Trì Chiếu trơ mắt nhìn Louis ăn hết hai đĩa thức ăn kia, sắc mặt bắt đầu rối rắm, Louis làm như không thấy gì rồi bưng mâm đặt vào bệ vệ sinh.
Căn nhà được lắp đặt trí tuệ nhân tạo, khi phát hiện thấy mâm thức ăn ở trên bệ vệ sinh thì bắt đầu thao tác làm sạch.
Sau đó Louis cùng Trì Chiếu ăn cơm chiều đã đặt trước, nhưng vì vừa nãy ăn quá nhiều nên sức ăn của Louis rõ ràng giảm xuống, cơm nước xong, chỉ ngồi một lúc mà thoáng cái đã đến giờ đi ngủ.
Đèn phòng dần dần tắt, hai người nằm vào vị trí của mình, Trì Chiếu trợn mắt nhìn không gian tối đen, nói với hệ thống: “Hình như anh ta thật sự rất thích ta……”
Hệ thống nghe không lọt tai, mới nghe đã l*иg lên như thùng thuốc nổ.
【thì sao, hắn thích cậu hay không không quan trọng, vấn đề là cậu có thích hắn không?! 】
Trì Chiếu: “Dữ như thế làm gì, ta chỉ nói thế thôi, rõ ràng ta cư xử với anh ta không ra gì, toàn coi anh ta thành giúp việc miễn phí, vậy mà anh ta còn thích được, khó hiểu.”
Hệ thống: “……”
Ký chủ, cậu mới là đứa khó hiểu, rõ ràng không biết gì cả mà.
Chưa thấy giúp việc miễn phí nhà nào được đối xử như thế này, mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ/ cùng ngủ cùng chơi rồi lại cùng tan tầm, còn nhiều hơn cả một bồi so với tiểu thư tam bồi nữa!
Trì Chiếu không để vào tai lời kêu ca của hệ thống, cậu trở mình quay lưng về phía Louis, đôi mắt nửa mở, ánh mắt vu vơ không rõ là đang nhìn góc nào trong phòng.
Đang lơ đãng, bỗng một cơ thể nóng hôi hổi sáp lại, cánh tay khỏe khoắn vòng qua eo Trì Chiếu, Louis ôm chặt cậu, một chân còn đè bắp đùi, tư thế này chặt chẽ và ngang ngược tựa mãng xà quấn thân, Trì Chiếu không thể nhúc nhích. Louis cúi đầu, hít một hơi thật sâu mùi sữa tắm tươi mát trên người Trì Chiếu, sau đó, cánh môi hắn dán lên làn da ở cổ Trì Chiếu.
Cảm giác ướŧ áŧ lành lạnh truyền đến, Trì Chiếu giật mình, dòng suy nghĩ bâng quơ lập tức ngắt hẳn, cậu còn tưởng rằng Louis muốn lên giường với mình, ngẫm lại thấy cũng đúng thời điểm, hai người họ ở với nhau càng ngày càng thoải mái, có lẽ đã đến lúc rồi.
Trì Chiếu đờ người trong chớp mắt, lắc đầu cực mạnh trong tâm tưởng, không được không được, tuyệt đối không được!
Hệ thống đọc được ý nghĩ của Trì Chiếu, lúc này mới hài lòng mỉm cười, ký chủ trưởng thành rồi, đã có khả năng phán đoán chính xác và quyết đoán.
Ngay sau đó, Trì Chiếu lại thầm nghĩ, Morris còn đang nghe kìa, lúc đang làm chuyện này không thể để người ta nghe được, sợ là còn ghi âm nữa đó!!!
Hệ thống: Nụ cười dần dần tắt.
Chẳng lẽ nếu lão không nghe thì cậu sẽ tự nguyện lên giường với nam chính?! Giời ơi tôi biết ngay mà, ký chủ rác rưởi, rõ ràng cậu lại mê muội rồi!!
