Chương 2 - Thế giới thứ nhất: Ngược lão nam nhân hào môn ( 2 )

Đem Trì Chiếu đặt ở trên giường, Lý Nhất Hàn đứng lên, đi ra ngoài cửa.

Hắn mặc áo sơ mi trắng cùng tây trang màu xanh than, nút tay áo đá quý màu xanh biển dưới ánh hoàng hôn chạng vạng phản xạ sắc thái ánh sáng rạng rỡ, ăn mặc chỉnh tề như vậy, xem ra là đang chuẩn bị ra cửa.

Bước đi tới cửa, một quản gia già xuất hiện, hắn nói khẽ với lão nhân hai câu, sau đó lại đi vòng vèo trở về.

“Tôi đã dặn chúTrương đi gọi bác sĩ,” Lý Nhất Hàn đứng ở mép giường, ánh mắt trầm tĩnh dừng trên người Trì Chiếu, “Cậu cảm thấy nơi nào không thoải mái?”

【 Thích Nguyên ngày hôm qua ở đại học tụ hội chơi suốt đêm, về nhà ngả lưng liền ngủ, cậu nói chính mình uống nhiều quá là được, hắn sẽ không nghi ngờ. 】

Nghe hệ thống nói xong, Trì Chiếu yên lặng đem chăn kéo lên một chút, " Ngày hôm qua tôi uống khá nhiều rượu, hiện tại choáng đầu.”

Lý Nhất Hàn chú ý sinh hoạt của Thích Nguyên, nhưng thứ nên biết hắn cũng sẽ biết. Từ khi Thích Nguyên dọn tiến nhà hắn, cầm tiền tiêu vặt hắn cấp liền thường xuyên ra vào các loại tiệc rượu, mỗi ngày đều cùng cái gọi là “Học trưởng học tỷ” đại học trộn lẫn với nhau, không phải uống rượu thì chính là chơi thứ lung tung.

Lý Nhất Hàn nhíu mày nhìn hắn, nháy mắt thái độ ôn hòa toàn bộ biến mất, ngữ khí củacó chút nghiêm khắc, “Thích Nguyên, một tuần trước tôi đã nói với cậu đêm nay đi tham gia tiệc từ thiện của tập đoàn Chính Đức, cậu hẳn là không để trong lòng."

Trì Chiếu hơi hơi mở to hai mắt, cực kỳ vô tội nhìn hắn, Lý Nhất Hàn cái trán nhảy dựng, trông bộ dáng này, nhìn ủy khuất giống như là Lý Nhất Hàn đang bôi nhọ cậu.

Hắn dặn lòng không được bị Thích Nguyên vẻ ngoài đơn thuần lừa, tạm dừng một lát, hắn lần thứ hai mở miệng, “Trước kia tôi mặc kệ cậu bởi vì cậu cũng đã là người trưởng thành, nhưng hiện tại, cậu sinh hoạt không biết tiết chế ảnh hưởng đến tôi, cần thiết phải đặt cho cậu quy củ.”

“Không cho phép cùng đám bạn đại học đi uống rượu, bình thường lớp tụ họp cậu có thể đi, nhưng nếu bị tôi phát hiện cậu lại đi tham gia party với đám bạn xấu, tôi lập tức cắt đi một tháng sinh hoạt phí.”

Lý Nhất Hàn từ khi làm gia chủ vẫn độc thân một mình, đừng nói đến con, hắn kể cả đứa nhỏ trông như thế nào cũng chưa từng nhìn qua, hôm nay là lần đầu tiên hắn quản giáo người khác, cũng không biết chính mình làm đúng hay không, có quá mức nghiêm khắc không.

Ngoài mặt Lý Nhất Hàn trông thì bình tĩnh, trên thực tế đang đứng bất động quan sát sắc mặt Thích Nguyên.

Trì Chiếu chớp chớp đôi mắt, ngoan ngoãn gật đầu, “Tôi đã biết. Cảm ơn ngài, Lý tiên sinh.”

