Chương 3

Chương 3:

-edit fongling-

Vì là giúp Cố Nhẫn tiêu tiền ngăn tai ương, tiền này của anh cần được tiêu đúng chỗ ngứa.

Lúc Diệp Chi trầm tư suy nghĩ cách tiêu tiền, bỗng nhìn thấy ngoài cửa số có một quảng cáo xe hơi, mắt cô sáng lên, trong đầu nảy ra một suy nghĩ.

Nếu 1000 vạn này phải tiêu lên người Cố Nhẫn, không bằng lấy danh nghĩa anh đi mua một chiếc xe thể thao đi.

Còn may trước khi ra cửa sáng nay, Diệp Chi đã cẩn thận mượn thẻ căn cước của anh.

Cố Nhẫn không có truy hỏi, nhưng khi Diệp Chi đối diện với cặp mắt đen nhánh ấy của anh, cô liền không tự giác được mở miệng giải thích. Đây là ngày đầu tiện bọn họ chính thức hợp tác, tiền cô tiêu sẽ toàn bộ đăng ký dưới tên anh.

Diệp Chi ban đầu muốn giải thích tiếp, vậy mà Cố Nhẫn trực tiếp đem căn cước đưa cho cô.

Diệp Chi và Cố Nhẫn tuy rằng chung sống trong cùng một nhà, bất quá chỉ được coi là hơn người xa lạ một chút.

Nhưng việc Cố Nhẫn hoàn toàn tin tưởng cô như vậy, thực khiến tâm tình vui sướиɠ. Diệp Chi cũng bắt đầu hiểu được những fans trung thành của Cố Nhẫn thích anh không chỉ vì ngoại hình mà còn là vì con người của anh nữa.

Nhất cử nhất động của Cố Nhẫn chỉ cần xuất hiện trên màn ảnh, hẳn là có thể thu hút không ít fans.

Diệp Chi ngồi ở quán cafe, đằng sau truyền đến tiếng nói chuyện của fans Cố Nhẫn, cô đè thấp mũ, xác nhận khẩu trang và kính râm đều cẩn thận, liền đứng dậy rời đi.

Tới showroom bán xe, Diệp Chi lượn một vòng xem xét giá bán các loại xe thể thao, sau đó chọn một chiếc Lamborghini.

Diệp Chi bước đến thanh toán, chớp mắt một cái 700 vạn liền bay biến.

Loanh quanh lòng vòng cả một ngày, cuối cùng Diệp Chi cũng đã tiêu được một khoản tiền, cô bắt đầu an tâm, như vậy sẽ không làm phụ sự tín nhiệm của Cố Nhẫn đối với cô.

Nhân viên sales xe hơi không nghĩ tới Diệp Chi ra tay hào phóng như vậy, không nói hai lời liền quẹt trả tiền. Diệp Chi đeo khẩu trang và kính râm, nhìn thần thần bí bí, nhưng nhân viên sales cũng không tìm hiểu kĩ hơn.

Rốt cuộc, làm một minh tinh tuyến mười tám, chỉ có fans Cố Nhẫn mới có thể chú ý đến Diệp Chi.

Trong mắt của nhân viên sales, người có tiền đều sẽ có đam mê, cô vung tiền như rác mua Lamborghini, toàn bộ quá trình đều không lộ mặt, có thể là không muốn gây chú ý quá lớn.

Nhận tiền xong, nhân viên sales cười niềm nở thông báo với Diệp Chi rằng trong vòng một tuần sẽ giao xe tới.

Thời điểm Diệp Chi rời khỏi showroom, trong thẻ còn dư lại 300 vạn.

Diệp Chi vinh quang hoàn thành nhiệm vụ trực tiếp trở về nhà, Diệp Chi vừa xỏ vào đôi dép lê, trong sân liền truyền đến âm thanh xe về. Diệp Chi quay đầu nhìn lại, nhận ra Cố Nhẫn đã về nhà.

Cố Nhẫn dừng xe xong, tiến vào phòng khách, liền nhìn thấy Diệp Chi ngồi trên sofa cười tủm tỉm nhìn anh ta. Vừa rồi lúc bước vào cửa, Cố Nhẫn đã nhìn thấy giày của Diệp Chi, anh biết là Diệp Chi đã về tới nhà.

Diệp Chi vẫy vẫy tay với Cố Nhẫn: “Tôi có điều muốn nói với anh.”

Cố Nhẫn ngồi đối diện với Diệp Chi, nhìn thấy thân mình Diệp Chi nghiêng về phía trước, giọng điệu của cô lẫn chút vui sướиɠ mà chính cô không phát hiện ra, mở miệng như học sinh đạt điểm tốt muốn khoe ba mẹ.