……
Nhận ra Trì Chiếu bài xích, nhưng Louis không những không dịch ra mà lại càng ôm chặt, may mắn thay Trì Chiếu không thể xoay người, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa bởi bộ dáng Louis lúc này, hiện tại trông hắn rất đáng sợ, ánh mắt u ám và điên cuồng, tưởng chừng như muốn ăn sống nuốt tươi Trì Chiếu.
Nụ hôn tỉ mỉ phớt qua làn da sau cổ, cảm giác kí©h thí©ɧ đến tê dại lập tức ập đến, lông tơ Trì Chiếu nổi hết cả lên, đã sớm nếm mùi hoan ái, cơ thể bây giờ lại đang trẻ trung sôi sục, vì thế chẳng mấy chốc cậu đã có phản ứng, chân Louis quàng ngay đùi trong của cậu, đương nhiên cũng phát hiện ra, hắn dừng lại, chừng hai giây sau, sau lưng Trì Chiếu vang lên một tiếng cười trầm thấp lại gợi cảm.
…… tiếng cười này quá phạm quy.
Nụ hôn của Louis càng ngày càng sâu, càng ngày càng rộng, đầu hắn còn không ngừng dịch chuyển tới vành tai Trì Chiếu, hắn biết rõ chỗ này của Trì Chiếu rất mẫn cảm, dừng một lúc, hắn không nhẹ không nặng dùng hàm răng nhay nhay vành tai kia vài cái.
Trì Chiếu không nhịn nổi, cậu vừa đè nén vừa rêи ɾỉ một tiếng.
Đây xem như đã hoàn toàn lau súng cướp cò.
……
Trì Chiếu không muốn lúc mình đang thân thiết bị người khác nghe trộm, đương nhiên Louis lại càng không, vậy nên họ không làm tới bước cuối cùng, nhưng những cái khác, cái gì có thể làm đều đã làm hết rồi. Không biết Louis đã đè lên Trì Chiếu từ bao giờ, hắn lưu luyến buông tha Trì Chiếu, khóe mắt người nằm bên dưới đỏ lựng, trong mắt còn mênh mang ánh nước, nhìn qua là biết vừa bị người ta bắt nạt, con ngươi Louis thẫm lại, hắn rất muốn tiếp tục, nhưng băn khoăn mãi, về sau mới quyết định buông tha thiếu niên dưới thân.
Nhưng, da thịt có thể tha, tinh thần thì không chắc.
Louis chuyên chú nhìn cậu, đôi mắt trong bóng tối giống như phát sáng, “Giao hoà không gian tinh thần với anh, nhé?”
Giao hòa không gian tinh thần là cách gọi riêng của thế giới này, Trì Chiếu không biết làm như thế nào, nhưng cậu biết hậu quả, hai bên kết hợp sẽ chạm tới cảm giác sung sướиɠ trong một khoảng thời gian, cảm giác kia tương đối giống chơi thuốc, nói là dục tiên dục tử cũng không ngoa.
Nói cách khác, đây là hình thức làʍ t̠ìиɦ không tiếp xúc cơ thể, nhưng có một hệ quả, một khi đã kết hợp không gian tinh thần với ai đó rồi thì sau này sẽ không thể giao hoà với người khác được nữa, đây là sự trói buộc cả đời, kể cả ly hôn hoặc một trong hai người chết đi cũng không thể gỡ bỏ.
Hầu hết mọi người đều không kết hợp không gian tinh thần với bạn đời, bởi không ai dám chắc mình có thể đi đến cuối cùng với người thương, nhưng cũng có số ít người dùng điều này để chứng minh tình cảm bền chặt như keo sơn.
Trì Chiếu sửng sốt nửa ngày, không có ý định trả lời, Louis cũng không vội, hắn cứ thế lặng thinh nhìn Trì Chiếu, kiên nhẫn chờ đợi, đồng thời cũng đang cho Trì Chiếu một thông điệp, rằng bắt buộc phải trả lời hắn, nếu không đêm nay đừng hòng ngủ.
