*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.[3.2]Tác giả: Thi Nhiên A
Editor: Left Dimple
Hứa Ly đã có thể ngưng tụ thành quả cầu điện, từng tia điện áp ra cũng dày hơn rất nhiều, uy lực cũng lớn hơn.
Trần Túy thì phát hiện dị năng hệ chữa trị của mình lại có thể thanh lọc động thực vật bị nhiễm bệnh, về phần mộc hệ dị năng thì có thể thúc đẩy sự phát triển của thực vật, ở mạt thế thức ăn khan hiếm, bọn họ lại thịt, rau quả không thiếu.
Cứ như thế, bọn họ dễ dàng hướng căn cứ càng ngày càng gần.
Khi sắp tới căn cứ, bọn họ lại gặp đám người Triệu Quy tại một trạm xăng.
So sánh ra, bọn Triệu Quy có vẻ vô cùng chật vật, xe giống như sắp phế, quần áo bẩn thỉu, vẻ mặt mệt mỏi, trong đội ngũ còn thiếu một người.
“Tại sao lại là cậu?” Tôn Gia Đống thấy Trần Túy, thì hô lên.
Trần Túy không hề trả lời.
“Anh Tôn, đừng nói thế.” Liên Bạch mỉm cười nhìn về phía Trần Túy và Hứa Ly, giống như một ngốc bạch ngọc không hiểu sự đời: “Hai người cũng đi đến căn cứ, gặp được cũng bình thường. Nói không chừng sau này chúng ta ở căn cứ lại có thể thường xuyên gặp mặt.”
Trần Túy vẫn không để ý, chỉ nhìn Hứa Ly đang đổ xăng cho xe.
Triệu Quy nhìn không nổi nữa: “Trần Túy sao cậu lại không lễ phép như vậy? Gia Đống và Bạch Bạch đang nói chuyện với cậu!”
Trần Túy nâng mí mắt lên nhìn hắn một cái: “À, giữa tôi và các người có cái gì để nói?”
“Trần Túy, cậu...” Triệu Quy tức giận muốn mắng người, lại đột nhiên biến sắc: “Không ổn, tang thi tới!”
Triệu Quy là hỏa hệ dị năng giả, năng lực không kém, nếu không tiểu đội nhân này cũng sẽ chọn hắn làm đội trưởng.
Nghe hắn nói xong, những người khác nhất thời khẩn trương, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Trần Túy và Hứa Ly liếc nhau, cũng điều động dị năng cảnh giác.
Trần Túy không hiểu sao cảm thấy bất an, lần trước, Hứa Ly chính là bị thương ở một trạm xăng...
Hứa Ly nhéo nhéo tay cậu: “Yên tâm, có anh ở đây.”
Không kịp nói nhiều, một đám tang thi tràn vào.
Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy nhiều tang thi thế này.
Trần Túy không nghĩ nhiều nữa, toàn thần tác chiến. Dư quang thoáng nhìn thấy một bóng người đang lén lút ở phía sau mình, khi bóng người sắp đẩy tới, cậu nghiêng người, người nọ không khống chế tốt lực, chính mình đổ vào trong đàn tang thi.
Là Liên Bạch, trong mắt Trần Túy hiện lên chán ghét.
“Bạch Bạch!” Đột nhiên một vòng hỏa thiêu đốt tang thi chung quanh Liên Bạch.
Triệu Quy chạy tới: “Em không sao chứ?”
Liên Bạch cứng đờ thân thể kéo ra một nụ cười: “Không sao.” Lại đem tay giấu ra sau lưng.
Triệu Quy thấy cậu ta không có việc gì thì vội vàng lao vào chiến cuộc, mọi người đều vội vàng gϊếŧ tang thi, không ai chú ý Liên Bạch không thích hợp.
Một giờ sau, tang thi rốt cục bị tiêu diệt hết.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trực tiếp ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi.
Liên Bạch thấy Hứa rời khỏi xe, cậu ta nhịn đau đớn, đi tới trước mặt Trần Túy đang nghỉ ngơi.
“Trần Túy thực xin lỗi, tôi vừa mới không cẩn thận, anh tha thứ cho tôi được không?” Liên Bạch đôi mắt đo đỏ, thân thể khẽ run rẩy.