Trên danh nghĩa, Thích Nguyên là con nuôi Lý Nhất Hàn, nhưng hai người lại không có trò chuyện, Thích Nguyên mới vừa dọn tiến nơi này một tháng, tổng cộng thấy Lý Nhất Hàn không đến mười lần, Lý Nhất Hàn gọi thẳng tên Thích Nguyên, Thích Nguyên liền tôn kính gọi hắn một tiếng tiên sinh.

Lý Nhất Hàn hơi hơi nhướng mày, hắn chưa từng gặp qua Thích Nguyên ngoan như vậy, với người trước kia không giống nhau.

Trong lòng bị bộ dáng ngoan ngoãn của cậu thoáng lay động, Lý Nhất Hàn không xa cách đứng ở một bên, mà là ngồi xuống trên giường hỏi: “Bây giờ đầu vẫn còn choáng sao?”

Trì Chiếu cảm thụ một chút, còn có một chút, nhưng đã không giống thời điểm đầu váng mắt hoa như lúc vừa tới, cậu nâng khóe môi cười một chút, “Khá hơn nhiều, cảm ơn tiên sinh.”

Lý Nhất Hàn không hiểu cậu vừa mới cảm ơn một lần như thế nào hiện tại lại cảm ơn lần nữa, “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn ngài mang tôi ra ngoài, không để tôi lại phòng vệ sinh.” Trì Chiếu thành thật trả lời.

Lý Nhất Hàn cũng không phải là “Mang” cậu ra, mà là ôm cậu ra. Thích Nguyên rõ ràng cũng cao 1m75, nhưng lại rất gầy, Lý Nhất Hàn nhẹ nhàng là có thể bế ngang cậu lên. Chính mình tốt xấu vẫn luôn giúp đỡ học sinh, so với người xa lạ, vẫn là có chút tình cảm ở bên trong. Lý Nhất Hàn biểu tình ôn hòa, “Cậu quá gầy, về sau ăn nhiều một chút.”

Trì Chiếu gật gật đầu, biểu đạt mình nhớ kỹ. Đột nhiên, thanh âm hệ thống trong đầu cậu vang lên.

【 Ký chủ, cậu đang làm gì đó? Hiện tại không khí thật tốt, nhanh nhanh câu dẫn hắn đi! 】

Trì Chiếu ngốc, “Tôi phải câu dẫn hắn như thế nào?”

Tương truyền rằng, tốt quá hoá ngốc. Nguyên chủ có thể đem Lý Nhất Hàn câu dẫn tới tay, là dựa vào thủ đoạn cực kỳ cao minh cùng với im lặng ở chung, nhưng cách này Trì Chiếu không thể thực hiện được. Cậu chính là một con mọt sách, mỗi ngày đều là nghĩ phải làm sao để lấy học bổng, phải thi như thế nào để càng nhiều giấy chứng nhận. Cậu quá đơn thuần lại bắt cậu õng ẹo tạo dáng với đàn ông, đừng nói cậu làm không được, mà nếu có làm cũng nhất định thảm không nỡ nhìn.

……

Không sao hết, hệ thống hẳn một đống biện pháp cho Trì Chiếu dùng.

【 Để tôi dạy cho cậu nha, cậu chỉ cần nhớ kỹ ba nguyên tắc là được, bảo đảm không tới một năm là có thể tóm được Lý Nhất Hàn. Nhớ kỹ, điều thứ nhất, từng giây từng phút đều xuất hiện trước mắt Lý Nhất Hàn, thứ hai, lúc nào cũng làm hắn cảm nhận được cậu tốt, điều thứ ba, phải cho hắn biết là cậu thích hắn. 】

…… Làm thế này liền có thể đem người câu dẫn tới tay? Hắn không tin đâu?

Trì Chiếu còn hỏi lại một câu, Lý Nhất Hàn nghi hoặc nhìn hắn, “Thích Nguyên?”