Hắn vẫn luôn nhìn Trì Chiếu, quan sát tất cả phản ứng của cậu, đồng thời còn nhân cơ hội thả ra những sợi tinh thần lực cực mỏng để tra xét động tĩnh xung quanh.
Hành động này rất khó khăn, chỉ cần phát ra tiếng chắc chắn sẽ để lại dấu vết. Cần có tinh thần lực rất cao và khả năng khống chế tinh chuẩn mới thực hiện được, kể cả với Louis thì việc này cũng đã quá sức, kiên trì hơn mười giây, hắn lập tức cảm thấy cảm giác mệt mỏi ập xuống, càng tức hơn nữa là hắn không hề tra ra được giọng nói của phản quân.
Với trình độ vừa rồi, âm thanh giọt nước rơi cách xa 10km Louis còn có thể nghe thấy, vậy mà lúc này lại chẳng nghe được cái gì, không thấy gì xảy ra tức là phản quân đang bất động, một là chúng không nghe, hai là chúng không thèm nghe.
Louis chán nản rũ mắt, thu hồi tất cả những sợi tinh thần lực tản mác xung quanh lại, đột nhiên, Trì Chiếu đang nằm dưới thân hắn mở miệng, “Thì, thì em……”
Giọng nói cậu lí nhí chẳng to hơn tiếng muỗi vo ve được bao nhiêu, Louis ngây người nhìn, trông như đang không dám tin, “Em đồng ý?”
Trì Chiếu chần chờ nhìn hắn, cuối cùng vẫn gật gật đầu.
Cậu còn chưa nói gì mà Louis đã mất mát đến thế, nếu thật sự cự tuyệt, có khi anh ta phát khóc mất. Chỉ là kết hợp tinh thần lực, cũng không phải kết hợp cơ thể, thỏa mãn đối phương một chút cũng được, chắc chẳng sao đâu nhỉ.
Hệ thống: “……”
Có đôi khi hệ thống cũng nể sự kìm nén của mình lắm.
Cảm xúc của Louis lập tức tuôn trào dữ dội, ở thế giới này, nếu không phải quá yêu thì không ai sẽ đồng ý làm như vậy, không bị phản quân khống chế nhưng Thiệu Trạch An vẫn đồng ý, tức là thế nào?
Là sao Trì Chiếu không biết, cậu chỉ biết một điều, mẹ nó phê tận óc luôn.
……
Trăm ngôn ngàn ngữ cũng không thể nào tả được cảm giác này, Trì Chiếu hốt hoảng còn tưởng rằng hồn mình lìa khỏi xác một lần nữa rồi. Thoắt cái bị đối phương đưa lên tầng trời cao chót vót, thoắt cái lại bị đối phương kéo tuột từ trời cao xuống, tinh thần điên cuồng kí©h thí©ɧ cơ thể, thân thể lại cố gắng giải phóng hồi đáp lại tinh thần, đến khi mọi thứ kết thúc, ngay cả một đầu ngón tay Trì Chiếu cũng không nhấc lên nổi, cậu nằm trên giường thở hồng hộc, cuối cùng vẫn phải cần Louis bế cậu vào phòng tắm.
Không sai, bọn họ muốn tắm rửa, vì trừ mồ hôi nóng rực trên người thì bên dưới cũng rất lộn xộn.
……
Tắm rửa xong thì đêm đã khuya, Trì Chiếu mệt lả, vừa đặt đầu xuống gối đã ngủ ngay rồi. Louis ôn nhu nhìn cậu một lát, sau khi để lại một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước mới thong thả đứng dậy.
Một tiếng sau hắn xuất hiện ở khu trực thuộc Viện Nghiên Cứu Hoàng Gia, Thiệu Trạch Lâm và đại pháp quan Thiệu tiên sinh đã chờ ở đây khá lâu.
Thiệu tiên sinh nhìn nhìn Louis, “Thằng bé ngủ rồi à?”
