Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Tìm Em Lâu Lắm Rồi

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng ngày hôm sau, nó thức dậy sớm tắm rửa, VSCN để chuần bị đến trường. Nó cột tóc đuôi ngựa, để mái ngố thưa và 2 cọng râu cá trê. Đồng phục trường nó là chiếc áo sơ mi trắng có chiếc nơ đỏ ở trước ngực, váy chữ A dài hơn đầu gối 1 chút, xong xuôi nó bước ra khỏi phòng cùng với đôi mắt đỏ hoe và thâm đen, cũng đã đủ biết nó đã khóc cả đêm qua, sáng thức dậy vẫn làm như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vừa bước ra khỏi phòng thì tiểu Bát cũng từ phòng bên cạnh bước ra [ tiểu Bát là tên gọi ở nhà của na9, còn ở trường ai dán gọi na9 bằng tiểu Bát thì xác cmn định với anh na9 nha ]

" Đêm qua lại khóc à " hắn nheo mày hỏi Xuân Nghi.

" Không có " nó cố gắng cười tươi nhất có thể và trả lời.

" Đi xuống ăn sáng "

Nó gật đầu 1 cái rồi đi theo hắn xuống lầu, dì Vương đã ngồi sẵn ở đó đợi, gặp nó từ trên lầu bước xuống, bà vội đứng bật dậy rồi kéo nó vào bàn ăn.

" Mau đến ăn sáng, hôm nay dì làm món cơm rang thập cẩm nè "

" Dạ "

Trong lúc ăn, tiểu Bát hay hỏi Xuân Nghi và 2 người họ trò truyện vô cùng vui vẻ, điều này khiến cho dì Vương ngạc nhiên vì đứa con trai lạnh lùng của bà chưa nói với người ngoài được nữa câu mà hôm nay lại nói nhiều như thế. Bà nhớ lúc bà nói với tiểu Bát về việc Xuân Nghi ở nhà mình, hắn còn không thèm nhìn mặt bà mà ngồi xem tivi.

Khi 2 người ăn xong, nó đứng lên lễ phép chào dì Vương :

" Chào dì Vương con đi học "



" Đi học vui vẻ nhé, tiểu Bát nhớ dẫn con bé đi nhận lớp đó "

" Biết rồi "

Nó cùng với tiểu Bát ngồi ở ghế sau cửa xe, nó thắc mắc hỏi hắn :

" Sao anh nói chuyện với mẹ anh lại cọc lóc như thế chứ? phải nói chuyện lễ phép với mẹ "

" Anh biết rồi "

Chiếc xe dừng lại trước cổng 1 ngôi trường sang trọng, họ bước xuống xe, bao nhiêu ánh mắt đều dồn về phía bọn họ.

" Đưa cặp đây anh xách dùm cho "

" Không cần đâu em xách nổi mà " nói thì nói thế chứ tay nó sắp trật khớp luôn rồi, do ngày đầu đi học nên không biết ngày hôm nay có môn gì nên nó đem hết tất cả sách và tập theo, cộng thêm nó lại ốm yếu như thế nữa.

" Thôi đưa đây chị ơi, tay chị rung quá trời rồi kìa " nói xong hắn giật cái cặp từ tay Xuân Nghi khiến mọi người xung quanh trầm trồ. 1 người nổi tiếng lạnh lùng, máu lạnh, hung dữ như Hàn Thất Bát nay lại vì 1 cô gái mà nhẹ nhàng, cười nói vui vẻ, lại còn xách cặp giùm nữa chứ.

Hắn dẫn nó đi đến phòng hiệu trưởng để nhận lớp, khi vừa gặp nó, thầy hiệu trưởng đứng bật dậy rồi chào hỏi :

" Chào Hàn thiếu gia, cậu đến đây có việc gì sao? "



"Xuân Nghi, nhận lớp " nói xong hắn đưa mắt nhìn Xuân Nghi, cái tên này tại sao lại kiệm lời như thế chứ? nói - đây là Xuân Nghi đến để nhận lớp - thì hắn sẽ chết sao?

" Mai Hoàng Xuân Nghi đúng không? em học ở lớp 10A2 nha "

" Em là Xuân Nghi đúng không? cô là cô Hương, giáo viện chủ nhiệm lớp 10A2, để cô dẫn em lên lớp " cô Hương từ ở ngoài đi vào phòng hiệu trưởng, nói xong còn gật đầu chào thầy hiệu trưởng và Hàn Thất Bát.

Nó lấy cái cặp từ tay của Hàn Thất Bát rồi tạm biệt hắn và chào thầy hiệu trưởng theo cô Hương về lớp học.

Tại lớp 10A2

" Chào các em, hôm nay lớp chúng ta sẽ có bạn mới, em vào đi " cô Hương nói rồi nhìn ra ngoài cửa lớp học.

Sau đó nó nhe nhàng bước vào, thân thiện giới thiệu về nó :

" Chào các bạn, mình là Mai Hoàng Xuân Nghi, mong các bạn giúp đỡ " nói xong nó còn cúi người chào mọi người.

Đáp lại cái cúi người đó là cả 1 không gian yên tĩnh, chẳng có ai muốn quan tâm đến nó cả, mấy đứa nam thì ngồi chơi game, còn mấy đứa nữ thì lại nhìn nó bằng cặp mắt chán ghét, nó cũng thừa hiểu vì sao họ lại nhìn nó như thế, ngoài việc lúc sáng nó đi chung với Hàn Thất Bát rồi còn cười cười nói nói thì chẳng còn việc nào nữa.

" Được rồi, em ngồi bàn trống ở cuối kia nha "

" Dạ " nó trả lời sau đó đi xuống bàn học, mỗi bước nó đi là biết bao nhiêu ánh mắt căm ghét nhìn nó , đây cũng là dấu hiệu cho nó thấy những ngày tháng tiếp theo nó sống không yên ổn.
« Chương TrướcChương Tiếp »