Chương 6

Sáng sớm hôm sau.

Nghiêu Diệp với đôi mắt thâm quầng từ trên giường lồm cồm bò dậy, đi đánh răng rửa mặt, buồn ngủ tới mức suýt nữa thì ngã vào bồn rửa mặt. Cậu phải lập tức dùng nước lạnh chà xát lên mặt mới tỉnh táo lại.

"Phù..."

Nghiêu Diệp lấy khăn bông lau sạch những giọt nước còn đọng lại trên da, hai hàm răng của cậu run cầm cập cả lên, khuôn mặt bây giờ cũng ửng đỏ vì nước quá lạnh.

Hệ thống cung cấp nước của chung cư này đã bị hỏng, nước máy còn lạnh hơn cả nước ở con sông bên ngoài. Trời thì lạnh và nhiệt độ gần như xuống dưới 0°. Với thời tiết như vậy, không có gì ngạc nhiên nếu một ngày nào đó, đường ống nước sẽ đóng băng.

Sau khi rửa mặt xong, Nghiêu Diệp vội vàng mặc quần áo vào, cầm cặp sách đi liền ra cửa. Cũng đã gần bảy giờ, nếu không đi nhanh sẽ lỡ chuyến xe sớm nhất, đến lúc đó phải bỏ tiền túi ra bắt taxi, rất lãng phí.

Đi đến thang máy ở giữa hành lang, Nghiêu Diệp ấn nút và phải đợi một lúc thì cửa thang máy mới mở ra.

Không còn cách nào khác, vì chung cư này có rất nhiều nhân viên văn phòng, đa số đều bắt đầu dậy lúc này, và thang máy phải dừng ở hầu hết các tầng, thực sự rất chậm.

"Ding..."

Cửa mở ra, có hai hay ba nhân viên văn phòng đã chen chúc bên trong, cậu nhanh chóng bước vào, đứng quay mặt về phía cửa.

Trong lúc chờ thang máy đóng lại, cậu vô tình liếc mắt tới căn phòng đối diện, mơ hồ nhìn thấy cửa đang từ từ mở ra, một bóng người nhỏ xinh quen thuộc với mái tóc dài đang đứng cứng đờ ở đó, nhìn về hướng của Nghiêu Diệp.

"Soạt..."

Cửa thang máy được đóng lại và di chuyển xuống phía dưới.

Nghiêu Diệp sững sờ, lẩm bẩm một hồi " Không phải phòng đó là của một sinh viên sao..." Làm sao mà học sinh trung học lại có mặt ở đó?



Em ấy đã sống ở đây ư? Phải chăng cậu đã quá bận rộn nên không để ý? Hay đó là em gái của người sống ở đó?

Nghiêu Diệp lấy mu bàn tay lau đi lớp mồ hôi mịn trên trán, ánh mắt có chút ngây người.

Nữ sinh đó... liệu có phải... là người hay không.

"Ding" —— Thang máy dừng ở tầng sáu, Nghiêu Diệp bị dòng người chen chúc đẩy vào bên cạnh thang máy. Không hiểu sao cậu lại ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa thang máy, đập vào mắt lại là bóng dáng quen thuộc ở gần lối vào của bậc thang cách đó không xa.

Nó... nó một lần nữa.

"Soạt..."

Cửa thang máy lại đóng, cậu vội vã cắn ngón trỏ trái của mình, trước khi nuốt tiếng thét vào cổ họng.

Vẫn còn đang nằm mơ sao?

Cậu còn chưa tỉnh ngủ hay là đang hoa mắt?

"Ding" – Tới tầng thứ tư.

Lần này, khuôn mặt của Nghiêu Diệp trong thang máy gần như trong suốt, hai mắt đen trắng lấp lánh một thứ ánh sáng lạ thường.

Bởi vì cách đó không xa, bóng dáng của nữ sinh trung học tóc đen càng ngày càng rõ ràng, rõ ràng đến mức cậu thậm chí có thể nhìn thấy vết cắt đỏ tươi trên cổ cô và máu không ngừng rỉ ra.

Lần này, cậu không thể lừa dối mình nữa...

Cậu đã đυ.ng phải quỷ rồi.



"Ding"-

Thang máy đến tầng một, mọi người đều nối đuôi nhau ra ngoài, một thanh niên tóc đen đặc biệt nhanh nhẹn, loạng choạng bước ra khỏi thang máy, chạy ra khỏi chung cư không dám quay đầu lại, mọi người đều tưởng cậu bị ốm. Cả nhóm người đều có vẻ thất kinh và hoảng hốt lo sợ.

Hộc! Hộc! Hộc!

Nghiêu Diệp sợ hãi không dám dừng lại chạy dọc theo con phố trong giây lát. Vết thương ở chân hôm qua đã lành, tuy không đau lắm, nhưng hơi lạnh buổi sáng tràn vào phổi dọc theo cổ họng mỏng manh, đau râm ran, trong phút chốc, bỗng có mùi tanh xộc vào miệng.

Tình cờ có một chiếc xe buýt ở bến xe phía trước, đó là chuyến xe buýt số 5 mà Nghiêu Diệp vẫn thường đi.

Nghiêu Diệp phóng thật nhanh về phía xe buýt với tốc độ hàng trăm mét, quét mã rồi lên xe, tài xế có chút sửng sốt, bởi vì sắc mặt của cậu lúc này thực sự không được tốt, làn da trắng bệch. Khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng hốt.

"Ối, cậu không sao chứ chàng trai..."

Bác tài xế có vẻ lo lắng, nhìn thân hình gầy gò của Nghiêu Diệp, lo sợ rằng cậu sẽ ngã ngay tại chỗ.

Nghiêu Diệp mệt đến mức thở hổn hển, xua tay sau khi thở không ra hơi, đáp: "Không, không sao đâu, phù! Cháu sắp muộn rồi, bác, đừng lo lắng cho cháu, cứ lái xe đi... Hộc! Hộc!"

Nghiêu Diệp đến sớm nên xe vẫn chưa đầy, có một vài ghế trống để ngồi, cậu yếu ớt ôm ngực, ho khan một tiếng rồi tìm một chỗ bên cửa sổ để ngồi xuống, cảm giác như phổi sắp nổ tung.

Cậu không biết có phải cậu già đi không, thời đại học, chạy một cây số cũng chưa từng thấy mệt như vậy. Rõ ràng là cậu chỉ mới 23 tuổi thôi. Đã đến lúc bắt đầu một chế độ dưỡng sinh rồi sao?

Nghiêu Diệp thở hổn hển một hồi, nhịp tim đập dữ dội cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng để trốn thoát, cậu chỉ có thể chạy như thế này.

Thật sự cậu cảm thấy lạnh cả người khi ra khỏi thang máy, lúc nhìn thấy bóng dáng của nữ sinh trung học tối hôm qua, cậu vô thức chạy ra khỏi chung cư, cậu có cảm giác rằng mình sẽ bị cô ta gϊếŧ ngay tại chỗ nếu không mau chạy đi.

Thực sự, rất tà môn.