“Tôi mua cho anh một chiếc Lamborghini.” Diệp Chi bổ sung thêm, “Dùng tiền của anh.”

“Còn nữa, còn nữa.” Diệp Chi ở túi đặt cạnh lôi ra một tờ giấy, đưa tới cho Cố Nhẫn.

Cố Nhẫn cầm lấy tờ giấy Diệp Chi đưa, ngón tay kẹp lên nhìn thoáng qua

“Tôi giúp anh thuê một chiếc du thuyền, lúc anh quay chụp xong vừa vặn có thể đi thả lỏng chơi đùa.”

Một chiếc du thuyền siêu vip, siêu xa hoa, thuê một vòng tốn hẳn 300 vạn.

Diệp Chi sau khi tiêu 700 vạn, trong lòng liền xác định, tiền 300 vạn còn dư lại cũng nên tiêu thật nhanh, 1000 vạn thế là nhẹ nhàng tiêu hết sạch.

Diệp Chi tự dưng phát hiện bản thân mình còn có tiềm tàng năng lực phát của, may là Cố gia tiền nhiều, còn chịu đựng được như vậy.

Tiền đều đã tiêu sạch, hơn nữa còn tiêu sạch trên người Cố Nhẫn, Diệp Chi cứ như vừa làm xong một sứ mệnh cao cả, cả người đều được thả lỏng, thở dài nhẹ nhõm một hơi, lừa biếng dựa vào sofa.

Cố Nhẫn nâng mi, cặp mắt đen nhánh hiện lên ý cười, anh nhìn Diệp Chi, sâu kín nhìn Diệp Chi.

Diệp Chi đúng là ngoài dự đoán của anh, anh đã đưa Diệp Chi 1000 vạn thế mà toàn bộ tiền đều tiêu cho anh, thế mà Diệp Chi lại cảm thấy đương nhiên.

Sau một lúc lâu, một giọng nói mát lạnh trầm thấp vang lên: “Cô làm rất ổn, cám ơn.”

Diệp Chi không nghĩ rằng Cố Nhẫn còn cám ơn cô vì cô tiêu tiền hộ anh, nhìn Cố Nhẫn mỉm cười: “Hợp tác suôn sẻ.”

-----

Chiếc Lamborghini Diệp Chi mua hiện đã được đưa tới Cố gia. Cố lão gia vừa nghe nói Diệp Chi mua cho Cố Nhẫn một chiếc Lamborghini, liền đứng ngồi không yên.

Cố lão gia biết Cố Nhẫn đưa Diệp Chi về nhà ở, ông muốn tự mình chạy lại nhìn xem Diệp Chi là người thế nào.

Lúc trước Cố lão gia nghe lời Triệu thiên sư nói chỉ có Diệp Chi mới có thể giúp Cố Nhẫn tiêu tai ương, ông liền mời Triệu thiên sư cùng đi tới Cố gia.

Diệp Chi không biết dưới tầng có nhiều người như vậy, lúc bước xuống tầng còn ngây ngẩn cả người.

Trên sofa ngồi 3 người, Cố Nhẫn, Cố lão gia, còn có một người đàn ông trung niên.

Tầm mắt Diệp Chi dừng lại trên người Cố Nhẫn, anh dựa người trên sofa, mắt nhắm lại, tựa hồ như rất mệt mỏi.

Mặc dù Cố Nhẫn chỉ đơn giản là ngồi chỗ kia, cặp chân dài của anh cũng vô cùng bắt mắt. Ánh sáng chiếu lên mặt Cố Nhẫn, làm nhu hòa đi nhiều mặt mày nghiêm nghị của anh.

Lúc này, Cố lão gia mở miêng nói: “Cô chính là Diệp Chi đi.”

Nghe được thanh âm của Cố lão gia, Cố Nhẫn mới chậm rãi mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú vào Diệp Chi.

Diệp Chi gật gật đầu, rất lễ phép mà mở miệng: “Chào ông, ông nội Cố.”. Không biết tại sao Cố lão gia đột nhiên đến đây.

Cố lão gia nhìn Diệp Chi, nhìn qua cảm thấy Diệp Chi cùng Cố Nhẫn xác thực rất xứng đôi.

Cố lão gia tay chỉ người đan ông ngồi bên cạnh, giới thiệu: “Đây là Triệu thiên sư.” Diệp Chi nhìn qua, vị Triệu thiên sư này mặc đạo bào, dáng người gầy ốm, trên mặt còn nuôi râu dài.

Nhìn qua còn rất có tiên cốt điệu bộ.

