặt đối phương đều không thay đổi.

Khi nô ɭệ khom lưng đặt Tô Lăng lên thềm đá, chóp mũi cậu ngửi được mùi rất đặc trưng trên người nam nhân, không phải mùi hôi thối gì.

Tô Lăng mất tự nhiên cựa quậy ngón chân rồi giương mắt nhìn chằm chằm nam nhân nói:

“Ai muốn ngươi ôm, hôi muốn chết.”

“Không có mệnh lệnh của ta, không được phép tới gần ta.”