Chương 11: Khác nhau
Cao nhân? Nào có cao nhân gì. Lâm Phiền không phải chim non, đã sớm nhìn thấu Tây Môn Soái và Diệp Vô Song đấu võ mồm quỷ biện, hoàn toàn là nhằm kéo dài thời gian, mặc dù không biết tại sao hắn phải kéo dài thời gian, nhưng đối thủ muốn kéo dài thời gian thì không thể để hắn được như ý nguyện. Lúc này, Lâm Phiền đã quên đi những lời dặn dò của Tông chủ về “Lâm Phiền Lôi phù”, bỏ ra chút thời gian vẽ phù chú, phù chú rời tay, hóa thành vô hình chi lôi vô hình vô sắc đánh lén sau lưng Tây Môn Soái.
Dù sao thì Lâm Phiền cũng sẽ không thừa nhận là mình làm, lại nói, ngươi hỏi Quý Thủy Âm Lôi, còn ta thì dùng Lâm Phiền Lôi phù, vốn dĩ là hai thứ khác nhau.
Không có người trả lời, Tây Môn Soái lúc này rất tiến thối lưỡng nan, cố tình tìm cổ kiếm, nhưng lại lo lắng cao thủ ở bên cạnh ám toán mình. Có lòng muốn tìm lại cổ kiếm, một khi hết trạng thái mất linh, mình tự nhiên có thể cảm ứng, thoải mái triệu hồi. Nhưng bản thân cứ như vậy thì mỹ nhân trên nóc nhà sẽ xem thường mình, đây là chuyện tuyệt đối không thể cho phép.
Lại nhìn hiện trường cũng đau đầu vạn phần, bốn tên đệ tử Vân Thanh sơn khó đối phó, Bạch Mục và Lâm Phiền xem như xong. Nhưng Diệp Vô Song liên thủ với Cổ Nham, dưới tình huống mình mất cổ kiếm hộ thân, thì sẽ rơi vào hoàn cảnh rất xấu.
Tây Môn Soái gật đầu, nói:
- Nếu tiền bối và Cung chủ đã có duyên gặp gỡ, vậy tại hạ sẽ nể mặt mũi tiền bối, cáo từ.
Nói xong cũng không dừng lại, xoay người ngự vòng càn khôn mà đi. Đến chết cũng phải giữ thể diện, Tây Môn Soái chính là loại người này. Người duy nhất chứng kiến là Lâm Phiền thì đang ôm bụng cười, mẹ nó, ngươi thật đúng là biết giả vờ. Ngươi lợi hại, ta quả thật không thể vạch trần ngươi.
…
Tây Môn Soái thối lui, Lâm Phiền không có đi quản chuyện Cung chủ hay công chúa gì, mà từ phòng mình nhảy xuống mặt đất, thu phù chú lại, chỉ thấy một thanh cổ kiếm ảm đạm vô quang đang nằm lẳng lặng trên mặt đất. Đây không phải là quy định phạm vi hoạt động gì cả, mà chỉ là ẩn thân phù, che giấu cổ kiếm. Giấy vàng và cổ kiếm lúc ấy đều không có linh khí, căn bản không thể cảm giác được vị trí. Ẩn thân phù đối với người bình thường, trộm đạo thì dùng tốt, nhưng đối với người có tu vi thì có thể cảm giác được phụ cận có người tu chân, trừ phi tu vi bản thân cao đến mức ngươi không cách nào cảm giác được. Mà người như vậy thì lại không cần ẩn thân phù. Ẩn thân phù là một loại bùa chú gần như không có tác dụng, nhưng Lâm Phiền lại có thể biến phế thành bảo, có thể vào thời khắc mấu chốt, vị trí mấu chốt mà dùng ẩn thân phù.