Diệp Chi biết, những người có tiền thường rất mê tín, họ càng có nhiều tài sản thì càng tin phong thủy mê tín. Diệp Chi hướng Triệu thiên sư gật đầu.

Triệu thiên sư tiến tới bên cạnh Diệp Chi, hỏi: “Diệp tiểu thư, không ngại nếu ta mượn bàn tay cô xem một chút chứ?”

Diệp Chi: “Không ngại.”

Diệp Chi vươn tay, Triệu thiên sư nhìn một lúc, ông ta vuốt bộ râu dài gật gật đầu, nói: “Không tồi không tồi, Diệp tiểu thư có mệnh cách cực tốt.”

Đại sư lại nhìn về phía Cố Nhẫn, hỏi: “Cố thiếu gia?”

Ánh mắt Cố Nhẫn nặng nề, anh không giơ tay, cũng không nói chuyện. Hiển nhiên là không tin những việc này.

Cố lão gia bất đắc dĩ nói: “Cố Nhẫn, con biết ta quan tâm chuyện này nhiều thế nào.”

Cố Nhẫn mím chặt môi, vài giây sau, anh hơi thở dài một hơi, anh tuy không mê tín nhưng lại rất để ý cảm thụ của người nhà.

Cố Nhẫn thong thả mà đưa tay, lòng bàn tay anh có hoa văn rõ ràng, làn da rất trắng.

Triệu thiên sư nhìn một hồi, vừa lòng gật gật đầu, ông quay về phía Cố lão gia, chắc chắn nói: “Lão gia, vị Diệp tiểu thư này chính là mệnh trung quý nhân của Cố thiếu gia.”

Cố lão gia lập tức cười.

Diệp Chi nghi hoặc mở miệng: “Cái gì quý nhân?”

Triệu thiên sư nghiêm túc mà nói: “Hai người ở kiếp trước có nhân duyên với nhau, Diệp tiểu thư kiếp này sở dĩ có thể giúp Cố thiếu gia tiêu giải tai ương, là bởi vì Cố thiếu gia kiếp trước nợ cô rất nhiều.”

“Cho nên một đời này, chỉ có Diệp tiểu thư giúp Cố thiếu gia tiêu tiền, Cố thiếu gia mới có thể bình an qua ngày, tiêu tai giải nạn.”

Diệp Chi nghe đến ngốc, kiếp trước cái gì? Nhân duyên cái gì? Tại sao càng nghe càng thấy ảo. Cô quay đầu nhìn về phía Cố Nhẫn, sắc mặt Cố Nhẫn nhàn nhạt, khóe miệng hơi trẫm xuống.

Anh rõ ràng coi Triệu thiên sư là một ông thầy lừa bịp.

Cố lão gia ngồi bên cạnh bồi thêm một câu: “Triệu thiên sư trước đây đã giúp Cố gia làm rất nhiều việc, lời ông nói thường rất chuẩn.”

Triệu thiên sư trước khi rời đi nhìn về phái Diệp Chi, ý vị thâm trường nói một câu: “Diệp tiểu thư xin hãy nhớ kĩ, tiền này nhất định phải tiêu đúng chỗ.”

“Bằng không sẽ phản tác dụng.”

Diệp Chi không suy nghĩ cẩn thận những gì Triệu thiên sư nói, Cố lão gia cùng Triệu thiên sư cùng rời đi.

Lúc sau Cố lão gia gọi điện cho Cố Nhẫn, dặn dò anh: “Về sau khi con ra cửa, nhớ dùng chiếc Lamborghini Diệp Chi mua.”

Cố lão gia đang nghĩ đến viễn cảnh, nếu Diệp Chi có thể giúp Cố Nhẫn ngăn tai ương, như vậy Cố Nhẫn lái chiếc xe Diệp Chi đưa, nhất định cũng có thể phù hộ Cố Nhẫn bình an.

Cố Nhẫn không mê tín, anh nghe được xong, không nói gì thêm. Cố lão gia dặn dò thật lâu, thuyết phục Cố Nhẫn nhất định phải lái chiếc xe này.

Buổi chiều Cố Nhẫn muốn đến công ty, lúc anh bước ra cửa liền nhớ lại những gì Cố lão gia nói.

Cố Nhẫn cảm thấy huyệt thái dương có chút đau, anh nâng tay day nhè nhẹ.

Cố Nhẫn vốn định lái chiếc xe ngày thường anh hay lái, không biết vì cái gì, bước chân anh dừng lại, xoay người bước cahan hướng tới chiếc Lamborghini màu bạc trước mắt.

Anh rũ mắt, nhìn không rõ thần sắc.

