Tôi vội vàng dọn dẹp chỗ làm thì đối mặt với đôi mắt đỏ hoe của Quý Tuần.
Những ánh mắt dò xét từ đồng nghiệp trong văn phòng truyền đến, tôi cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói: "Ra ngoài nói."
Quý Tuần gật đầu đáp ứng, đi theo tôi ra cầu thang.
Vừa tiến vào cầu thang, tôi còn chưa nói gì, thì anh ta không kịp chờ đợi bắt đầu giải thích: "An An, anh..."
"Chờ chút." Tôi xoa xoa ấn đường, biểu hiện thiếu kiên nhẫn, "Tôi không muốn nghe anh giải thích, dù nguyên nhân là gì, tôi cũng không chấp nhận được việc bị phản bội, cho nên dừng lại đi được không?"
Quý Tuần sửng sốt một chút, sau đó cười khổ: "Bây giờ anh đã hiểu vì sao em biết mối quan hệ của anh và Phù Hiểu rồi."
Tôi xoay người muốn dời đi, nhưng anh ta lại bắt được cổ tay tôi, khẩn cầu nói: "Không thể cho anh một cơ hội sao?"1
Tôi thở dài.
Nếu như trước đó tôi còn một chút lưu luyến với Quý Tuần, thì sau chuyện ngày hôm nay tôi chỉ còn sự chán ghét đối với anh ta.
"Đáng lẽ tôi nên nói rõ ràng." Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, nghiêm túc nói lần nữa "Chúng ta chia tay rồi."
Xoay người đẩy cửa cầu thang ra, tôi nhớ ra mình còn điều chưa nói nên quay đầu nói với anh ta: "Quý Tuần, tôi không hy vọng chuyện của chúng ta sẽ ảnh hưởng đến công việc, đổi tổ đối với tôi cũng rất phiền toái, nên tôi hy vọng có thể tiếp tục theo hạng mục này, anh có thể coi tôi như đồng nghiệp trong khoảng thời gian này."
Ánh mắt mong chờ của Quý Tuần tiêu tan, anh ra thấp giọng nói: "Được."
Không nhìn lại nét mặt của anh ta, tôi xoay người trở về chỗ làm.