Louis gật đầu.
Thiệu Trạch Lâm nhíu mày nhìn hắn, cảm thấy hắn lạ lạ ở đâu, tới gần Louis hai bước, đồng tử Thiệu Trạch Lâm đột nhiên co lại, sắc mặt nháy mắt trầm xuống, “Cậu làm gì với nó rồi?!”
Thiệu tiên sinh sửng sốt, ông không rõ con lớn đang nói gì.
Louis nhíu mày, “Không liên quan tới anh, còn nữa, em ấy cho phép tôi.”
“Hiện tại thằng bé không được lựa chọn! Rõ ràng cậu biết tình hình lại còn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, Louis · West, cậu quá lắm.”
Ai quen Thiệu Trạch Lâm đều biết, lúc giọng hắn nâng cao, nhìn có vẻ rất cáu thì cũng không chắc hắn cáu thật, nhưng nếu hắn hạ giọng, ánh mắt trở nên đáng sợ, vậy chắc chắn hắn đang giận sôi lên, người xung quanh có thể chạy bao xa thì phải chạy cho cật lực, nếu không khả năng bị oánh vô cớ rất cao.
Tầm mắt Thiệu tiên sinh đảo qua hai người họ một lần, chỉ một lát sau ông đã đoán được họ đang nói cái gì, sắc mặt Thiệu tiên sinh cũng phức tạp, nhưng ông biết rõ bây giờ không phải lúc cãi nhau, ông càng muốn Thiệu Trạch An bình an sống sót hơn.
“Đừng cãi nữa,” giọng nói Thiệu tiên sinh trầm xuống, “Đi chỗ viện trưởng trước.”
Viện trưởng cũng là một trong những nhân tài quan trọng nhất Đế Quốc, tới nay ông ấy đã 110 hơn tuổi, nhưng nhìn vẫn còn trẻ trung giống người trung niên bảy tám chục tuổi, trước đó bọn họ không tài nào biết cỗ máy kia là cái gì, nay nghe trường hợp của Trì Chiếu, viện trưởng mới sực nhớ ra.
Ông nhanh chóng tìm đến phòng chứa máy móc hỏng, phác thảo một sơ đồ gì đó trên màn hình không gian, sau đó so sánh với cỗ máy sắt vụn kia, kết quả cho đấy mức độ tương thích là 65%.
Đây đã là mức độ rất cao.
Viện trưởng trợn to hai mắt, nửa ngày sau mới bình tĩnh lại, ông lẩm bẩm trong miệng, “Hóa ra hắn chưa từ bỏ nghiên cứu này……”
Louis nhìn về phía viện trưởng, “Ngài nói gì?”
Viện trưởng xoa mày, “Chip nghe lén này là công cụ chuyên dụng dành cho đặc công, là phát minh của Ludwig, ngày trước Morris làm việc cùng phòng thí nghiệm với hắn. Sau khi tạo phản, tất cả những ghi chép còn lại của Ludwig đều bị cận vệ của hoàng đế mang đi, phát minh này rất quan trọng, kế hoạch ban đầu của chúng ta là tiếp tục nghiên cứu, nhưng về sau mới phát hiện trước khi Morris chạy thoát đã đốt cháy tư liệu nghiên cứu cốt lõi, không thể phục hồi lại như cũ."
Ludwig là đàn anh của Morris, Louis nhíu mày, “Ngài còn giữ tài liệu ban đầu không?”
Viện trưởng gật gật đầu, “Có thì có, nhưng cũng không có tác dụng gì nhiều, đã qua nhiều năm rồi, Morris chắc chắn đã cải tiến thiết kế, Morris không giống Ludwig, hắn tàn nhẫn, không màng đến sinh mạng con người, không biết có cài thứ gì vào trong người thằng bé ấy không.”