Lúc Trì Chiếu cùng hệ thống nói chuyện vẫn luôn cúi đầu, nhìn qua tựa như đang ngẩn người, Lý Nhất Hàn gọi cậu một tiếng, mới đem lực chú ý của cậu trở về, ngốc lăng ngẩng đầu, hiển nhiên còn chưa phản ứng kịp vì sao Lý Nhất Hàn gọi mình.

Lý Nhất Hàn lần thứ hai nhíu mày, “Làm sao vậy, vẫn là không thoải mái sao?”

Trì Chiếu sửng sốt, liên tục lắc đầu, “Không có, tôi, tôi là đang……”

Nghĩ đến lời hệ thống nói, cậu liền nhanh trí, chân thành nhìn Lý Nhất Hàn: “Lý tiên sinh, về sau tôi sẽ không lại đi những cái party đó, sẽ chăm chỉ học tập, không thêm phiền toái cho ngài.”

Nghe xong lời cậu, biểu cảm Lý Nhất Hàn không có gì biến hóa, hắn không nghe rõ, bèn ừ một tiếng lấy lệ, ý bảo hắn nghe được, Trì Chiếu cúi đầu, ngượng ngùng nói: “Vậy về sau ngài…… Có thể thường xuyên về nhà sao?”

Cậu cúi đầu, cho nên không phát hiện biểu cảm trên gương mặt Lý Nhất Hàn. Thần sắc người đứng sau ngẩn ra một chút, dần dần lại như chợt hiểu.

Thì ra là thế.

Công việc Lý Nhất Hàn rất bận, chỗ ở cũng không ngừng thay đổi, số lần hắn trở về trong một năm còn không đến ba mươi lần. Một tháng qua Thích Nguyên thấy hắn mười lần chỉ bởi vì hắn phải về tới xử lý chuyện trong nhà Lý gia, còn phải mang theo Thích Nguyên thể hiện quan điểm ở trước mặt mọi người, cho nên mới gặp nhiều đến vậy.

Nhưng trên thực tế, hắn ở chỗ này ba ngày liền cũng không thể đủ, Thích Nguyên một mình ở trong căn nhà này, cơ bản không ai nói chuyện với cậu. Bây giờ Lý Nhất Hàn mới hiểu rõ vì sao Thích Nguyên thường xuyên đi ra ngoài cùng người lung tung trộn lẫn với nhau.

Trước kia Thích Nguyên ở trường học, có bạn cùng phòng, có anh em, hiện tại Thích Nguyên bị một cái hiệp ước với hắn gắn bên người, vẫn còn là đứa nhỏ, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy cô đơn.

Có cảm giác hơi hơi áy náy, Lý Nhất Hàn mím môi, gật đầu nói: “Tôi sẽ cố gắng. Thích Nguyên, về sau nếu có yêu cầu gì giống như bây giờ thì nói với tôi, biết không? Công việc của tôi bận quá, luôn là sẽ bỏ qua người bên cạnh, thực xin lỗi, hy vọng cậu có thể thông cảm.”

Người đẹp trai làm gì cũng đều đúng, huống chi lời nói còn đặc biệt ấm lòng.

Trì Chiếu lập tức đã bị hắn làm cảm động, không bao lâu, bác sĩ tới, kiểm tra cho Trì Chiếu một lần, nói đây là di chứng sau khi say rượu, uống nước giải rượu, ăn chút đồ ăn thanh đạm rồi ngủ thêm một chút là tốt rồi.

Lý Nhất Hàn vẫn luôn đứng ở bên cạnh nghe, phân phó hạ nhân đi làm cơm chiều thanh đạm một chút, lại dặn dò Thích Nguyên đi ngủ sớm rồi mới xoay người đi ra ngoài.

“Tháp” một thanh âm vang lên, cửa đóng lại, Trì Chiếu xốc chăn lên, rón ra rón rén đi xuống, đem lỗ tai dán ở trên cửa nghe động tĩnh bên ngoài.

