Không nghĩ sau thời gian mấy ngày, dịch dinh dưỡng đã ăn gần hết?
“Chú Triệt, dịch dinh dưỡng của chúng ta còn lại không nhiều nữa sao?” Đồ Nhung Nhung tò mò hỏi lại, nếu biết bọn họ muốn đến cái nơi hoang vu như Hải Lam Tinh này thì cũng sẽ dự trữ đủ nhiều dịch dinh dưỡng, nhưng giờ mà ăn hết thì phải làm sao bây giờ?
“Ta vốn cho rằng chúng ta đi vào Hải Lam Tinh sau này có thể nghĩ cách kiếm tiền, cũng có thể có đủ tiền tiếp tục mua dịch dinh dưỡng. Có điều là chúng ta lúc trước dùng tiền mua công cụ chặt cây cùng máy móc thiết bị hong khô gỗ đã không còn đủ để mua dịch dinh dưỡng.” Đồ Triệt bất đắc dĩ nói.
Thời đại tinh tế, ngành chuyển phát nhanh cùng ngành sản xuất phát triển mạnh, rốt cuộc vận chuyển mấy thứ đồ vật không có sinh mệnh cho nên không cần lo lắng vì vận chuyển tốc độ quá nhanh mà làm cho sinh mệnh biến mất. Ngây cả Hải Lam Tinh cũng vậy, cho dù là nơi có hoang vu thế nào thì chuyển phát nhanh đều có thể vươn tới.
Mà lúc trước bọn họ mua công cụ dùng để chặt cây cùng với máy móc thiết bị hong khô gỗ đều là do chuyển phát nhanh của tinh tế đem tới. Cũng bởi vậy, tiền trong tài khoản còn lại không quá nhiều.
Lúc trước Đồ Triệt không có tích trữ nhiều dịch dinh dưỡng, cũng bởi là vì chuyển phát nhanh ở tinh tế có bao trùm tới luôn cả Hải Lam Tinh này, muốn mua dịch dinh dưỡng liền dùng chuyển phát nhanh là có thể đến tay nhanh lẹ. Kỹ thuật không gian ở thời đại tinh tế thật sự phát triển, dùng chuyển phát nhanh chỉ mất thời gian vài phút, hơn nũa cho dù vượt ra ngoài tinh hệ thì chỉ mất thời gian nhiều hơn chút, nhưng mà cũng chỉ trong vòng một hai ngày mà thôi.
Đồ Nhung Nhung không nghĩ tới dịch dinh dương rất mau sẽ dùng hết mà tiền cô có cũng rất nhanh sẽ sài sạch.
Trong không gian Đồ Nhung Nhung có không ít vàng bạc châu báu nhưng ở cái thời đại tinh tế này thì tiền chính là điểm tín dụng.
Vàng bạc ở tinh tế không đáng tiền, châu báu cũng thế, bởi vì diện tích vũ trụ ở tinh tế rộng lớn, nhiều hành tinh cho nên châu báu rất nhiều do đó chúng không đáng tiền. Vậy nên cô rất nghèo.
Có điều…ánh mắt Đồ Nhung Nhung nhìn về phía bên ngoài cánh rừng, trong khoảng thời gian này cô cũng tìm được không ít thực vật mình nhận biết ở trong rừng và những cái đó có thể ăn.
Đương nhiên, cô vẫn thích nhất là có thịt, mà rừng rậm cũng có gà rừng, thỏ hoang và linh tinh động vật khác. Do đó, ngay cả rắn đều có thể ăn, cho nên Đồ Nhung Nhung cảm thấy cô có lẽ có thể khai triển sự nghiệp ăn uống của mình.