Sự thật của sự việc là như thế này, thật ra vào lần đầu tiên Kỳ Dục Dương nhìn thấy tài liệu, anh đã đoán được rồi.
Trình Nhiên nói đúng, anh đúng thật là chi khi nhìn thấy Tiết Thanh thì sẽ không đau đầu nữa. Điều này cho thấy Tiết Thanh có mối liên hệ rất lớn với căn bệnh của anh, cho dù Tiết Thanh không phải là nguyên nhân gây bệnh của anh, thì cũng là một trong những nguyên nhân chính.
Trước mặt Trình Nhiên, anh không muốn thừa nhận điều này, bởi vì điều mà anh không muốn thấy nhất chính là Tiết Thanh có liên quan đến đau khổ mà anh đã chịu đựng. Nhưng bây giờ sự thật nằm ngay trước mặt, cho dù là anh không muốn nhìn thấy, không chịu thừa nhận, cũng vô ích.
Sáu năm qua, không ai có thể đoán ra được Kỳ Dục Dương trong lúc bị bắt cóc đã gặp phải chuyện gì. Ngay chính Kỳ Dục Dương cũng quên mất, chỉ có một lần anh nằm mơ thấy quá khứ, lúc đó còn tưởng rằng mình chỉ là mơ một giấc mơ thôi, bây giờ nghĩ lại, đó chắc là những mảnh vỡ của kí ức còn sót lại.
Trong căn phòng tối chật chội và lạnh lẽo, trước mắt không có gì cả, nỗi đau cùng sự yên tĩnh có thể khiến người ta phát điên luôn dày vò anh, mà trước mắt anh dần dần có một bóng người bước tới.
--- Chính là Tiết Thanh.
Tiết Thanh mặt mày vô cảm.
Trên trán mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, Kỳ Dục Dương trợn mắt, đột nhiên mở mắt ra, cảm giác ngột ngạt nhanh chóng tan đi như thủy triều, lại có thể thở được.
Đây là phòng của Tiết Thanh, anh đang nằm trên một chiếc giường êm ấm và khô ráo, chiếc gối mềm mại bên cạnh còn có một người đang nằm.
Nhìn bộ dáng ngủ say của Tiết Thanh, Kỳ Dục Dương chậm rãi ngồi dậy, sau đó duỗi tay ra, nhìn năm ngón tay của mình.
Lại nằm mơ thấy ác mộng, giống như lần trước, anh vẫn không nhớ gì nhưng lần này sau khi tỉnh dậy, anh luôn cảm thấy đau nhói ở tay, muốn duỗi năm ngón tay ra thật mạnh để giảm bớt cơn đau xương khớp.
Nhưng khi anh giơ tay lên, cảm giác đó lại nhanh chóng biến mất.
Đây là ảo giác còn sót lại sau khi nằm mơ, trước đây nó đã từng xảy ra, nhưng không rõ ràng như lần này
Tại sao lại muốn mở năm ngón tay ra?
Chẳng lẽ là bởi vì thời gian bị trói quá lâu, khí huyết tắc nghẽn, xương cốt cứng ngắc đau dớn nên theo bản năng muốn vùng vẫy
Kỳ Dục Dương yếu ớt dựa vào đầu giường, anh trầm mặc cúi đầu, một tay chống đỡ đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên nặng nề.
Dù thức hay ngủ, thế giới này đều tàn nhẫn với anh.
Kí ức trước khi đi ngủ chậm rãi trở về, Kỳ Dục Dương nhớ tới sau khi say rượu mình đã nói gì, làm gì, còn có nụ hôn dịu dàng của Tiết Thanh như một món quà, cho đến bây giờ anh dường như vẫn còn lưu lại cảm giác được người khác cẩn thận nâng niu trong lòng.
Nước mắt không hề báo trước chảy ra từ khóe mắt Kỳ Dục Dương.
Anh không hiếu, thực sự không hiểu.
Tại sao Tiết Thanh lại đối xử tốt với anh như vậy, cậu rốt cuộc muốn gì? Còn nữa, cậu có biết những chuyện đã xảy ra giữa thế hệ trước không. Nếu giấc mơ là thật, diều đó có nghĩa là ít nhất Tiết Thanh đã biết việc Tiết Hưng Phàm bắt cóc anh.
Nếu đã biết được, tại sao cậu lại xuất hiện ở trước mặt anh, cậu không sợ... anh sẽ trả thù cậu sao?