Viện trưởng là người đáng tin cậy, người có thể giúp được bọn họ lúc này chỉ có mỗi viện trưởng, biết cậu hai nhà họ Thiệu bị phản quân bắt cóc, viện trưởng cũng lo sốt vó, ông nhìn về phía Thiệu tiên sinh, “Không hành động thiếu suy nghĩ là đúng, tính đa đoan của Morris rất nặng, chắc chắn hắn đã chặn hết đường lui của Thiệu Trạch An rồi.”
Nói rồi viện trưởng thở dài, “Tội nghiệt, Ludwig phát minh thứ này vốn là muốn bảo vệ tính mạng của đặc công Đế Quốc, con chip sẽ phát tín hiệu báo nguy lúc họ gặp nạn, sau đó quân ta sẽ cử người đi cứu bọn họ, nhưng tới tay Morris lại biến thành thứ công cụ quỷ quyệt táng tận lương tâm.”
Thiệu tiên sinh càng nghe càng cảm thấy hy vọng xa vời, “Không có cách nào lấy con chip chết tiệt kia ra ư?”
Viện trưởng bất đắc dĩ lắc đầu, “Không biết cấu tạo sau khi cải tiến của con chip sẽ không có cách nào lấy nó ra. Lúc mới phát minh thứ này đã mang đặc tính của chip theo dõi tình trạng cơ thể, mất máu quá nhiều sẽ bị phát hiện, nhịp tim đập không bình thường sẽ bị phát hiện, độ co dãn của cơ quá cao cũng sẽ bị phát hiện. Kể cả Morris không phát minh thêm những thứ khác đi kèm và chỉ có một con chip đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể bảo đảm trong quá trình giải phẫu Thiệu Trạch An không mất nhiều máu. Càng không thể bảo đảm đối phương không phát hiện điều dị thường khi tiêm thuốc mê cho thằng bé.”
Biểu cảm của những người khác càng ngày càng nghiêm túc, viện trưởng lại thở dài, “Nhưng những thứ này chưa là gì cả, điều ta lo nhất là bản thân Thiệu Trạch An. Chúng ta không thể truyền thông điệp rằng đang cố gắng cứu thằng bé, nếu truyền tới rồi, tinh thần lực của thằng bé không đủ mạnh, không giấu được cảm xúc thật, chắc chắn số liệu tình trạng cơ thể sẽ gửi tới Morris và bị phát hiện ngay lập tức.”
Bàn nửa ngày, cuối cùng tất cả con đường cứu người đều đã bít lại hết, Thiệu tiên sinh còn nảy sinh ý nghĩ tự thân lên chiến trường, lũ phản quân đáng kiếp, tên Morris đáng hận kia, tại sao những kẻ đê tiện đó lại tồn tại!
Thiệu Trạch Lâm cũng nghĩ giống cha mình, ở đây có bốn người thì hết ba người đều chung một biểu cảm, chỉ mình Louis lộ ra thần sắc khác, “Không phải, Tiểu An có thể che giấu cảm xúc của mình, em ấy đã lợi dụng điều này để giấu diếm phản quân, làm sai lệch tình báo.”
Viện trưởng ngẩn người, “Sao lại thế được?”
Louis chớp chớp mắt, vô tội nói: “Bởi vì tinh thần lực của Tiểu An là S.”
“……”
Vẻ mặt những người còn lại như chưa tiêu hóa xong câu vừa rồi: “Cậu/Con nói cái gì?!”
Louis sờ sờ mũi, “Thật ra cũng không rõ lắm, có thể là S, cũng có thể còn cao hơn S, nhưng ít nhất tinh thần lực của em ấy cao hơn tôi, đương nhiên cũng cao hơn anh.”
Câu cuối cùng là nói cho Thiệu Trạch Lâm nghe, nhìn bộ dáng bình tĩnh của Louis, Thiệu Trạch Lâm: “……”
Cao thì cao đi, cậu nhìn tôi bằng ánh mắt khinh thường đó làm gì?
Tác giả có lời muốn nói:
Louis: Vì tôi ghi thù anh.
Ông anh vợ:……