Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thực Sự Là Tra Thụ

Chương 82 - Thế giới thứ 3: Ngược lão đại giới giải trí (25_p1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhớ tới càng nhiều, Kỳ Dục Dương càng dần phát hiện được, Tiết Thanh của trước kia và Tiết Thanh của hiện tại, cơ hồ chính là hai người khác nhau.

Tuy rằng cả hai đều cùng không thích nói chuyện, tuy rằng đều là mặt than giống nhau, nhưng Tiết Thanh hiện tại so trước kia thì có nhiều tính người hơn, cậu sẽ cười, sẽ biểu cảm, sẽ khổ sở, ánh mắt nhìn anh cũng mang theo một chút ấm áp. Mà không phải giống cậu trong hồi ức, lạnh như băng, nhìn mọi thứ đều giống như xem đồ vật.

Chỉ là 6 năm mà thôi, Tiết Thanh liền đã xảy ra biến hóa thật lớn như vậy, Kỳ Dục Dương không có cách nào biết được cậu đã phải trải qua những gì. Nhưng anh biết, Tiết Thanh đang có những chuyển đổi tốt hơn, ngày càng khỏe mạnh, trở nên thích ứng hơn với thế giới này.

Tựa như chính bản thân anh vậy.

Tiết Thanh rõ ràng biết vụ việc bắt cóc của 6 năm trước nhưng vẫn lựa chọn ở bên cạnh anh. Bọn họ đã ở chung hơn nửa năm, Tiết Thanh từ trước tới nay không hề tìm anh để đòi hỏi cái gì cả, chỉ có một lần duy nhất là muốn làm nam chính. Hiện tại ngẫm lại, dường như điều đó cũng chỉ là vì muốn hóa giải sự cảnh giác của anh, chỉ vì có thể thuận lợi lưu tại bên người anh.

Kỳ thật cậu căn bản không để bụng chính mình có phải là vai chính hay không, cũng không để bụng sự nghiệp phát triển như thế nào, càng không để bụng có thể kiếm được bao nhiêu tiền. Như vậy, cậu nhất quyết lưu lại bên người anh là vì điều gì?

Vì...giúp anh giảm bớt đau khổ sao?Im lặng bầu bạn bên cạnh, ám chỉ anh đi xem bác sĩ. Thậm chí còn giúp anh tìm được người học trò mà Tiết Hưng Phàm tâm đắc nhất, nhanh chóng hóa giải thuật thôi miên. Đủ loại manh mối tiến đến cùng nhau, Kỳ Dục Dương chính là dù có bị ngốc đi chăng nữa thì cũng nên minh bạch rồi.

Cậu chính là chỉ muốn giúp cho anh khôi phục bình thường, không còn gì hơn.

Cũng chẳng hề lo lắng...anh khôi phục bình thường rồi chỉ có thể đem lại vô vàng bất lợi cho cậu .

Lúc trước khi cùng Tiết Thanh nói chuyện với nhau anh có thể nhận ra được Tiết Thanh vốn không hề có hảo cảm đối với ba của mình, thậm chí còn cảm thấy ông ta chính là loại người nhân phẩm thấp kém mục rửa. Ấn tượng như vậy, chỉ sợ là Tiết Hưng Phàm cố ý để lại cho con trai của mình. Ông ta che đậy quá tốt, đến mức sau khi bắt cóc Kỳ Dục Dương, Tiết Thanh vẫn không mảy may nghi ngờ chút nào, cậu chỉ nghĩ rằng ông ta làm vậy là vì tiền.

Lúc đó nhân cách của Tiết Thanh vẫn chưa phát triển hoàn thiện, tâm lý không vững vàng, còn rất thiếu hiểu biết về thế giới này, không phân biệt được thiện và ác nên cậu thường thờ ơ với mọi thứ xảy ra xung quanh mình.

Nhưng sau khi Tiết Hưng Phàm rời xa cậu, cậu tự mình mò mẫm trưởng thành. Để rồi chợt hiểu ra trên đời này còn có tốt có xấu, cảm thấy thật sai lầm khi thôi miên Kỳ Dục Dương, khiến anh đau khổ cả đời nên đã quay lại đây.

Mặc dù tâm lý và tính cách của Tiết Thanh đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống ở trong quá khứ vẫn còn ảnh hưởng rất nhiều đến cậu. Đến bây giờ cậu vẫn vô tâm đến mọi việc, kể cả sự an toàn và tính mạng của bản thân.

Từ khi còn rất sớm, vì để bảo đảm an toàn cho Tiết Thanh, Kỳ Dục Dương ngay cả những lúc bình thường đều kết nối với di động của cậu, có thể tùy thời tiến hành định vị vị trí của Tiết Thanh. Điểm này chính bản thân Tiết Thanh cũng biết rõ.