Quản gia thấy Cố Nhẫn đi ra ngoài, ông lơ đáng liếc mắt một cái, phát hiện Cố Nhẫn không đi, vẫn đứng ở bên ngoài, đôi mắt thì luôn nhìn chăm chút vào chiếc Lamborghini.

Quản gia không rõ nguyên do, ông đi đến bên cạnh Cố Nhẫn, dò hỏi: “Thiếu gia, có chuyện gì sao?”

Cố Nhẫn không mở miệng, trong lòng thì đang kích động. Anh cho Diệp Chi 1000 vạn, bảo cô tiêu tiền, những anh thật sự không dự đoán được Diệp Chi sẽ mua cho anh một chiếc xe.

Môi mỏng Cố Nhẫn khẽ mở, anh đột nhiên hỏi một câu: “Cô ấy đang làm gì?”

Quản gia nhất thời không kịp phản ứng, ngơ ngác hỏi lại: “Cô ấy là ai ạ?” Cũng khó trách quản gia ngơ ngác, bởi vì ở nhà này chưa từng xuất hiện người phụ nữ nào khác.

Cố Nhẫn lạnh lùng mà liếc quản gai một cái, anh không nói chuyện, môi mím thành một đường lạnh lùng.

Quản gia chấn động, lúc này ông mới ý thức được, cô ấy trong miệng thiếu gia, chỉ chính là người vừa cùng Cố thiếu gia lãnh chứng – Diệp Chi.

Quản gia vội vàng ở miệng: “Thiếu phu nhân ở trong phòng ạ”

Cố Nhẫn không nói gì thêm, anh quay đầu, ánh mắt tiếp tục dừng trên chiếc Lamborghini màu bạc, mặt không biểu tình.

Quản gia hỏi một câu: “Thiếu gia, ngài không lái chiếc ngày thường hay lái sao?”

Cố Nhẫn có rất nhiều xe sang, những anh cũng chỉ thường lái một vài chiếc.

Cố Nhẫn trầm ngâm, nếu Diệp Chi đã mua chiếc xe này, cộng thêm Cố lão gia còn vẫn luôn bên tai thúc giục anh, chi bằng anh thử một lần cũng không có vấn đề gì.

Cố Nhẫn không quay đầu lại, lập tức mở cửa chiếc Lamborghini, nhàn nhạt nói một câu: “Không lái, cảm thấy có chút chán.”

Cố Nhẫn nghiêng thân mình, khom lưng ngồi trên xe. Tay Cố Nhẫn đặt trên vô lăng, anh nhấn chân ga, xe chạy về phía trước.

Quản gia nhìn chiếc Lamborghini đang đi xa, ông yên lặng mà nghĩ, thiếu gia một năm vừa rồi đã xảy ra quá nhiều chuyện, ông thật hy vọng rằng thiếu phu nhân có thể thay đổi vận mệnh bấp bênh của thiếu gia, giúp thiếu gia bình an qua ngày.

Người kiên quyết không tin quỷ thần như Cố Nhẫn, vậy mà liền lái luôn chiếc Lamborghini DIệp Chi mua ra cửa.

Thời điểm Cố Nhẫn ra cửa, Diệp Chi còn đang nhàn nhã ở trong nhà.

Diệp Chi nhìn di động, định xem tin tức thế giới trên mạng, đột nhiên thanh âm báo tin vang lên, màn hình hiện ra một tin tức mới.

【Ảnh đế Cố Nhẫn không may gặp tai nạn giao thông, may mắn người không có gì đáng lo ngại.】

Diệp Chi cả kinh, lập tức click mở tin tức, nhìn tới thông báo Cố Nhẫn vẫn bình an liền nhẹ nhõm thở dài một hơi.

Cô nhớ tới lời thề son sắt của Triệu thiên sư, chỉ cần có cô giúp Cố Nhẫn tiêu tiền ngăn tai ương, anh nhất định có thể bình an mà vượt qua được đại kiếp nạn.

Cố Nhẫn vì sao vẫn xảy ra tai nạn? Nói trùng hợp cũng trùng hợp, Cố Nhẫn xảy ra chuyện khi lái xe, mà chiếc xe này chính là chiếc Lamborghini mà cô mua cho Cố Nhẫn.

Diệp Chi bỗng nhiên cảm thấy sau lưng chợt lạnh. Cô rõ ràng giúp Cố Nhẫn tiêu tiền, còn thực hào sảng mà tiêu hẳn 1000 vạn.

Cô cảm thấy chiếc Lamborghini cô mua thật bỏng tay. Cố Nhẫn mới lần đầu lái mà đã gặp chuyện.

Vấn đề tột cùng là tại nơi nào?