Chương 1

Chương 1:

-edit: fongling-

“Phanh!”

Diệp Chi dựa lưng vào cửa phòng, tiếng đập cửa liên tục vang lên bên tai. Tại thời điểm Diệp Chi mở mắt, tầm mắt nhìn thấy bài trí xa lạ của căn phòng làm tinh thần cô vẫn còn chưa phục hồi.

“Diệp Chi, trước tiên cô cứ ra ngoài đã, ở trong đó không thể giải quyết bất luận vấn đề gì.” Ngoài cửa truyền đến thanh âm tức giận của một người đàn ông trẻ tuổi.

Lúc này, một luồng ký ức không thuộc về Diệp Chi tràn mạnh vào trong đầu, cô phát hiện người đàn ông đang đứng ngoài đập cửa kia chính là vị hôn phu của cô – Tống Liệt.

Tuy nhiên, thực mau sẽ không phải nữa.

Diệp Chi ý thức được rằng, cô đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết có tên “Con đường khoe giàu của danh viện”, trở thành một pháo hôi trùng tên không có đất diễn.

Mà Thịnh Mạn là nữ chính trong truyện – con nuôi của tài phiệt. Do con gái ruột của tài phiệt bị mất tích khi còn rất nhỏ khiến người Thịnh gia vô cùng đau thương, vậy nên Thịnh Mạn thành công trở thành người lấp đầy khoảng trống đau buồn ấy.

Ba của Thịnh Mạn ban đầu chỉ là một người họ hàng bình thường của Thịnh gia, sau vụ ấy giá trị con người được hưởng ké con gái, tăng lên chóng mặt.

Mà tương phản chính là, nguyên chủ là con gái ruột của tài phiệt, từ nhỏ đã bị ba của Thịnh Mạn sắp đặt lừa bán, nhiều lần qua tay, cuối cùng được một gia đình nhà nghèo nhận nuôi.

Thịnh Mạn sống trong sự sủng ái của Thịnh gia, nhưng không quên lo được lo mất sợ hãi một ngày nguyên chủ xuất hiện.

Thịnh Mạn thuận lợi trở thành tiểu hoa đán, mà nữ phụ Diệp Chi bị cô ta trộm đi thân phận thì lại chỉ là một minh tinh tuyến 18, dựa ăn vạ ảnh đế Cố Nhẫn mới có chút nhiệt độ.

Ảnh đế có quá lắm fans, đương nhiên Diệp Chi bị ném đá và bôi đen toàn tập.

Vào lúc Thịnh Mạn hoài nghi thân phận của nguyên chủ, cô ta đã dùng đủ loại thủ đoạn với nguyên chủ, khiến nguyên chủ rơi vào kết cục không có nhà để về, nghèo rách mùng tơi.

Tống Liệt là nam chính trong sách, chính là tiểu sinh đang có lưu lượng hot. Trong lúc cùng Thịnh Mạn xào cp, anh ta đem lòng thích tính cách cao ngạo và kiêu ngạo của Thịnh Mạn.

Ngày trước, do cha nuôi của Diệp Chi đã cứu cha của Tống Liệt, vì báo ân, hai người đã định ra hôn ước bằng miệng.

Tống Liệt ban đầu thì không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi hắn phát hiện ra tâm ý của mình thì đã quyết định cùng nguyên chủ ngả bài. Cha mẹ nuôi của nguyên chủ đều đã qua đời, hắn hy vọng có thể thông qua việc bồi thường tiền để giải trừ hôn ước của hai người.

Nguyên chủ trong cơn tức giận, trốn vào phòng dành cho khách ở nhà Tống Liệt, sau lại không biết ứng đối ra sao.

Diệp Chi bất đắc dĩ mà cười cười, có lẽ đối với những người khác, Tống Liệt là một nhân vật chạm vào là bỏng tay, nhưng Diệp Chi không nghĩ vậy.