Về đến, không thấy được Tiết Thanh ở nhà, trong nháy mắt, máu trong người Kỳ Dục Dương chảy ngược. Anh mở toang cánh cửa tủ phòng thay đồ, thấy hai chiếc vali ở nhà vẫn còn đó, quần áo của Tiết Thanh cũng không thiếu mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lái xe đến địa điểm định vị của Tiết Thanh.

Thời điểm nhận ra đây là nghĩa trang, anh phanh gấp.

Anh không dám vào.

Anh sợ mình bất kính với những người đã khuất.

**********

Trì Chiếu cho rằng Kỳ Dục Dương là vừa rồi mới đến, kỳ thật anh đã ở bên ngoài bồi hồi hơn ba mươi phút rồi.

Trì Chiếu nhanh chóng giấu đồ vật trong tay đi, cậu duỗi thẳng eo, sau đó đứng lên, làm bộ như đang không để ý quay đầu. Khi nhìn thấy Kì Dục Dương hơi loạng choạng, cậu có chút ngạc nhiên.

Cậu nhìn Kỳ Dục Dương, ý tứ trong ánh mắt thực rõ ràng chính là bảo anh lại đây.

Điều này càng thêm xác định rằng Tiết Thanh thật sự không biết đến việc cái chết Hạ Lan không phải là ngoài ý muốn.

Kỳ Dục Dương chậm rãi đi đến bên người Trì Chiếu, Trì Chiếu chỉ chỉ mộ bia: “Đây là mẹ tôi.”

Kỳ Dục Dương gắt gao nhấp môi, nữa chữ cũng không nói nên lời.

Trì Chiếu cảm thấy hiện tại anh có điểm gì đó không thích hợp, nhất là bộ dáng anh nhìn vào bia mộ của Hạ Lan. Dù có hình dung như thế nào thì cũng giống như là có thâm thù đại hận đau khổ gì đó vậy.

Trì Chiếu im lặng trong chốc lát, cậu vốn chỉ là tới xem một chút, hiện tại đã ở đủ lâu rồi, cậu đút tay vào túi, lùi lại một bước, gọi Kỳ Dục Dương: “Đi thôi, trở về nhà"

Trì Chiếu đi phía trước, Kỳ Dục Dương đi theo sau. Lúc chuẩn bị đi qua con đường này, Kỳ Dục Dương lại quay đầu nhìn lại. Mộ của Hạ Lan nằm ở góc cuối con đường, tuy hoang vắng nhưng cũng thật yên tĩnh, chỉ cần nhìn từ góc độ này thôi cũng khiến người ta cảm thấy buồn bã cô đơn.

Kỳ Dục Dương xem chừng hai giây, sau đó quay đầu lại, bước nhanh hai bước, đuổi theo bóng dáng của Trì Chiếu.



Từ khi anb bắt đầu trị liệu, Trì Chiếu cùng Kỳ Dục Dương liền không còn quá thân thiết nữa, hai người tuy rằng ngủ ở trên một cái giường, nhưng khoảng không gian của mỗi người đều được phân chia rõ ràng giới hạn. Trông cứ giống như đôi vợ chồng già đã kết hôn lâu năm vậy.

Thời gian gần đây, Trì Chiếu thỉnh thoảng sẽ đến phòng khách để ngủ một đêm, lần nào cũng viện đủ thứ lý do. Nhưng trong lòng cả hai đều biết rõ, đây chỉ là khởi đầu của sự xa cách.

Trì Chiếu làm vậy là muốn thăm dò xem Kỳ Dục Dương có còn ỷ lại vào mình không, thuận tiện cũng giúp cho việc chia ly sau này không đến nỗi quá đột ngột. Kỳ Dục Dương cũng chấp nhận như thế là vì, hiện tại anh không thể nói không với Trì Chiếu, càng không có tư cách yêu cầu Trì Chiếu làm thế này thế kia.

Lại thêm một buổi tối tôn trọng lẫn nhau, Trì Chiếu bước ra từ phòng tắm mang theo hơi nóng ấm áp trên người, cậu vén chăn lên nằm vào, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.

Hệ thống trong lúc luyện tập bớt ra chút thời giờ tới nhìn thoáng qua, Kỳ Dục Dương dựa vào đầu giường, không biết đang xem văn kiện gì biểu tình trên mặt còn rất nghiêm túc, mà ký chủ của nó thì đã sớm ngủ mất tiêu.