Chú Trương: “Tiên sinh, trợ lý Triệu đã chờ ở dưới lầu.”

Hiện tại mới vừa vào thu, thời tiết còn có điểm nóng, Lý Nhất Hàn cởi khuy cổ áo, thanh âm điềm tĩnh nói: “Hôm nay tôi không đi, chú bảo cậu ta trở về đi.”

Thanh âm chú Trương mang theo đôi chút kinh ngạc, “Tiên sinh, ngài không đi?”

“Chú hi vọng tôi đi sao?”

Chú Trương vội vàng cười rộ lên, “Tự nhiên không phải, ngài có thể lưu lại, Thích Nguyên thiếu gia sẽ rất vui vẻ.”

Lúc sau bọn họ nói cái gì Trì Chiếu đều không nghe thấy, cậu đem thân mình ngồi thẳng lên, phiền muộn thở dài, “Lý Nhất Hàn thật là người tốt.”

Hệ thống lạnh lạnh nói tiếp.

【 Người tốt cũng chưa được báo đáp tốt, bắt đầu chinh phục đi. 】

Trì Chiếu mười phần đồng ý gật gật đầu, “Không sai, xem tôi này, tôi chính là người tốt, kết quả tuổi xuân chết sớm.”

Hệ thống: “……”

Người tốt thực sự sẽ không thổi phồng bản thân mình là người tốt.

Trì Chiếu còn đang cảm khái Lý Nhất Hàn có bao nhiêu thiện lương, hệ thống không dám lên tiếng. Nếu Lý Nhất Hàn thật sự tốt như vậy thì phương thức hắn trả thù Thích Nguyên đã không phải là gãy chân mắt mù rồi tra tấn từ sống sờ sờ thành chết, phương thức trả thù có ngàn vạn loại, không được thì lập tức gϊếŧ cũng có thể, nhưng Lý Nhất Hàn cũng không chọn, hắn chọn một loại trả thù tàn nhẫn nhất, cũng có kɧoáı ©ảʍ nhất.

Điều này chỉ có thể thể hiện, hắn từ đầu đều không phải là loại người lương thiện gì, trước kia hắn không lộ ra một mặt kia, là bởi vì không ai chọc hắn, hiện tại có người chọc, một mặt tàn bạo cũng liền bại lộ.

Lá gan Trì Chiếu rất nhỏ, hệ thống không muốn doạ sợ cậu, vì thế đem lời nói đều nghẹn trở về, chỉ việc công xử theo phép công nhắc nhở hắn.

【 Từ giờ trở đi, cậu liền phải tranh thủ mọi cơ hội câu dẫn hắn, theo đúng như cốt truyện, Lý Nhất Hàn ở thời điểm Thích Nguyên hai mươi tuổi mới đáp ứng hắn, hiện tại Thích Nguyên mười tám tuổi, cậu còn có thời gian hai năm. Hai mươi tuổi ở bên nhau, ở bên nhau không đến hai tháng, Thích Nguyên liền đối với hắn mất đi hứng thú, bắt đầu cho Lý Nhất Hàn đội nón xanh. |Editor: "Đội nón xanh": Bị cắm sừng| 21 tuổi, cũng chính là năm tư đại học ấy, nguyên chủ lại cùng đối thủ cạnh tranh của Lý Nhất Hàn lẫn lộn cùng nhau. Hai năm sau, thời điểm hai mươi ba tuổi, Thích Nguyên rốt cuộc tự mình tìm đường chết. 】

【 Nói cách khác, nhiệm vụ lần này chỉ cần 5 năm là có thể hoàn thành, cố lên, bản hệ thống xem trọng cậu! 】

5 năm, nghe qua xác thật thực cũng ngắn.

Trì Chiếu nắm chặt nắm tay, "Được, tôi sẽ nỗ lực câu dẫn hắn!”