Chương 16

Nó giật mình vì tiếng hét của hắn, rõ ràng nó nói nhỏ lắm mà, nó cũng đâu tức giận được vì đây là nhà của hắn mà, hắn muốn làm gì, nói gì mà không được chứ, nó đành kiềm nén xuống rồi trả lời hắn một cách nhỏ nhẹ.

" Em biết rồi, xin lỗi "

Nhưng hắn đã ngồi giận dỗi trong phòng từ lâu rồi. Hắn nằm trên giường vô cùng bực mình, hắn nghĩ tại sao nó lại ngu ngốc thế chứ? mọi chuyện đã rõ ràng như vậy nó còn không biết hắn yêu nó sao? Thất Bát yêu Xuân Nghi như thế mà nó không biết, hắn ghen như thế mà nó cũng không biết, đúng là nó đã chậm tiêu quá rồi!! do cái tính chảnh chó của Hàn thiếu gia sao lại có thể tỏ tình trước chứ?! hắn nhất định phải để cho Mai Hoàng Xuân Nghi tỏ tình trước! thế nào thì nó cũng phải là của hắn thôi.

Sáng hôm sau 2 người vẫn không thèm nói chuyện, thậm chí là nhìn mặt nhau, khi hắn lên xe thì không thấy nó đâu mới mở cửa sổ ra ngó ngó nghiêng nghiêng, mới thấy nó đã đi bộ rồi. Nó cũng rất biết điều, dù sao thì hắn cũng không muốn nhìn mặt nó, thế thì đi bộ cho lành, nó cũng biết đường đến trường rồi, vả lại đi xe của nhà người ta hoài cũng kì, điều nó mong muốn bây giờ là học xong cấp 3 cho thiệt nhanh rồi đi làm kiếm tiền trả nợ cho nhà người ta. Thấy nó đi bộ, hắn cũng không đành lòng nhưng vẫn kéo cửa sổ lên và bảo tài xế lái xe đi.

Trường cách nhà không xa lắm, nó đi bộ 10 phút là đến rồi, khi nó đến trường thì sân trường vắng người, có lẽ giờ đó cũng hơi trễ rồi. Nó chạy lên lớp, vừa đặt cặp xuống bàn thì tiếng trống vào học cũng vừa vang lên.

Cô giáo bước vào lớp rồi giới thiệu có học sinh mới, nó cũng biết chỉ có con Phương Yến chứ còn ai nữa.

Nhưng không, là một bạn nam.

" Chào các bạn, mình là Giang Thần Xuyên " nam sinh nở nụ cười tươi như hoa và vẫy tay chào mọi người, khiến các bạn nữ trong lớp gục ngã.

Giang Thần Xuyên này là cậu ấm của Giang gia, đẹp trai ấm áp, nhìn như chàng hoàng tử bước ra từ tiểu thuyết, anh cao tròn 1m8 và nặng 60 cân.

Nó cũng bất ngờ vì con Phương Yến không học cùng nó, và nó nhớ ra chắc chắn Phương Yến vào lớp 10A1 rồi, bạn nó học giỏi thế mà.

Giang Thần Xuyên đi tìm chỗ ngồi, lại ngồi ngay sau lưng nó.

" Chào bạn, mình là Giang Thần Xuyên " anh ta cười tươi chọc chọc vào lưng nó và nói.

Nó lúc này muốn nói " ủa lúc nãy cậu giới thiệu tôi không có bị điếc " nhưng đành thôi, nó là con gái thùy mị nết na mà sao lại nói thế được.



" Chào cậu, tôi là Xuân Nghi " nó cũng mỉm cười chào hỏi anh ta rồi quay lên bắt đầu tiết học.

Kết thúc 2 tiết học, hôm nay cũng có người rủ nó đi ăn cơm nhưng không phải là Hàn Thất Bát nữa mà là Trịnh Trần Phương Yến.

" Hello bấy bi, chị sang đây rủ cưng đi ăn cơm nè" Phương Yến chạy đến nắm tay nó và mỉm cười tươi.

" Ừ đi thôi " nó cũng khoác tay Phương Yến rồi 2 đứa đi xuống căn tin.

" Xuân Nghi, tôi cùng đi được không ? " Giang Thần Xuyên không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng 2 người họ.

" Được " nó trả lời, dù sao chỉ là đi cùng thôi mà, chắc anh ta mới chuyển đến nên không biết nhà ăn ở đâu.

Phương Yến thì khều khều tay rồi nói nhỏ nhỏ với nó.

" Ê đẹp trai quá mày "

" Mày suốt ngày chỉ biết trai " nó búng trán con Yến một cái rồi tiếp tục đi xuống nhà ăn.

Xuống nhà ăn, nó bắt gặp hắn đang ngồi ăn một mình, thấy nó đến hắn chỉ nhìn 1 cái rồi quay mặt ra chỗ khác, nó cũng không thèm nhìn mặt hắn, cả 3 người đến lấy cơm rồi chọn 1 bàn trống gần bàn hắn.

Lúc này sự chú ý của Thất Bát đã va vào Giang Thần Xuyên ngồi đối diện nó ở bàn ăn, máu điên của hắn lại sôi lên 1 lần nữa nhưng vẫn cố gắng kiềm xuống trong lòng, hắn thầm nghĩ " được lắm, dỗi tôi rồi cùng người con trai khác ăn cơm, xem về nhà tôi xử em thế nào!!! "