…… Kể từ sau khi hai người này bắt đầu tôn trọng lẫn nhau, hệ thống thực sự cảm thấy không được tự nhiên lắm.

Trì Chiếu đi vào giấc ngủ yêu cầu mười đến hai mươi phút, mà Kỳ Dục Dương nhìn tài liệu trong tay cũng đã hơn một giơd đồng hồ rồi. Rõ ràng tài liệu chỉ có hai trang, còn là bản thảo điện tử, liếc mắt một cái đảo qua là có thể xem xong, anh cư nhiên lại xem lâu như vậy.

Nội dung của tài liệu này chính là các loại tài sản mà Trì Chiếu đã phân loại những ngày qua. Kỳ Dục Dương nhìn chằm chằm vào những con số không có nhiệt độ trong tài liệu, cuối cùng nhẹ nhàng đặt điện thoại sang một bên.

Sửa sang tài sản, bán nhà, thăm mẹ đã lâu không về thăm, những việc làm này giống như chuẩn bị cho một chuyến đi xa lâu ngày không về. Nhưng Trì Chiếu không gói ghém hành lý, cũng không có ý định rời đi, sau đó liên lạc với quản lý thì anh ta nói rằng, Trì Chiếu hỏi anh ta về một số quỹ từ thiện đáng tin cậy…

Kỳ Dục Dương hít sâu một hơi, anh nhìn về phía người đang an tĩnh mà nằm bên cạnh mình, khắc chế thật lâu mới không có vươn tay, đem người ôm ở chính mình trong lòng ngực.

Ngày mai chính là ngày trị liệu cuối cùng.

Trình Nhiên nói với anh rằng sau ngày mai, tất cả ký ức của anh sẽ được nhớ lại. Phương pháp thôi miên mà Tiết Hưng Phàm đã sử dụng đối với anh sẽ bị đánh tan. Khi đó, anh sẽ không còn đau đầu nữa, cũng sẽ không còn triệu chứng phụ thuộc vào Tiết Thanh nữa.

Nỗi buồn vô tận đột nhiên tràn ngập trong lòng anh, thực ra khi đang điều trị thì tâm lý anh đã thay đổi rồi. Người trong cuộc mê man, còn người ngoài cuộc hiểu rõ, những gì Trình Nhiên và Tiết Thanh nói đều đúng, anh đúng là không bình thường, anh thực sự có bệnh, bệnh đến mức làm mờ đi ranh giới giữa con người và đồ vật.

Trước khi tiếp nhận điều trị, anh ngang ngược nghĩ, dù thế nào Tiết Thanh cũng không thể rời xa anh. Hơn nữa anh còn quy kết suy nghĩ này là vì tình yêu của anh dành cho Tiết Thanh, mà tình yêu là ích kỷ, cho nên anh xuất hiện loại suy nghĩ này cũng là bình thường.

Nhưng sự thật chuyện này rõ ràng chẳng bình thường chỗ nào cả, đó là một loại bệnh trạng, là suy nghĩ cố chấp sẽ làm tổn thương người khác. Anh ích kỷ che giấu chân tướng, ngay tại mối quan hệ mơ hồ, không trong sáng này, Tiết Thanh trước sau đều không được anh đặt cùng một vị trí với bản thân.

Anh coi du͙© vọиɠ chiếm hữu suy đồi này là tình yêu. Nếu đây thực sự là tình yêu, thì tình yêu cũng quá đáng sợ rồi.

Tiến độ hoàn hoàn trị liệu ngày càng cao, đại não Kỳ Dục Dương liền càng thanh tỉnh. Anb cũng càng có thể nhận thấy rõ, đến tột cùng lựa chọn nào mới là chính xác nhất.

Có đôi khi mối quan hệ giữa hai người sẽ có những lúc bị bế tắc. Nếu làm lơ sự bế tắc kia, vậy sự cứng đầu cùng cố chấp ngập tràn vẫn sẽ mãi mãi không thế hóa giải được. Bất kể lúc nào thì cái cảm giác thắt chặt, đau đớn cũng sẽ không nguôi ngoai. Thời gian không bao giờ có thể lấy đi nỗi đau, nó chỉ có thể khiến người ta quen dần với đau đớn.

Quá trình cởi bỏ bế tắc lại càng đau đớn hơn rất nhiều, sau khi dứt ra được rồi, tuy rằng máu chảy đầm đìa, miệng vết thương bị biến dạng hoàn toàn khủng khϊếp sẽ bại lộ trước mặt người khác. Thế nhưng mà, vết thương suy cho cùng cũng sẽ có ngày có thể khép lại.

*******

Chương rất dài....
« Chương TrướcChương Tiếp »