Có quá nhiều câu hỏi, mỗi câu hỏi đều giống như một mũi kim nhọn đâm vào nội tạng của anh, chỉ cần động đậy một chút sẽ khiến trong lòng đau tim can.
Anh tại ngơ ngẩn như tượng đá hơn nửa tiếng, Kỳ Dục Dương rốt cục cử động một chút.
Anh lại nằm lên giường, sau đó cẩn thận ôm Tiết Thanh bên cạnh.
Nếu đã không hiểu vậy thì không nghĩ nữa. Anh không biết gì cả, nhưng anh biết rõ một điều, anh không thể để Tiết Thanh ra đi, càng không thể để cậu ở bên người khác. Anh sẵn sàng gánh chịu những lỗi lãm của thế hệ trước, sẵn sàng bù đắp nó, bất cứ giá nào cũng được. anh chỉ có một yêu cầu.
----Tiết Thanh phải ở bên cạnh anh cả đời.
Lần này, cho dù trái với mong muốn của cậu, Kỳ Dục Dương cũng sẽ không bao giờ để cậu rời đi nữa.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, việc đầu tiên Trì Chiếu làm là xem tình hình của Kỳ Dục Dương, anh thức dậy sớm hơn cậu và đã thay quần áo.
Trì Chiếu ngẩn người ngồi dậy: “Cậu muốn ra ngoài à?"
Kỳ Dục Dương đang đeo khuy măng sét, nghe vậy liền gật đầu: “Ừm, có phải em nên đi quay phim rồi không? Tôi đưa em đi nhé."
Trì Chiêu chớp mắt một lúc lâu, nhưng không dám trả lời.
Không có lý do nào khác, chỉ bởi vì hiện tại trong Kỳ Dục Dương quá bình thường... Bình thường như thể người say tối hôm qua không phải là anh vậy.
*Hôm qua có chuyện gì đã xảy ra vậy?".
Kỳ Dục Dương dừng một chút, anh hơi mím môi, Người của công ty đưa cho tôi một văn kiện của quá khứ, tôi phát hiện ra một chuyện mà bố tôi chưa từng nói với tôi."
Cuối cùng, Kỳ Dục Dương cười nhẹ: “Tôi có chút đau lòng, sau đó liền mất bình tĩnh."
Lý do này có vẻ khá hợp lý, bố của Kỳ Dục Dương là một người rất có quyền lực, tất nhiên sẽ có một số quá khứ không rõ ràng.
Trì Chiếu lại chớp mắt, sau đó tiếp tục hỏi: “Vậy hôm nay cậu đi đâu?"
“Đến phòng khám của Trình Nhiên."
Trì Chiều sửng sốt một hồi, sau đó nhớ tới hai ngày trước Trình Nhiên hình như đã liên lạc với Kỳ Dục Dương, Trì Chiếu trầm mặc một lát, mới đưa ra câu trả lời: "Ồ, ra vậy."
Kỳ Dục Dương tiễn Trì Chiếu đến trường quay rồi lái xe đi. Sau khi Trì Chiều xuống xe di hai bước, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bóng dáng chiếc xe nhanh chóng rời đi.
Trì chiều không yên tâm, cậu hỏi hệ thống: “Cậu có nghĩ rằng ... cốt truyện đã trở lại đúng hướng không?"
[Cậu nghĩ sao?
]Trì Chiếu "..." Nếu cậu mà có ý kiến thì còn cần hỏi hệ thống sao?
Ngày tháng từng bước trôi qua, bộ phim của Trì Chiếu rất nhanh đã đóng máy, người quản lý bắt đầu chọn bộ phim mới cho cậu, nhưng Trì Chiếu lại từ chối anh ta, “Tạm dừng một khoảng thời gian, tôi muốn nghỉ ngơi."
Người quản lý cau mày, “Bây giờ làm sao nghỉ ngơi được? Nếu không nhận hoạt động và kịch bản, cậu sẽ sớm phải mờ đi trong mắt công chúng. Minh tinh cái gì cũng thiếu, thiếu nhất chính là số lần lộ diện, không lộ diện thì cậu chẳng là gì cả. Cậu sẽ mất đi sự nổi tiếng và địa vị hiện tại của mình, đến lúc đó đến cả diễn viên tuyển số ba cũng được yêu thích hơn cậu.
Trì Chiếu "...Anh nói như thể tôi sắp rút lui khỏi showbiz không bằng, tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một thời gian thôi."
