Thời điểm ở gia tộc, biểu hiện của Leo vừa cường thế vừa uy phong, giờ trở lại địa bàn của mình. Sống lưng hắn liền cong, cả người đều vô cùng suy sụp, dù hắn có cho bao nhiêu người đi tìm thì suốt 5 năm vẫn không có tung tích, rất tuyệt vọng. Nếu không phải sói đen cũng tán thành, còn có dấu vết ở trên người, dương như Lo muốn coi nó là một giấc mộng đẹp.
5 năm, cho tới bây giờ, tên đối phương là gì hắn còn không biết, điều nhớ rõ duy nhất, chính là mùi hương tin tức tố đó, em ấy rốt cuộc đã đi đâu?
Cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân trùng xuống, sói đen nức nở một tiếng, đi đến bên chân Leo, đồng dạng uể oải nằm xuống, nó cũng nhớ chú gà con ngốc nghếch đáng yêu kia, không biết bây giờ đã trưởng thành chưa.
Lúc này, một người một gà bị bọn họ tưởng niệm, đang hào hứng đi qua khu kinh doanh sầm uất nhất của chủ tinh.
"Ahhhhhh kem này ngon quá!"
"Trời ơi, đây là người nổi tiếng à? Đẹp trai quá, đẹp trai đến nghẹt thở!"
“Người máy bảo mẫu kiểu mới sao? Đi đi đi chúng ta đi xem!”
Hệ thống: “...”
Mỗi khi nó cảm thấy tính cách của Trì Chiếu trở nên thành thục, tâm tình cũng trở nên thâm trầm hơn, Trì Chiếu luôn sẽ dùng đủ loại thủ đoạn để đánh vỡ ảo tưởng của nó.
…
Góc áo bị kéo kéo, trên mặt Trì Chiếu mang ý cười cúi đầu xuống, Joy chớp chớp đôi mắt to sạch sẽ trong trẻo, giơ bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt lên: “Ba ba, con muốn cái đó.”
Tinh cầu xa xôi rốt cuộc không đủ phồn hoa, tuy rằng sinh hoạt không thành vấn đề, nhưng có rất nhiều đồ, trên tiểu tinh cầu đều không có, Joy chỉ chính là một loại đồ ăn vặt kiểu lớn mới, giống như món trứng cuộn, mùi vị ngọt ngào, mềm mại, trẻ nhỏ đều rất thích.
Trì Chiếu lập tức cảm thấy áy náy, đáng thương quá, đi theo ba ba cùng nhau co đầu rụt cổ 5 năm, từ khi sinh ra đến bây giờ mà đồ ăn vặt cũng chưa từng được ăn thử, quá thê thảm.
Trì Chiếu không nói hai lời, liền mua cho Joy ba cái có vị khác nhau, Joy nào có ăn được nhiều như vậy, một phần bé cũng không ăn hết, mang theo con trai đi vào khu ăn uống ngoài trời, đem Joy an bài ở cái bàn bên cạnh ăn đồ ăn vặt, lại để Tiểu Hồng bên cạnh bé để bảo vệ bé, Trì Chiếu chuẩn bị đi dạo ở phụ cận.
Lực sát thương của Tiểu Hồng tương đương một Trì Chiếu, vào thời điểm tất yếu nó có thể điều động tinh thần lực của Trì Chiếu đi công kích người khác, cho nên đặt Tiểu Hồng ở đây, Trì Chiếu liền không lo lắng sẽ có người trộm con của cậu, trừ phi người đó muốn trải nghiệm một hồi than nướng chính mình.
….
Gia tộc nguyên chủ chính là một cái hố sâu, khẳng định không thể trở về, trở về chỉ có dạy hư con trai cậu. Vì thế, Trì Chiêu chuẩn bị mua một phòng ở ở chủ tinh, mua thêm cả đồ dùng sinh hoạt, tiền cậu kiếm mấy năm nay, cũng đủ cho bọn họ tiêu xài xa hoa một khoảng thời gian dài, cho nên Trì Chiêu cũng không lo thiếu tiền, thấy cái gì thích hợp liền mua.