Ngoài cửa là tiếng đập cửa dồn dập, Diệp Chi lại không lập tức ra ngoài, cô nghiêng đầu, không chút hoang mang mà nhìn thoáng qua gương.

Trong gương hiện ra một gương mặt xinh đẹp cực điểm. Diệp Chi chú ý tới khóe mắt cô không có màu hồng, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.

Thật tốt, xem ra nguyên chủ không vì bị yêu cầu từ hôn mà xấu hổ và giận dữ khóc thút thít, bằng không chỉ riêng về khí thế thì cô đã thua mất một phần.

Diệp Chi thong thả ung dung chỉnh lại quần áo, lúc này mới ra mở cửa:

“Tống Liệt, anh gấp cái gì?”

Tống Liệt vốn đang định tiếp tục gõ cửa, gặp phải Diệp Chi đột nhiên mở cửa ra động tác liền cứng đờ. Tống Liệt trầm giọng: “Cô rốt cuộc đã nghĩ kĩ chưa?”

Diệp Chi quét mắt nhìn bên ngoài, ba mẹ Tống Liệt đều ở chỗ này, vẻ mặt Tống Liệt thì kiêu căng còn ba mẹ Tống thì khinh thường.

Trái lại, nàng đứng lẻ loi bên này, cha mẹ đều đã mất, sớm đã chỉ còn một mình.

Thực rõ ràng, Tống gia hôm nay chính là muốn lấy thế áp bức, ép Diệp Chi đồng ý từ hôn.

Diệp Chi mang theo giọng điệu châm chọc, nói: “Chuẩn bị thế trận thế này để đối phó với một bé gái mồ côi như tôi, Tống gia cũng phô trương lớn đấy.”

Ba Tống căng thẳng nói: “Từ hôn đúng là chúng ta không đúng, nhưng chúng ta cũng đồng ý cho cô 500 vạn, hôn ước miệng giữa cô và Tống Liệt coi như chấm hết.”

Trong mắt của ba Tống, minh tinh như Diệp Chi quanh năm suốt tháng bị bôi đen, trong nhà thì không có bối cảnh, có thể kiếm được 500 vạn chính là một ân huệ lớn.

Diệp Chi cười cười, ý của Tống gia, giống như nếu cô không đáp ứng từ hôn thì cô mới quá không biết tốt xấu.

Diệp Chi nhìn về phía ba Tống, hỏi lại một câu: “bác Tống, lúc trước là ai chủ động muốn kết thân?”

Mặt ba Tống tức khắc liền trắng bệch, đúng thật là do hắn chủ động nói ra, nhưng sau vì hắn thấy Diệp gia chỉ còn lại mỗi mình Diệp Chi, liền tính toán bức Diệp Chi đồng ý từ hôn.

Diệp Chi lại hỏi tiếp: “Lúc trước là ai nói lời thề son sắt với ba mẹ ta bảo đảm, nhất định sẽ chiếu cố ta thật tốt?”

Toàn bộ người Tống gia trầm mặc.

Diệp Chi đâm thêm một câu: “Bản lĩnh lật lọng của Tống gia đúng là khiến tôi lau mắt mà nhìn.”

Giây tiếp theo, Diệp Chi liền nói: “Bất quá, hôn sự này có thể thôi, 500 vạn tôi cũng căn bản không tính toán muốn nhận.”

Nghe thấy Diệp Chi đáp ứng từ hôn, cả nhà Tống gia đều yên tâm. Diệp Chi xoay người nhìn Tống Liệt, cặp mắt đen nhánh của cô quét anh ta đánh giá.

“Tống Liệt, tôi không thể không nói, việc anh muốn từ hôn đúng thật là khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng đấy.”

Tống Liệt ngây ngẩn cả người: “Cái gì?”

Vẻ mặt Diệp Chi tràn ngập biểu tình chướng mắt với Tống Liệt: “Anh nhìn lại anh chút, lớn lên vẫn còn chút dáng dấp, nhưng vẫn sẽ luôn kém một chút như thế, bình chọn đệ nhất soái ca giới giải trí vĩnh viễn sẽ không có phần anh.”