Người quản lý do dự hồi lâu, cuối cùng lùi một bước, “Vậy trước tiên nói cho tôi biết, cậu muốn nghỉ ngơi bao lâu?
Trì Chiếu nghĩ: "Hai tháng"
Người quản lý lập tức mở to mắt: "Hai tháng!"
Trì Chiếu suýt nữa bị tiếng hét chói tai của anh ta làm cho bấn loạn, nghe giọng diệu của quản lý, thời gian mà cậu nói giống như có thể gϊếŧ chết anh ta vậy.
Nói hết nước hết cái, cuối cùng cũng thương lượng được tới một tháng. Kỳ thực mấy tháng cũng không thành vấn đề, bởi vì theo tiến độ điều trị, Kỷ Dục Dương hiện tại chắc đã nhớ lại rất nhiều chi tiết rồi. Cách thời điểm hoàn toàn nhớ lại cũng chỉ còn hai ba tuần nữa thôi.
Cho dù không nhớ lại mọi chuyện, Kỳ Dục Dương cũng đã biết người bắt cóc mình chính năm đó là bố của Tiểu Thanh, còn Tiết Thanh là đồng phạm. Trì Chiếu trước đó vẫn luôn rất bất an, không biết Kỳ Dục Dương sẽ tấn công lúc nào, hay là cứ tức giận hoài tức giận mãi, rồi không thèm tức giận nữa, quyết định tha thứ cho cậu hay không.
cái sau còn đáng sợ hơn cái trước, vì điểm cốt truyện, Trì Chiếu thật sự muốn nhanh chóng vào tù cho xong
Hệ thống không hiểu, nó cho rằng Trì Chiều đã có tình ý sâu đậm với Kỳ Dục Dương, tại sao còn suy nghĩ về điểm cốt truyện làm gì? Đến nó cũng không quan tâm đến điều đó nữa, bắt đầu tìm cách để khiến bản thân thực sự tỏa sáng trên con đường nổi tiếng.
[Vào tù rồi cậu sẽ phải rời xa Kỳ Dục Dương đó, cậu nỡ rời đi sao?
]Trì Chiếu giọng điệu khó hiểu hơn so với hệ thống: “Sao tôi lại không nỡ?"
Câu hỏi của cậu khiến hệ thống đóng băng, vài giây trôi qua, hệ thống mới lại phát ra âm thanh.
[Bởi vì ... bởi vì cậu thích anh ta!
]Trì Chiếu ngồi trên khung cửa sổ nhìn xa xăm: “Cũng đâu phải lần đầu tiên thích người khác. Tôi đã từng nghĩ rằng mình rất khó thích người khác, nhưng sự thật danh thép nói cho tôi biết rằng, cái thích của tôi không đáng tiền, thậm chí còn khá rẻ rúm.
Hệ thống sững sờ, không hiểu được lời nói của Trì Chiếu. Thích ai đó...cũng phân biệt rẻ hay đắt à?
Sau khi nói ra, Trì Chiếu mới nhận ra lời nói của mình không rõ ràng, cậu giải thích mấy câu: "Ý tôi là, hóa ra tôi cũng không phải là không phải ai kia thì không được, chỉ cần người khác đối xử tốt với tôi một chút, thì tôi sẽ thích họ. Nếu như thế thì tôi có thể thích rất nhiều người. Đã có thể thích nhiều người rồi, tại sao lại phải trả quá nhiều sức lực cho một người của hiện tại chứ Nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng thay đổi thế giới, cứ kéo dài tiếp thì cơ thể của tôi sẽ thực sự hỏng mất. “
Trì Chiếu nói lời này cũng vô cùng tự nhiên, tựa hồ là thật sự nghĩ như vậy, nhưng hệ thống lại tỏ vẻ, nếu nó mà tin thật thì nó chính là cái chảy giặt đồ.
[Đã như vậy, cậu còn ngồi ở chỗ này làm gì? Cậu đã ngồi ở đây hai giờ rồi, không phải đang đợi kỳ Dục Dương trở về sao!
] Hệ thống tàn nhẫn đâm thủng tâm tư của Trì Chiếu, Trì chiều còn
Muốn lý luận mấy câu, nhưng dưới lầu đã có một chiếc xe quen thuộc lái tới. Trì Chiếu chỉ liếc mắt nhìn, sau đó nhanh chóng nhảy xuống chạy đến số pha, giả bộ như nãy giờ vẫn đang xem TV, hoàn toàn không nhìn ra cửa sổ.
