Đồ Nhung Nhung hái một sọt đầy nấm, chúng đều là những nấm thường thấy như nấm hương, nấm rơm, nấm bụng dê cùng một số nấm linh tinh khác. Đương nhiên cô có hái một ít nấm mối dùng để nấu lên ăn cũng thật không tồi.
Đồ Nhung Nhung lợi dụng dị năng mộc hệ tìm ra không ít nơi nấm thường mọc đồng thời còn ghi nhớ thêm mấy vị trí có ổ trứng gà rừng, Đồ Viên Viên đi bên cạnh có mang theo gói thuốc xua đuổi nên gà rừng không có khả năng tiếp cận đến bọn cô.
Đồ Nhung Nhung tính toán chuyện đi săn đành đành giao cho Đồ Triệt, cô mang theo Đồ Viên Viên cùng nhau đi về với đầy ấp nấm hái được.
“Đây là cái gì?” Đồ Triệt sọt lớn sọt nhỏ chứa đầy nấm do hai chị em mang về, trong cơ sở dữ liệu của anh có ghi lại sự tồn tại của nấm nhưng lại không biết cụ thể bộ dáng cùng tác dụng của chúng.
“Đây là nấm, chúng ta hái về để ăn.” Đồ Nhung Nhung mỉm cười tủm tỉm nói.
“Nấm? Có thể ăn?” Đồ Triệt kinh ngạc, vốn là người máy anh không cần ăn cơm tuy nhiên anh có thể ăn dù sao người máy mô phỏng sinh vật có thể đem đồ ăn chuyển hóa thành năng lượng, dù vậy so với năng lượng chân chính còn kém rất nhiều.
Mà người máy có chức năng bắt chước vị giác, thời gian trước kia Đồ Triệt cũng có thưởng thức qua vị của dịch dinh dưỡng nhưng anh cảm thấy năng lương do dịch dinh dưỡng cung cấp cho chính mình còn kém rất nhiều cho nên rất ít ăn thứ này.
“Đương nhiên là có thể ăn, chú Triệt có thể tiến hành kiểm tra đo lường một chút chúng có chứa độc hay không, không có độc là có thể ăn.” Đồ Nhung Nhung nói dù sao người máy Đồ Triệt có chức năng ra quét.
Đồ Triệt gật đầu, sau đó mở ra chức năng ra quét. Phát hiện mấy cây nấm này không chứa độc, nếu không có độc thì có thể ăn được, cho dù không có độc nhưng lại khó ăn thì cũng không chết người.
Đồ Nhung Nhung vào lúc đi hái nấm chính là lựa chọn mấy loại nấm không có độc để hái cho nên dù có rà quét thì cũng nhìn không ra. Nhìn bộ dáng yên tâm của Đồ Triệt, Đồ Nhung Nhung tức khắc cười tủm tỉm nói: “Chú Triệt, mấy cái nấm này nên hầm cùng với gà rừng mới ngon, không bằng chú Triệt đi bắt vài con gà rừng trở về?”
“Gà rừng?” Đồ Triệt thắc mắc hỏi: “Có phải là mấy con chim lớn lên xám xịt kia ở trong rừng rậm?”
“Đương nhiên, cũng có một ít gà cảnh a, gà cảnh ăn cũng rất ngon.” Đồ Nhung Nhung gật đầu nói: “Chú Triệt, chú đi bắt mấy con về, nếu chúng ta ăn không hết còn có thể giữ lại cho lần tiếp theo ăn.”