Tống Liệt: “???”

Trong miệng Diệp Chi, dường như nhân khí và giá trị nhan sắc được mọi người đánh giá cao của anh ta chẳng đáng nhắc tới.

Tống Liệt muốn mở miệng, nhưng nhìn sang khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Diệp Chi, thế nhưng lại vô lực phản bác.

Diệp Chi tiếp tục giội nước lã: “Anh xuất đạo mấy năm, mới chỉ nhận được một cái giải thưởng đã bị fans phủng lên tận trời. Anh vẫn nên sớm sớm tỉnh mộng đi.”

Tống Liệt cuối cùng cũng không nhịn được, tức giận nói: “Diệp Chi!”

Diệp Chi không để ý, tiếp tục mở miệng nói: “Anh cùng tôi từ hôn, tôi cảm giác như vứt được một cái gánh nặng vĩ đại, cùng loại người như anh cột với nhau làm tôi trong mộng cũng sẽ bị tức đến tỉnh ngủ.”

Tống Liệt không thể tưởng tượng mà mắt mở to, rõ ràng người chủ động từ hôn là hắn, vì sao người bị mất thể diện bây giờ lại là hắn?

Diệp Chi nghĩ tới một sự kiện, lúc trước khi hai nhà định ra hôn ước, Tống gia có tặng cô một cái vòng cổ. Diệp Chỉ giật vòng cổ ra, không chút do dự ném vào mặt Tống Liệt.

Tống Liệt theo bản năng duỗi tay bắt lấy, hắn ngẩng đầu, nhìn thấy chính là vẻ mặt lãnh đạm của Diệp Chi.

Diệp Chi cũng nhìn lại, bình tĩnh mà nói một câu: “Tống Liệt anh nhớ kỹ, hôm nay là tôi chướng mắt anh, anh không xứng với tôi.”

Tống Liệt nắm chặt vòng cổ, vẻ mặt phức tạp.

Nói xong câu đó, Diệp Chi liền xoay người, cũng không quay đầu lại mà bước khỏi Tống gia. Diệp Chi dứt khoát đáp ứng việc từ hôn, đến cả 500 vạn Tống gia bồi thường, một phân tiền cô cũng không cầm.

Bóng dáng Diệp Chi thẳng tắp mảnh khảnh, ánh mặt trời chiếu lên gò má, khuôn mặt trắng đẹp lạnh lùng không cần trang điểm.

Sau khi Diệp Chi rời khỏi Tống gia, vừa lúc định bắt taxi về nhà, không đợi cô đi được ra đường lớn, đột nhiên bị mấy chiếc xe ngăn cản.

Một trước một sau, vừa vặn không có đường để chạy, rõ ràng người tới không có ý tốt.

Diệp Chi tự cười bản thân giờ phút này còn có tâm tinh để ý hãng của mấy chiếc xe này, cảm giác bị vài chiếc Rolls-Royce vây quanh kể ra cũng không tệ đi.

Cửa xe mở ra, vài người đàn ông mặc vest đen chỉnh tề bước xuống, từ cả bốn phương tám hướng đem Diệp Chi vây quanh chặt chẽ. Kể cả Diệp Chi có kêu cứu mạng thì chắc thanh âm cũng không truyền được qua vòng vây này.

Diệp Chi đầu tiên là nhìn thoáng qua vị trí con đường lớn trước mặt, tính toán khả năng có thể va chạm với mấy người đàn ông này để chạy ra đường lớn kêu cứu.

Chỉ một giây sau, Diệp Chi rất thức thời mà từ bỏ, đứng tại chỗ chờ.

Người đàn ông áo đen mở cửa xe, động tác mời Diệp Chi vào xe rất cung kính: “Đã mạo phạm Diệp tiểu thư, Cố tiên sinh muốn cùng cô nói chuyện.”

Diệp Chi căn bản không có cơ hội cự tuyệt, đành phải ngồi vào bên trong xe.

