Chương 63

" Chị dám bán đứng em hả? " Cô như con nhím xù lông lườm bà chị đang cười hối hả.

" Đùa thôi, cứ ở trong nhà đi chị mày mua cho, mày mà ra đường lạng quạng bị bắt như chơi "

[...]

9 giờ tối, ở quán bar nổi tiếng ở thành phố A, người người hòa với nhạc xập xình nhảy múa lắc lư đủ kiểu, ánh đèn đủ sắc màu chiếu khắp nơi. Một anh chàng ngồi ở bàn trong góc đang uống rượu.

" Phục vụ, thêm chai nữa " giọng anh say tí bỉ.

" Hàn thiếu gia, cậu đã uống 5 chai rồi đấy ạ.. "

" Tới lượt cậu quản tôi hả? Cút đi lấy rượu ra cho tôi "

Người phục vụ sợ hãi chạy thục mạng vào trong lấy rượu cho anh. Hàn Thất Bát từ lúc mới vào mặt lúc nào cũng lầm lì khó chịu, làm cho mấy người phục vụ một phen hú vía.

Một cô gái thân hình mảnh khảnh với mái tóc vàng chóe, mặc áo dây đen lộ ra khuôn ngực đầy đặn, xương quai xanh quyến rũ và vòng eo con kiến cùng với chiếc quần đùi bó sát ngồi xuống bên cạnh anh. Mùi hương từ nước hoa đầy hóa chất khiến anh cau mày khó chịu, lại nhớ đến cái mùi trầm hương diệu nhẹ của ai đó rồi...

" Anh, sao ngồi ở đây uống rượu một mình thế ? " Người con gái ôm lấy cánh tay anh, cọ bộ ngực đầy đặn của mình vào làm anh vô cùng bực mình.

" Cút " anh tức giận hất ả tay ả ta ra rồi tiếp tục uống rượu.

" Sao anh lại bắt nạt Tiểu Mỹ? huhu không chịu đâu " ả tỏ ra nũng nĩu, chu cái mỏ thâm chét đầy son của mình ra tỏ vẻ đáng yêu.

" Tưởng mình đáng yêu lắm hả? Thật buồn nôn " Anh cười đểu cô ta một cái, đúng là không phải người anh yêu thì làm cái đéo gì cũng tởm.

Tiểu Mỹ vẫn mặt dày, không quan tâm đến lời nói của anh mà ngồi vắt chéo chân, chân ả ta mang giày cao gót màu đỏ cao đến 12cm, có ngày trẹo chân té dập m.u nhe má.



" Chị ấy đã đi rồi nhỉ? Xem ra vẫn còn có chút liêm sỉ " Tiểu Mỹ vô cùng hả hê vì người ả căm ghét nhất đã chịu đòn công kích tâm lí của mình.

" Đã đi? Ý cô là gì? Có phải cô đã nói gì với Xuân Nghi rồi đúng không ? " Anh bỏ li rượu xuống, đôi mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Mỹ.

Tiểu Mỹ nuốt nước bọt một cái, cảm thấy mình thật ngu ngốc vì đã nói ra những lời đó. Song, ả vẫn cô cùng điềm tĩnh mà trả lời.

" Em không có "

" Con mẹ nó ! " Anh tức giận túm lấy cổ áo ả, à quên không có cổ áo để nắm... Anh nắm lấy cổ cô ta kéo lên, khuôn mặt vô cùng giận dữ.

" Em.. Em không.. có khụ khụ " Tiểu Mỹ vừa nói vừa ho sặc sụa, ả sắp tắt thở chết rồi.

" Tao không cần biết mày có làm hay không, tao đang rất ngứa tay đây, hôm nay chết con đỹ mẹ mày với tao ! "

Đúng lúc thay người phục vụ lúc này bưng một chai rượu ra cho Hàn Thất Bát, tiện tay anh cầm lấy không thương tiếc gì mà đập vào đầu Tiểu Mỹ. Tiếng thủy tinh vỡ vang lên khiến mọi người đang xập xình với nhạc cũng phải ngó sang nhìn. Một dòng máu đỏ tươi chảy ra, ướt đẫm cả một sàn nhà.

" Anh... em đau, đừng làm vậy mà! Cầu xin anh " Tiểu Mỹ bị anh ném mạnh tay xuống ghế, cơn đau truyền đến từ đầu, cô ta ôm đầu khóc lóc không thôi.

Mọi người xúm lại coi càng lúc càng đông, Hàn Thất Bát khuôn mặt thờ thẫn cầm chai rượu thủy tinh đã bị vỡ phân nữa chĩa vào phía những người đang đứng gần đó.

" Ai can tôi lại thì chết chắc ! "

Nói rồi anh ném chai rượu sang một bên, thẳng chân đạp vào bụng cô ta một cái đau điếng, khiến Tiểu Mỹ đau đớn khóc lóc cầu xin. Nhưng anh không quan tâm tiếng kêu cứu đáng ghét kia mà liên tục đạp từng cú rõ đau vào người cô ta. Đừng trách anh đây vũ phu đánh phụ nữ, là tự cô ta chuốc họa vào thân thôi.

Mọi người xung quanh ai nhìn cảnh này cũng sợ hãi, tội nghiệp cho cô gái ấy, nhưng cũng không ai dám đứng ra can thiệp. Ai lại dám bước vào cái mớ hỗn độn trước mặt chứ?