Trần Túy vốn định trực tiếp quay đầu rời đi, bị Triệu Quy ngăn lại: “Trần Túy cậu tha thứ cho Bạch Bạch đi chứ, em ấy không có dị năng, lá gan lại nhỏ, nhìn thấy nhiều tang thi nên mới sợ như thế cũng bình thường thôi, cậu coi mặt em ấy bị dọa cho cho trắng bệch rồi.”
Trần Túy nhìn thoáng qua Liên Bạch, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Sắc mặt Liên Bạch quá mức tái nhợt.
“Trần Túy, cậu tha thứ tôi đi...” Vừa nói Liên Bạch tiến về phía trước một bước, kêu lên.
Một giây sau, cậu ta lại nhào mạnh tới, lúc sắp cắn bả vai Trần Túy, một tay vươn ra ngăn lại.
Liên Bạch cắn lên cổ tay Hứa Ly.
Hô hấp Trần Túy dừng lại trong chớp mắt, hình ảnh Hứa Ly kiếp trước tự đào tinh hạch chiếm cứ cả đầu óc.
“A! Tôi không phải muốn cắn anh, người tôi muốn cắn là tên tiện nhân Trần Túy kia!” Liên Bạch hét lên như điên: “Không sao hết, như vậy cũng tốt, chúng ta không thể sống cùng nhau, nhưng chúng ta có thể chết cùng nhau. Anh có biết không, tôi đã anh thích anh ngay từ lần đầu tiên gặp...”
Trần Túy bị cậu ta la to kéo hồi tinh thần, cậu hít sâu một hơi, lôi kéo Hứa Ly đi lên xe.
Không quan tâm đến ồn ào phía sau.
“A Túy, anh...” Hứa Ly vừa mở miệng, đã bị Trần Túy đánh vào cổ cho hôn mê bất tỉnh.
Cậu sợ Hứa Ly làm ra chuyện ngu ngốc như kiếp trước.
Trần Túy nghĩ, bình tĩnh, mình phải bình tĩnh.
Trần Túy vươn tay, đem bàn tay run rẩy đặt ở trên cổ tay phải bị cắn của Hứa Ly, truyền ra dị năng.
Từng luồng dị năng tất cả đều bị hút vào, Trần Túy cảm thấy trái tim bởi vì dị năng khô kiệt mà truyền đến đau đớn, mới thu tay lại.
Vết thương đã hoàn toàn không tổn thương gì, chỉ là chỗ xanh đen kia lại chỉ nhạt đi một chút.
Có tác dụng là tốt... Trần Túy đã bình tĩnh lại, cậu nghĩ rất rõ ràng, chỉ cần ngăn ngừa Hứa Ly không tự sát là tốt rồi, những thứ khác... Cho dù Hứa Ly biến thành tang thi cũng không sao, thì cậu nuôi, một ngày nào đó sẽ chữa khỏi mà.
Trần Túy vừa khôi phục năng lượng là chữa khỏi cho Hứa Ly ngay, lặp đi lặp lại vài ngày sau, Hứa Ly rốt cục tỉnh lại.
Da của anh đã trở nên quá tái nhợt, đồng tử màu sắc nhạt hơn một chút, móng tay thật dài biến thành màu đen, thân thể cũng trở nên cứng nhắc.
“A Ly, anh thấy thế nào?” Trần Túy mở to hai mắt tiến đến trước mặt anh hỏi.
Hứa Ly không có phản ứng gì, trong mắt hắn không có bất kỳ tình cảm gì, chỉ là thẳng tắp nhìn chằm chằm Trần Túy, hồi lâu, khàn khàn cổ họng phun ra mấy chữ: “Túy... Anh...”
Trần Túy kinh ngạc tới nỗi rơi nước mắt, tình huống của Hứa Ly so với cậu nghĩ tốt hơn nhiều lắm.
_____
"Ngốc bạch ngọt" là một kiểu hình tượng nhân vật thường gặp trong truyện ngôn tình, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Editor: Mình sẽ beta lại sau khi hoàn thành σ(≧ε≦σ) he?Nếu các tềnh êu muốn đọc sớm thì coi nguồn hình rồi bay vào đó coi nè!!!Sao cho mình để mình có động lực edit thôi chứ hổng có gì hết:>Cách hai chương mình sẽ úp hai hình mỗi chương, còn rảnh rỗi sinh nông nổi thì ngẫu nhiên sẽ có◝(⁰▿⁰)◜*tim*