Diệp Chi ngồi trên xe, bên cạnh còn có một vệ sĩ, cô thực ra vẫn muốn lén chạy, nhưng ý nghĩ như vậy chắc chắn không có khả năng.

Diệp Chi từ bỏ giãy giụa, thành thật mà ngồi ở trên ghế sau, nghe thấy radio truyền đến âm thanh.

“Phim mới của Cố Nhẫn sắp bắt đầu quay, ba tháng trước, anh ấy ở Hoành Điếm gặp tai nạn giao thông, sau khi nghỉ ngơi hiện tại đã phục hồi.”

“Suốt một năm vừa qua, Cố Nhẫn gặp phải một vài sự cố, may mắn đều bình an vượt qua, toàn bộ fans hy vọng lúc này anh ấy có thể đóng phim thuận lợi....”

Cố Nhẫn?

Diệp Chi biết cái tên này, ở trong sách, anh ta là con trai tài phiệt số một, người sẽ được kế thừa tài sản trăm tỷ. Nhưng anh ta không thích kinh doanh, từ sớm đã bước vào giới giải trí.

Cố Nhẫn, đương kim đỉnh cấp lưu lượng của giới giải trí, siêu sao trong cả 3 giới điện ảnh, truyền hình và âm nhạc.

Anh ấy tài hoa hơn người, xuất đạo mới 5 năm, liền giành được giải Kim Tượng. Anh ta không dựa vào tiền của gia đình một xu, mấy năm qua cũng đã kiếm được hơn 1 tỷ.

(Kim Tượng – Giải thưởng Điện ảnh Hồng Kong: một trong 3 giải thưởng lớn của điện ảnh Trung quốc gồm Kim Mã (Đài Loan), Kim Tượng (Hongkong), Kim Kê (Đại lục. Thường Kim Mã là vip nhất nhưng hiện giờ dân Trung thịnh hành cái gọi là Tam kim ảnh đế/ảnh hậu nhiều hơn – tức người đạt được cả 3 giải.)

Trong sách tác giả có dùng một câu để miêu tả Cố Nhẫn, “con cưng của trời”

Nữ phụ Diệp Chi không có đất diễn, nghĩ mọi cách cọ nhiệt đỉnh cấp lưu lượng Cố Nhẫn, rốt cuộc ở giới giải trí cọ được ít hương ít hoa.

Đối với khả năng siêu cấp ăn vạ của Diệp Chi, Cố Nhẫn không có phản ứng gì, nhưng fans của anh lại nhịn không được, chỉ cần nhìn thấy tên Diệp Chi liền sẽ tận lực mà ném đá.

Radio vẫn đang phát tin tức về Cố Nhẫn, trong lúc ấy Diệp Chi còn đang đắm chìm về miêu tả trong sách. Một người đàn ông hoàng kim vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai lại còn giàu có, vậy mà có một nhược điểm lớn nhất.

Đoản mệnh.

Tính thời gian, không sai biệt lắm thì một năm sau liền sẽ toi đời.

Cố Nhẫn còn từng là đối tượng yêu thầm của nữ chính Thịnh Mạn, chỉ là người này tính tình lãnh đạm, tất cả xuân tâm rục rịch của nữ chính đều im bặt vào lúc nghe tin người đã mất.

Diệp Chi vẫn đang suy nghĩ, chiếc Rolls-Royce đã ngừng xe. Có người mở cửa xe hộ Diệp Chi, tác phong cực kì lễ phép mời cô bước xuống.

Diệp Chi đi xuống xe, trước mặt là một siêu cấp xa hoa biệt thự 2 tầng, phía sau biệt thự là một vườn hoa, thiết kế đan xen giữa màu xanh lục của cỏ cây và màu xanh lam của thủy cảnh.

Bước lên cửa hiên, cửa kính mở ra, phong cảnh tầng 1 biệt thự hiện ra trước mắt cô.