Cổ Nham thu lại kiếm quang, hạ xuống đất, tất cả mọi người rất hiếu kỳ, cái gì là kiếm độn, chẳng qua không ai tới hỏi thăm. Giống như không ai hỏi thăm Diệp Vô Song làm thế nào để pháp quyển sử dụng những pháp thuật kia. Lâm Phiền cầm lấy cổ kiếm, nói:
- Cổ Nham sư huynh, thanh kiếm này tặng ngươi.
Cổ Nham lắc đầu, đáp:
- Kiếm này và chủ nhân đã tâm thần tương thông, trừ phi gϊếŧ chết chủ nhân, sau đó cưỡng chế luyện hóa mới có thể thu cho bản thân sử dụng. Hơn nữa, bản thân kiếm này cũng không phải là thượng phẩm.
Người khác nói như vậy, có thể sẽ bị hiểu lầm là vì kiếm kém cho nên Cổ Nham mới không cần. Nhưng bọn Lâm Phiền thì biết rõ, Cổ Nham chỉ luận sự, không hề có bất kỳ ý nghĩ tham lam đối với thanh cổ kiếm này. Lâm Phiền hỏi:
- Ta thấy Tây Môn Soái lấy vòng càn khôn từ ngón tay, hắn giấu như thế nào nhỉ? Còn Cung chủ ngươi nữa, trước đó không thấy ngươi mang theo đàn cổ.
Cung chủ cũng hạ xuống đất, ôm đàn nói:
- Đây là túi càn khôn, ta nghĩ Tây Môn Soái có lẽ sử dụng nhẫn càn khôn.
Đã từng nghe nói a. Trong mắt Lâm Phiền tinh quang đại thịnh, nhìn chằm chằm vào cái túi càn khôn giống như túi thơm bên hông Cung chủ, đây quả đúng là thứ tốt.
Tây Môn Soái sử dụng vòng càn khôn và túi càn khôn đều không có liên quan gì, nhiều nhất thì hai thứ đều là pháp bảo. Túi càn khôn còn gọi là túi càn khôn như ý, chuyên dùng để chứa đồ. Nghe nói một cái túi càn khôn tốt, có thể cất toàn bộ gia sản của Chính Nhất Tông vào trong, lúc mang trên người cũng không cảm thấy bất kỳ trọng lượng gì.
Túi càn khôn, nhẫn càn khôn đều phải luyện khí. Pháp môn luyện khí rất đơn giản, rất nhiều người tại Vân Thanh sơn đều biết, ngay cả Lâm Phiền cũng biết. Nhưng tài liệu lại vô cùng hà khắc, đầu tiên cần da của linh thú ngàn năm, hai ngàn năm cũng được, luyện ra túi càn khôn càng thêm cực phẩm. Ngoài ra còn cần hắc bạch huyền thiết trăm năm, nghe đồn hắc bạch truyền thuyết chỉ có ở Quỷ vực, hơn nữa trên trăm năm đều rất thưa thớt, người tu chân bình thường tiến vào Quỷ vực cũng rất khó khăn, huống chi là tìm kiếm. Hai loại tài liệu chủ yếu này thì khó kiếm, còn những tài liệu như cốt yêu thú, hổ phách,… thì vẫn có biện pháp đạt được.
Lâm Phiền hiếu kỳ hỏi:
- Cung chủ, ngươi làm sao có được túi càn khôn này?
Người ta có ơn cứu trợ, Cung chủ cũng không giấu diếm, đáp:
- Người khác tặng cho ta, túi càn khôn này cũng không tính là tốt lắm, chỉ có phạm vi một trượng, nghe nói là làm từ da linh thú trăm năm.
Cổ Nham nói:
- Tàn sát linh thú chỉ vì một cái túi càn khôn, ma giáo hành sự, quả nhiên quái đản.
