Vu Di là đoá hoa cao lãnh nổi tiếng của bệnh viện, người theo đuổi nhiều vô số kể, nhưng mà với ai nàng cũng không cho sắc mặt tốt, duy chỉ Nghiêu Diệp là ngoại lệ, thậm chí còn có chút tình ý cho cậu, khiến cậu lọt vào sự xa lánh của các nam đồng nghiệp, phiền não một thời gian, mấy ngày hôm trước được chú là viện trưởng ra mặt hoà giải nên mới áp được sự viện này xuống.
Đối mặt với sự quan tâm từ mỹ nhân hại bản thân không ít tai bay vạ gió, da gà đã nổi đầy trên người Nghiêu Diệp, vết loét trong miệng cũng càng đau nhức thêm, cậu không được tự nhiên lên tiếng đáp một cái, rót nước xong liền trực tiếp rời đi, một giây cũng không muốn dừng lại.
Vu Di nhìn bóng dáng bay nhanh như chạy trốn của Nghiêu Diệp, mặt đen lại, tức giận muốn dậm chân, trong lòng thầm mắng Nghiêu Diệp là đồ thẳng nam ung thư không biết suy nghĩ.
Nghiêu Diệp thành công chạy trốn không biết bản thân mình đã bị Vu Di ghi hận, dù có biết cậu cũng không để ý, cậu luôn là người không thích giao tiếp, dù có là mỹ nữ cũng chưa chắc khiến cậu phân quá nhiều tâm tư lên trên, huống chi là mỹ nhân rắn rết, tâm tư sâu đậm chứ.
Cậu vội vàng ôm ly nước ấm mình vừa rót, sờ sờ mặt của bản thân, bị chỗ loét ngay vách khoang miệng tra tấn càng thêm khó chịu, càng muốn tăng nhanh tốc độ tan tầm, bước chân cũng vội hơn...
"Phanh!"
Rầm——–
Nghiêu Diệp một lòng chỉ nghĩ bay về văn phòng để thu dọn đồ đạc, không chú ý tới từ chỗ ngoặt hành lang có người đang bước đến, phút chốc cả hai đã đâm sầm vào nhau.
Trong nháy mắt, Nghiêu Diệp cảm thấy bản thân đã đâm phải một bức tường lớn, lực mạnh tác động vào làm cậu cảm thấy như có mười ông sao đang bay vòng vòng trước mặt.
Cậu ngã lên mặt đất, ly nước không đậy nắp kĩ cũng theo lực đạo mà đổ ra ngoài, đối phương không tránh kịp, nước nóng toàn bộ đều đổ lên tay, nhiệt khí cuồn cuộn không ngừng toát ra.
"A" nước nóng vừa rót đổ lên da thịt, lực sát thương không thể khinh thường, người nọ đau đến nhăn chặt mày, lớp da bên ngoài cũng nhanh chóng đỏ lên rồi rút lại.
Nghe được âm thanh thống khổ của người nọ, Nghiêu Diệp cả kinh, bất chấp mắt cá thương vừa trật vì bị ngã, vội tiến lên nhìn vết phỏng nghiêm trọng của người nọ, liên thanh xin lỗi: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi! Anh đừng nhúc nhích, để tôi đi lấy dụng cụ để xử lí vết bỏng cho! Không không, trước tiên vẫn nên để tôi nhìn vết thương đã, nếu rớt da thì rất nghiêm trọng."
Nghiêu Diệp luống cuống tay chân đến gần đối phương, ngẩng đầu vừa thấy, mới nhận ra là bảo vệ trực ca đêm——Án Lăng.
Nghiêu Diệp đến bệnh viện thực tập mới được một tháng, chỉ gặp Án Lăng một vài lần, nhưng mà do đặc thù bản thân của Án Lăng, mỗi lần gặp hắn cậu đều ấn tượng sâu sắc.
Án Lăng cao gần hai mét, là loại người thập phần to con, ở chỗ mà đàn ông bình thường chỉ cao đến hơn 1m7 tất nhiên hắn sẽ là hạc trong bầy gà, dù chỉ mặc trang phục bảo vệ không quá hợp mắt thì dáng người của hắn vẫn rất nổi bật, cơ bắp cả người khoa trương căng chặt, đường cong lưu sướиɠ, rất có cảm giác áp bách.
Nếu thân thể của hắn cũng giống người bình thường thì tốt rồi, một thân cơ bắp như Án Lăng rất được phái nữ hoan nghênh, chỉ là đáng tiếc, chân trái Án Lăng có tật, trên mặt còn có một vết bớt đen bao trùm gần nửa khuôn mặt, chỉ thoáng nhìn qua đã thập phần dữ tợn, lại phối với thân hình cao lớn, ngược lại làm người khác cảm thấy kém thân và khó gần.
Cũng bởi vì là người khuyết tật, địa vị của Án Lăng trong bệnh viện cũng rất thấp.
Chẳng sợ bản thân hắn cũng là người hiền lành, thường xuyên giúp đỡ y tá bác sĩ khuân vác những thiết bị chữa bệnh siêu nặng, vẫn không ai có hảo cảm với hắn, thậm chí rất nhiều lần đùn đẩy những việc không thuộc bổn phận cho hắn, đôi lúc còn tuỳ ý cười nhạo hắn.
Nghiêu Diệp đem hết thảy mọi chuyện xem vào mắt, rất cảm thấy hận khi Án Lăng chịu bất hạnh nhưng lại không dám đứng lên đấu tranh, kỳ thật không phải cậu không muốn giúp gã to con này một tí, nhưng người ta không có ý phản kháng, cậu một người ngoài nhúng tay vào chuyện này thì chả được lợi ích gì, nói không chừng còn bị bảo là kẻ tọc mạch.
Tóm lại, so với những gì Án Lăng phải chịu, một chút cô lập đến từ đồng nghiệp của Nghiêu Diệp cũng không tính là chuyện gì lớn.
Nói trắng ra, Nghiêu Diệp thường xuyên viện cớ này để trấn an bản thân lúc bị người khác xa lánh.