Mặt đất lát đá cẩm thạch như bụng cá, phòng khách bên trái có một mặt tường được trang trí bằng thảm cỏ xanh, mỗi chi tiết đều biểu hiện gu và sự khiêm tốn của chủ nhân, mặt khác khiến nơi này cũng luôn hiện lên sự xa hoa vô cùng.

“Cố tiên sinh đang chờ cô ở tầng hai.” Diệp Chi đi theo quản gia lên cầu thang.

Bước lên tầng hai xong, Diệp Chi vừa liếc mắt một cái đã ngây ngẩn cả người.

Đứng từ tầng hai biệt thự này nhìn ra, thế nhưng có thể nhìn thấy Tử Cấm Thành.

Xe đón cô là Rolls-Royce, thiết kế của biệt thự cho tới vị trí kim cương này, tuyệt đối không phải người bình thường có thể mua nổi.

Cố tiên sinh này, rốt cuộc có lai lịch thế nào?

Lúc này, Diệp Chi bỗng cảm nhận được có người đang nhìn mình, cô nhìn nhìn xung quanh, trong lúc lơ đãng đối diện với một đôi mắt đen trầm đang nhìn.

Người đàn ông thân hình cao lớn đĩnh bạt, phảng phất cảm giác thâm trầm, vừa lạnh lùng thấu xương mà lại trầm tĩnh. Xung quanh rõ ràng tràn ngập ánh sáng, nhưng anh lại như một điểm sáng duy nhất, sáng chói và rõ ràng.

Diệp Chi bất động thanh sắc đánh giá người đàn ông này.

Đôi mắt đen nhánh, mũi cao thẳng, đường cong cằm sắc nét. Ánh sáng lướt qua ngũ quan của anh, soi rõ từng tấc đường nét rõ ràng và sắc nét.

Trẻ trung, đẹp trai, đoan trang và lịch lãm, không một điểm để chê.

Bất cứ ai nhìn thấy anh đều sẽ nghĩ rằng, những đường nét trên cơ thể anh ta dù nhỏ tới đâu cũng như đang sáng lên rạng rỡ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Diệp Chi liền nhận ra. Cô biết người đàn ông đó là ai.

Cố Nhẫn.

Vị ảnh đế mà nguyên chủ nhiều lần ăn vạ, giờ đang đứng trước mặt cô. Diệp Chi hơi cảm thấy có chút xấu hổ.

Cố Nhẫn mất công tìm đưa mình tới đây, chẳng lẽ rốt cuộc thì không chịu nổi cảnh cô ăn vạ anh ta nữa sao?

Diệp Chi không chủ động mở miệng, xung quanh an tĩnh trong vài giây. Sau đó Cố Nhẫn đi lướt qua Diệp Chi, ngồi trên sofa, anh chậm rãi vươn tay, ý bảo Diệp Chi ngồi xuống đối diện anh.

Diệp Chi nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của anh trong vài giây, sau đó nhích người ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Khóe miệng Cố Nhẫn nhếch lên nhẹ nhẹ, nhưng giọng nói lại lãnh đạm xa cách: “Xin lỗi, hẳn là đã dọa đến cô.”

Tầm mặt Cố Nhẫn chậm rãi đi xuống, dừng trên mặt Diệp Chi: “Tôi mời cô tới, là có việc muốn nhờ cô hỗ trợ.”

Diệp Chi giật mình, người như Cố Nhẫn mà còn cần người khác hỗ trợ sao? Diệp Chi dằn xuống nghi hoặc trong lòng, điều này khác xa những gì nàng đã nghĩ.

Cố Nhẫn mở ngăn kéo bên cạnh người, lấy ra một chiếc thẻ, ngón tay mảnh khảnh đặt trên thẻ, thong thả ung dung mà đẩy đến trước mặt Diệp Chi.

Trong lúc Diệp Chi còn đang không hiểu chuyện gì, giọng nói Cố Nhẫn vang lên: “Trong thẻ này có 1000 vạn.”

“Tôi muốn cô giúp tôi tiêu tiền chắn tai ương.”