Chương 18: Du kích chiến
Tây Môn Soái hạ xuống bên cạnh Lâm Phiền, liên tục khen ngợi:
- Độn thổ, lợi hại. Chẳng qua, có lợi hại hơn thì ngươi cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của ta.
Còn may là vì Quý Thủy Âm Lôi nên mình mới cố trí cấm chế phòng bị cao nhân ẩn trong tối, không ngờ nếu không có cấm chế trợ giúp, e rằng tên Lâm Phiền này đã giống như cá tiến vào biển rộng rồi. Ừm… Xem ra lúc ở giữa không trung, hắn đã cố ý chọc tức mình.
Tây Môn Soái nhìn Lâm Phiền có chút thuận mắt, người tu chân đại khái chia thành vài loại phẩm tính, loại thứ nhất là chính đạo chiếm đại đa số, thanh tam quả dục, làm việc cứng nhắc bảo thủ. Loại thứ hai là người tà phái, ti tiện vô sỉ, ác độc vô cùng. Hai loại này, Tây Môn Soái đều không thích, Lâm Phiền có sự khác biệt rất lớn với người chính đạo bình thường, cơ linh, thích dùng đầu óc suy xét vấn đề, lại không ác độc như đám người tà phái.
Lâm Phiền vận khởi chân khí đối kháng với lưới chân khí, Tây Môn Soái lắc đầu nói:
- Tu vi của ngươi kém ta rất nhiều, ngươi không có khả năng chạy thoát, ngoan ngoãn giao Huyết Diệu thạch ra đây, ta sẽ không làm khó ngươi.
- Ngươi trói ta, khiến tay chân ta không thể động, làm thế nào đưa cho ngươi?
Lâm Phiền ném tới một cái mị nhãn, nói:
- Bằng không, ngươi tự đến “mò” nha.
Tây Môn Soái nghiến răng nghiến lợi, bảo hắn đi sờ thân thể nam nhân, đánh chết hắn cũng không làm. Tây Môn Soái vung tay một cái, lưới chân khí thoáng lỏng ra một chút, tạo thành một cái l*иg, để Lâm Phiền có đủ không gian hoạt động.
- Ở chỗ nào nhỉ?
Lâm Phiền sờ sờ khắp toàn thân, sau đó nâng cằm trầm tư, lại lục lọi thêm lần nữa.
Tây Môn Soái không nhịn được nói:
- Lâm Phiền, ngươi còn không tìm thấy thì ta sẽ không khách khí nữa.
- Có rồi!
Ánh mắt Lâm Phiền sáng lên, lấy một thứ ném cho Tây Môn Soái.
Tây Môn Soái nhìn thấy rõ là Huyết Diệu thạch, cầm trên tay, thử cảm giác, xác định đây là Huyết Diệu thạch, không hề có bất kỳ chướng nhãn pháp nào. Hài lòng quan sát Huyết Diệu thạch, chỉ thấy trên Huyết Diệu thạch có chút tơ máu, cầm tới gần xem xét, lập tức kinh hãi, trên Huyết Diệu thạch nho nhỏ này, không ngờ lại có máu tươi vẽ thành phù chú, Tây Môn Soái thầm hô một tiếng không tốt, tiếp tục này không có giấy vàng và bút lông, nhưng lại cắn nát ngón tay, viết phù chú lên Huyết Diệu thạch.
- Nhanh!
Theo một tiếng quát của Lâm Phiền, Huyết Diệu thạch nổ mạnh, đánh Tây Môn Soái bay xa nửa dặm. Lưới chân khí tự sụp đổ, Lâm Phiền nhảy lên, nắm Huyết Diệu thạch trong tay, cười hắc hắc, sau đó vận dụng pháp thuật độn thổ chạy trốn.
Tây Môn Soái mặt đen như nồi chạy về, không phải tâm tình đen, mà là mặt thật sự đen. Phù chú này cũng là một loại Lôi quyết, gọi là Hỏa Lôi quyết, lực sát thương vô cùng thấp, tác dụng duy nhất là đẩy người tiếp xúc ra ngoài. Vốn dĩ Lôi quyết này không thể đột phá chân khí hộ thể của Tây Môn Soái, nhưng mà Tây Môn Soái lại nắm chặt Huyết Diệu thạch trong tay, khiến Huyết Diệu thạch chủ động tiến vào trong chân khí hộ thể.
Không ngờ lại lật thuyền trong mương, bị loại Hỏa Lôi thuật cấp bậc thấp như vậy ám toán, ngụm oán khí trong người Tây Môn Soái không có chỗ tiết ra, lập tức truy kích về phía chợ. Lúc hạ xuống, tay chạm xuống đất, không cảm thấy gì. Bay qua bên trái cảm giác, lại không có, ngay cả bên phải cũng không có.
Điều này là không có khả năng, mặc dù độn thổ rất nhanh, nhưng độn thổ có giới hạn, chỉ có thể tiến hành ở nơi có đất trải dài. Tây Môn Soái dự đoán tốc độ độn thổ của Lâm Phiền, không có khả năng mình không cảm giác được. Trừ phi… Tây Môn Soái phát điên, tên khốn này, không ngờ lại chạy ngược trở về. Tây Môn Soái vội vàng bay đến chỗ mình bị nổ, sau đó truy ngược lại.
Đột nhiên, cấm chế ở hướng chợ bị người xâm nhập, Tây Môn Soái đành phải quay đầu đuổi tới hướng chợ, sau khi hạ xuống đất, lại không có cảm giác. Là đi qua trái, qua phải, hay trở về phía sau? Tây Môn Soái biết Lâm Phiền đang chơi du kích chiến với mình, mình phải đoán được một phương hướng.