Cậu đang mua một món hàng lớn thì đột nhiên hệ thống rung lên.
【Người đàn ông đằng sau cậu thật kỳ quái nha, sao mà anh ta mặc được quần áo dày như vậy?】
Chủ tinh bốn mùa như xuân, cơ bản đều là mặc áo ngắn tay, người đàn ông kia lại mặc một chiếc áo khoác nhìn qua có vẻ dày dặn, hệ thống nhất thời tò mò,rà quét một lần, sau đó, nó liền trầm mặc.
【…… Ký chủ, mau trở về đi thôi. 】
Trì Chiếu bỏ món đồ vừa cầm lên xuống, nghi hoặc nói: “Vì sao?”
【Bởi vì người đàn ông ở đằng sau cậu trong cơ thể có mang theo thuốc nổ dạng lỏng, thuốc nổ gặp lạnh mới có thể nổ mạnh, anh ta mặc quần áo như vậy là để du trì độ ấm cho cơ thể, tôi đoán có khả năng một chút nữa anh ta sẽ trực tiếp mổ bụng mình ra, đến lúc đó…】
Trì Chiếu trừng to đôi mắt, ném đồ vật đi nhanh chân đi ra ngoài, đến cửa của hàng mới chạy nhanh, cậu không muốn kinh động cái người mang bom kia, nhưng người nọ vốn dĩ rất cẩn thận, lúc này nhìn thấy động tác của Trì Chiếu đột nhiên biến nhanh, trông gà hóa cuốc anh ta không hề do dự, liền trực tiếp cởϊ áσ, chuẩn bị cho nổ.
Thời điểm Trì Chiếu chạy đến bên người Joy, người kia vừa vặn mở búng chính mình, Trì Chiếu theo bản năng ôm Joy vào ngực, gắt gao nhắm chặt mắt lại, đồng thời, nhanh chóng mở rộng lá chắn tinh thần, trong nháy mắt, những người mua sắm ở bên cạnh đều lâm vào cùng một trạng thái, không thể nghe thấy được cái gì, bọn họ tốp năm tốp ba dừng lại, không rõ chính mình bị làm sao.
Ngay sau đó, trước mắt tóe ra ánh lửa, không một tiếng động nổ tung, hòn đá vụn gỗ sắp bay tới đều bị một màn chắn giảm xóc, chậm rãi rơi trên mặt đất, lúc này, rốt cuộc mọi người cũng phản ứng lại, tiếng hét chói tai nháy mắt vang lên, khủng hoảng.
Trì Chiếu chỉ mở lá chắn ba giây, sau ba giây, cậu thu lại lá chắn, sau đó tóm lấy con gà đã lớn bằng một con gà trống và đặt lên đầu Joy, con gà lập tức hiểu ra và dùng đôi cánh bịt tai Joy, tiếp tục phong bế ngũ cảm, thuận tiện thôi miên bé, khiến bé nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Bế con trai đang ngáp ngủ lên, Trì Chiếu vừa chạy vừa nhắc liên tục: “Đi đi, chạy nhanh lên, rời xa nơi thị phi này!”
Kết quả còn chưa chạy được hai bước, người phía trước bất động, Trì Chiếu bị bắt phải dừng lại, lại nhìn đằng trước, có một người đàn ông hung ác giơ một khẩu pháo hạt còn cao hơn cả Joy.
Hắn ta ác liệt cười: “Đừng có chạy nha, các ngươi chạy, tao biết tìm con tin ở đâu đây, ngoan ngoãn đợi, không cần lộn xộn.”
Lời còn chưa dứt, hắn ta dùng khẩu pháo hạt chỉ chỉ Trì Chiếu, nụ cười trên môi mở rộng vô hạn: “Đặc biệt là mày, người dẫn đường không thể thấy được tinh thần thể.”