Hệ thống "..."
[Cậu sống ở tầng hai mươi bốn, cho dù Kỳ Dục Dương có con mắt thứ ba, cũng không thể nhìn ra cậu đang đợi anh ta.
]Trì Chiếu “...”
Đúng ha.
Căng thẳng đến mức quên mất mình đang ở đâu luôn.
Sau khoảng mười phút, Kỷ Dục Dương mở cửa ra, nhìn thấy Trì Chiếu đang ngồi trên số pha trong phòng khách, anh nở nụ cười ôn nhu: "Tôi không kịp tham gia tiệc đóng máy, bọn họ chúc mừng cho em thể nào?"
“Thì cùng nhau đi ăn một bữa, tặng tôi hai bó hoa."
Kỳ Dục Dương liếc nhìn hai bó hoa lớn trên bàn ăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trì Chiều, nhưng anh không cởϊ áσ khoác, "Tối nay ra ngoài ăn nhé? Lần này chỉ có hai chúng ta chúc mừng."
Trì Chiều nhìn chằm chằm hai mắt của anh một giây, sau đó khẽ lắc đầu. “Bỏ đi, tôi hơi mệt."
Nói xong, Trì Chiếu đứng dậy di vào phòng ngủ, Kỳ Dục Dương nhìn bóng lưng của cậu, “Được, em ngủ trước đi, khi nào tỉnh chúng ta lại đi ăn."
Chữ cuối cùng bị tiếng đóng cửa át mất, sau khi đóng cửa lại, Trì Chiếu mim khóe môi, dựa lưng vào ván cửa, cũng không đi về phía chiếc giường.
Chính là như vậy.
Từ khi bắt đầu điều trị, Kỳ Dục Dương mỗi ngày đều bình thường như vậy, nếu ai không biết thì căn bản sẽ không phát hiện ra anh đang tiếp nhận điều trị tâm lý. Bất kể là chữa trị đến giai đoạn nào, anh cũng sẽ không lộ ra một chút cảm xúc, bình thường đến quá mức bình thường, nhưng Trì chiếu lại cảm thấy lo sợ.
Đồng thời, trong lòng Trì Chiếu vẫn có chút chua xót.
Bởi vì trong cốt truyện ban đầu, Kỳ Dục Dương cũng phản ứng như thế này sau khi được điều trị.
Anh chậm rãi nhớ lại rất nhiều chuyện, nhưng thái độ đối với nguyên chủ không hề thay đổi. Anh chỉ là trầm mặc im lặng từng bước từng bước dẫn dụ nguyên chủ tiến vào hố sâu mà anh chuẩn bị sẵn.
Cuối cùng lại quay trở lại cốt truyện ban đầu, hệ thống nói đúng, thể giới này thực sự là nằm thắng. Bất kể quan hệ của cậu và Kỳ Dục Dương có xảy ra biến động gì, kết cục cuối cùng cũng không thay đổi.
Bây giờ cái hố sâu này, cũng nên đến lượt cậu nhảy rồi.
Bên kia cửa, Kỳ Dục Dương đang đứng bên ngoài, vẻ mặt ẩn hiện trong bóng tối, rất khó nhìn rõ.
Im lặng một lúc, anh lại chậm rãi đi về phòng khách, lấy điện thoại di động ra, nhìn tin nhắn lúc chiều mà người quản lý gửi cho anh. Kỳ Dục Dương cụp mắt xuống, nhưng vẻ mặt không chút thay đổi. Sau ba giây, anh duỗi tay ra, nhẹ nhàng lật điện thoại lại, đặt lên trên bản.
----Tiết Thanh muốn nghỉ ngơi hai tháng, tôi đồng ý cho cậu ấy nghỉ một tháng.
Một kỳ nghỉ dài hai tháng... Hai tháng đủ để một người làm rất nhiều việc.
Vậy Tiết Thanh, em đang muốn làm gì đây?
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Đi? Cho dù có đánh bậy đánh bạ cũng phải hoàn thành nhiệm vụ? Ta đây báo đáp hay là báo danh dâng cúc hoa lên vậy? Ba ba chủ hệ thống à, ngài nói gì đi?
Chủ hệ thống: hưmmmmmmm...
Hệ thống:
[Bình tĩnh gỡ cài đặt chủ hệ thống đang phát ra tiếng
] Được rồi, ta đã hiểu, không cần nói nữa.