Tây Môn Soái suy nghĩ một lát, trong lòng thầm cười, bay về phía chợ. Lâm Phiền đến chợ là vì mua giấy vàng và bút lông, mình chỉ cần khống chế hắn tiếp cận thị trấn, hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp đột phá. Tây Môn Soái hạ xuống đất, tìm một chân núi đả tọa, sau đó nhắm mắt lại cảm giác. Rất nhanh, có người từ hướng đông nam tiến vào, Tây Môn Soái nhẫn nhịn không truy đuổi, quả nhiên, đối phương từ hướng đông nam lui lại. Sau đó hướng tây nam lại xuất hiện tình huống tương tự, Tây Môn Soái vẫn thủ vững bất động. Rất nhanh, đối phương đã lui khỏi phạm vi mình cảm giác.
Lâm Phiền cũng có chút phát điên, chui từ dưới đất lên, ở trên đỉnh núi quan sát tình huống. Hai dòng sông hình tam giác bao bọc trước chợ, mình có thể độn thổ đến chợ, nhưng hai bên sông là cát đá, mình không thể nào thi triển độn thổ được. Hoặc phải bay qua sông và vùng cát đá, hoặc là đi vòng. Nhưng nếu như Tây Môn Soái ẩn nấp ở gần đó, mình vừa hiện thân, e rằng khó mà chạy thoát được.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Phiền cũng không độn thổ, ung dung ngự gió, chậm rãi bay về phía chợ. Lâm Phiền thản nhiên xuất hiện, khiến Tây Môn Soái nhìn mà khó hiểu, Lâm Phiền có rất nhiều lựa chọn càng tốt hơn, ví dụ như trực tiếp độn thổ đến gần chợ, ví dụ như dựa vào rừng núi yểm trợ, chậm rãi tiếp cận chợ. Tại sao lại lựa chọn loại phương thức chậm nhất mà ngu xuẩn nhất này?
Trong Tam Quốc diễn nghĩa, Tư Mã Ý lúc đối mặt với kế không thành chính là đã nghĩ như vậy, Gia Cát Lượng bình sinh làm người cẩn thận, tại sao lại mở rộng cửa thành?
Chẳng qua, Tây Môn Soái lại không giống Tư Mã Ý, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ một chút, Tư Mã Ý hoài nghi đó là mai phục của Gia Cát Lượng, nhưng hoàn toàn có thể phái một trăm kỵ binh vào thành. Bởi vì nếu là mai phục thì mình đã chạy không thoát rồi (Đây chỉ là phỏng đoán cá nhân). Dù sao thì Tây Môn Soái cũng nghĩ vậy.
Ba đạo kim quang bảy thẳng tới Lâm Phiền, Lâm Phiền mắng lớn một tiếng, quả nhiên kế không thành này trong hiện thực cũng không phải dễ dùng, tốc độ của ba đạo kim quang cũng không tính là nhanh, nhưng Lâm Phiền biết một khi bị đánh trúng, e rằng mình sẽ mất nửa cái mạng, vì vậy thầm kết pháp quyết, ở trước mặt tạo thành một cái dòng xoáy, ba đạo kim quang bị cuốn vào dòng xoáy, thoáng dừng lại, thay đổi quỹ tích mà bay tứ tán.
Tiểu tử này học thuật thật tạp, Tây Môn Soái thán phục, đây là Ngự Phong thuật phiên bản cải tiến, Ngự Phong thuật là pháp thuật cấp thấp, sau khi vận hành, dưới chân sẽ xuất hiện vòng xoáy đẩy người đi tới, mà Lâm Phiền lại đem chân khí của bản thân gia nhập vào vòng xoáy, biến thành pháp thuật phòng ngự, đánh tan tập kích. Tây Môn Soái đặc biệt tưởng niệm vòng càn khôn và cổ kiếm của mình, ba đạo kim quang vừa rồi là mình dùng chân khí ngưng tụ thành Lôi quyết kim hệ, sau khi đánh trúng đối phương sẽ phát động Lôi chú nổ mạnh. Nếu như là vòng càn khôn, sẽ không để ý đến dòng xoáy kia quấy nhiễu, dù bị quấy nhiễu thì mình vẫn có thể điều khiển nó công kích Lâm Phiền.
Tây Môn Soái niệm động pháp chú, một tảng đá bay tới Lâm Phiền, trong lòng Lâm Phiền cười thầm, thấy tảng đá càng lúc càng lớn, thoáng cái đã to bằng căn phòng. Lâm Phiền vội vàng vận dụng thần thông, dá người lên tảng đá, tùy ý để tảng đá đẩy mình bay về phía sau.
Tây Môn Soái không khỏi lau mắt mà nhìn đối với Lâm Phiền, đây là pháp thuật cấp thấp ngự phong thuật. Tốc độ của Ngự Phong thuật không nhanh, sau khi tốc độ phi hành tiếp cận tốc độ tảng đá, Lâm Phiền liền dán người lên tảng đá. Tây Môn Soái thầm nhủ: đã biết ngự phong thuật, tại sao lại dùng giá phong thuật để bay?
Phản ứng đầu tiên của Tây Môn Soái: là bẫy rập. Phản ứng thứ hai: bẫy rập ở đâu?
Đợi sau khi Tây Môn Soái xuất hiện hai phản ứng này, Tây Môn Soái mới phát hiện Lâm Phiền bị tảng đá đẩy vào bờ bên kia dòng sông, không tốt, bờ bên kia sông là đất. Tây Môn Soái lập tức phi thân truy kích. Sau khi hạ xuống đất thì đã không thấy bóng dáng Lâm Phiền nữa, hai tay đặt xuống đất cảm giác, quả nhiên Lâm Phiền đang độn thổ về phía chợ.