Chương 47

Ngày đầu tiên của năm mới kết thúc trong tiếng cười đầy hạnh phúc. Lúc cô đang nằm trên giường thì nghe Hàn Thất Bát nói rằng bà An vừa gọi điện cho mẹ anh, bảo rằng xin lỗi vì vụ con bé Tiểu Mỹ, đưa Tiểu Mỹ đi bệnh viện thì bác sĩ chuẩn đoán Tiểu Mỹ bị vấn đề về thần kinh, may là đưa đến bệnh viện kịp thời nếu không sau này Tiểu Mỹ có thể sẽ bị điên luôn. Nghe Hàn Thất Bát kể mà cô cũng thấy tội tội Tiểu Mỹ, mới 15 tuổi đầu mà đầu đã có vấn đề về thần kinh, xem ra việc hôm 30 Tết không đáng để trách Tiểu Mỹ.

" Được rồi, mau đi ngủ thôi " anh tắt đèn phòng rồi leo lên giường, nằm cạnh Xuân Nghi, với tay bật đèn ngủ lên rồi xoay người ôm Xuân Nghi vào lòng.

Cô cũng với tay ôm anh vào lòng, vùi mặt vào cơ ngực săn chắc của anh mà người hương thơm quen thuộc, không có mùi của anh chắc chắn nó không tài nào ngủ được.

Được anh ôm vào lòng, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.

[....]

Hôm nay là mồng 2 Tết, vốn cũng chẳng có việc gì làm nên Hàn Thất Bát dẫn Xuân Nghi đi trung tâm thương mại chơi. Họ còn rủ thêm Cố Minh cùng Phương Yến nữa, và hai anh em Tư Quốc Anh, Tư Mộc Tuyết cũng đi theo.

4 người họ đi cùng nhau đến trung tâm thương mại, vừa bước vào đã thấy Phương Yến đang tay trong tay với Cố Minh, làm cô không khỏi ngạc nhiên mà lên tiếng hỏi :

" Chuyện gì đây?? Hai người yêu nhau từ khi nào đấy ?! "

" Gần đây thôi " Phương Yến cười típ mắt trả lời.



" Mày cũng ghê ha Minh " Hàn Thất Bát đứng khoanh tay trước ngực, cười đểu nhìn Cố Minh.

Chuyện là sau cái lần Phương Yến giúp Cố Minh thoát khỏi đám con gái bao quanh ở tại trung tâm thương mại này từ hai năm trước, Cố Minh cũng đã để ý Phương Yến rồi. Xong có một lần Phương Yến đi học bơi, học mãi cho đến khi mọi người đều về hết rồi, chỉ còn mỗi Phương Yến. Do bơi lâu quá nên Yến nó bị chuột rút, đang bơi ở giữa hồ nữa, nên nó vùng vẫy la lên, người thì bị chìm xuống dưới đáy hồ. Nó la trong vô vọng, sắp không thở được nữa rồi mà giờ này còn ai đâu chứ, Phương Yến nó cứ nghĩ mình chuyến này sẽ đi đời, nên đành nhắm mắt buông xuôi. Bỗng nhiên môi nó có một thứ gì đó chạm vào, ấm ấm và ngọt ngào, từ từ mở mắt ra, đối diện nó là một khuôn mặt thanh tú, từng lọn tóc bay phấp phới dưới nước làm tôn lên vẻ soái ca của anh, không anh khác đó là Cố Minh, anh đang cố gắng truyền hơi thở của mình qua cho Phương Yến để cô nàng được hô hấp, sau đó kéo Phương Yến lên mặt hồ. Từ cái sự cố hôm đó Cố Minh ngày nào cũng đến nhà nó để một bó hoa hồng trước cổng kèm một lá thư nhỏ, trong đó viết : " em đã lấy nụ hôn đầu của anh rồi thì em phải là của anh, i love you Phương Yến ", mới đầu nó cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng ngày nào anh cũng gửi đến, gần hơn một năm chứ đùa. Thế là hai đứa yêu nhau luôn.

Trở về với hiện tại, cả 6 người cùng nhau kéo vào trung tâm thương mại. Đến một quầy gắp thú, thấy Xuân Nghi cứ mãi nhìn vào, Thất Bát hiểu ý liền kéo cô lại đó, mọi người cũng háo hức đi theo.

" Anh hai ơi em muốn con gấu này !! " Mộc Tuyết nhón chân lên chỉ vào con gấu bông trước mặt.

" Để anh trai gắp cho em " Tư Quốc Anh mỉm cười xoa xoa đầu đứa em gái nhỏ.

Hàn Thất Bát đi đến quầy để đổi tiền lấy xu để gắp thú, anh đổi xu hơi " ít " nên chị quầy thu ngân có hơi ngạc nhiên, anh đổi chỉ có 2 triệu xu thôi, quầy chỉ còn đúng 800 xu, Hàn Thất Bát đành lấy tạm rồi đi về phía cô vợ bé nhỏ đang đứng nhìn về anh.

Anh để lên kệ cho mọi người cùng dùng, 3 chàng trai cùng thể hiện bản thân của mình trước mặt người yêu và em gái.

Sau gần 1 tiếng đồng hồ, cả 3 người không ai gắp được con thú nào cả...