Hắn chỉ luận việc, Vân Thanh môn có môn quy, môn hạ đệ tử trừ phi tự vệ, bằng không thì không được gϊếŧ hại linh thú. Vân Thanh sơn mặc dù không có linh thú năm trăm năm, một ngàn năm, nhưng mà linh thú trăm năm thì vẫn có. Linh thú tiên thiên vô hại, linh thú năm trăm năm có thể hóa thành hình người, có thể nói chuyện, không khác gì người. Nhưng lý niệm hạch tâm của ma giáo là cường giả vi vương, linh thú chỉ là một loại tài liệu, giống như nhân sâm vậy, thành tinh có thể hái, không thành tinh thì không có công dụng của thành tinh, đây cũng là mâu thuẫn rất lớn trong minh ước với ma đạo.
Ngươi mới quái đản, Lâm Phiền cười khổ, người ta đang chuẩn bị cảm tạ mọi người, nếu như ngươi không so đo con linh thú không biết tên nào đó biến thành bao da, mọi người khách khí vài câu vô nghĩa rồi đường ai nấy đi. Cần gì phải khiến cho bầu không khí vốn dĩ hài hòa, lại biến thành việc thảo luận nghiên cứu hành vi của ma giáo?
Quả nhiên, Cung chủ rất bất đồng với cách nói của Cổ Nham:
- Linh thú là thú, bò cũng là thú, vì sao thịt bò ăn được, còn linh thú thì không thể đả thương? Ngươi ăn rau dại chưa? Vì sao rau dại ăn được? Ngươi làm sao biết nó không phải là hoa phải hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mỗi ngày?
Cổ Nham nói:
- Gia súc chia làm nhiều loại, linh thú có suy nghĩ của bản thân, ngoại trừ ngoại hình khác người ra thì không có khác biệt gì, hơn nữa trời sinh tính tình hiền hòa.
- Tà nhân cũng là người, tại sao lại trở thành tử địch của chúng ta? Ngươi nói trời sinh tính tình ôn hòa, vậy tại sao thỏ cũng ôn hòa, mà trong món điểm tâm của ngươi tối qua lại có thịt thỏ?
Cổ Nham liếc nhìn Lâm Phiền, Lâm Phiền dang hai tay ra, Cung chủ chỉ vào quần áo của nữ tử mặc áo vải thô, nói:
- Còn da hổ này, hổ ăn cừu, ngươi cho rằng hổ ác cừu hiền, nhưng nếu như để bầy cừu tràn lan, không thiên địch sẽ gây hại vô số, bao nhiêu cỏ có thể cung cấp cho cừu ăn?
- Thiên đạo tuần hoàn, thuận theo tự nhiên. Người có vô số biện pháp tìm thức ăn, cần gì phải gϊếŧ linh thú?
Cổ Nham hỏi.
- Bởi vì da của linh thú có thể chế túi càn khôn.
Lâm Phiền ngồi trên mái hiên xem hai người đấu võ mồm, rất có ý tứ, hắn cho rằng hai người đều không sai, từ góc độ của Cổ Nham mà xét, linh thú rất thưa thớt, hơn nữa bằng vào cố gắng của bản thân tu thành hình người, lại thêm linh thú trời sinh tính tình ôn hòa, không cần công kích chúng. Cái nhìn của Cung chủ là, nàng dưới tình huống cần linh thú, thì cũng giống như người cần ăn cơm uống nước.
Lâm Phiền không khỏi nhớ tới một câu châm ngôn: Thiên địa bất nhân xem vạn vật như cỏ rác. Thiên địa đối đãi người trong thiên hạ giống như đối đãi với tảng đá, không can thiệp sinh tử và cuộc sống của bọn hắn. Còn tu tiên là muốn thoát ra khỏi vạn vật, nghịch thiên mà đi.
Lâm Phiền cho rằng tu tiên cũng không tính là nghịch thiên mà đi, thái độ của thiên đạo đối với mọi vật là như nhau, ngươi muốn thoát ra, vậy phải tiếp nhận khảo nghiệm của thiên đạo với ngươi, tục gọi là Thiên kiếp. Lâm Phiền cho rằng Thiên kiếp không phải là trừng phạt do nghịch thiên mà đi, ngược lại giống như cá vượt Long môn vậy, qua Long môn thành rồng, không qua được Long môn thì ngã chết.