Nếu hệ thống có tay, lúc này nhất định đã quấy Trì Chiếu thành tào phớ.
= Nè nè = ký chủ làm xaooo vậy! Cậu tỉnh táo một chút đi mà ký chủ.
Thực đáng tiếc, ma men Trì Chiếu hoàn toàn không nghe thấy hệ thống đang nói gì, cậu còn đang cẩn thận đóng vai nhang muỗi phiên bản Cậu Bé Bọt Biển.
Kinh ngạc xong, theo bản năng Lý Nhất Hàn nhìn về phía trước, Triệu Bân trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người bọn họ, hắn cho rằng Lý Nhất Hàn sẽ giận đùng đùng xách cổ áo Thích Nguyên, sau đó dứt khoát mở cửa xe ném cậu bay ra, nhưng lại không phải, Lý Nhất Hàn chỉ nhanh chóng nâng mắt, bình tĩnh lại thâm trầm nhìn Triệu Bân.
Đi theo Lý Nhất Hàn nhiều năm, chỉ cần một ánh mắt, Triệu Bân đã hiểu rõ Lý Nhất Hàn muốn nói cái gì, ánh mắt đó truyền đạt câu “Nếu dám nhìn thêm một chút, cậu có thể đi chết được rồi”, hắn lập tức quay người lại, sau đó vô cùng tri kỷ thả tấm che chắn xuống.
Thật ra chỉ cần quay đầu đi là được.
Thấy Lý Nhất Hàn thất thần, Trì Chiếu tỏ vẻ không vui, cậu dùng sức nhéo nhéo Lý Nhất Hàn thành miệng cá vàng, Lý Nhất Hàn im lặng chớp mắt, hắn vươn tay bắt lấy hai móng vuốt không nghe lời của Trì Chiếu, Trì Chiếu cũng không phản kháng, mặc cho hắn gắt gao túm tay mình, vấn đề cậu quan tâm vẫn chỉ là “Yêu đương đi?”
Lý Nhất Hàn bất đắc dĩ nhìn cậu, đứa nhỏ này quả nhiên rễ tình đâm sâu với hắn.
Lý Nhất Hàn lắc lắc đầu, hệ thống yên lặng nhìn hắn, cảm thấy không quá thích hợp. Thở dài thì thở dài đi, anh vừa thở dài vừa cười là ý gì?
Hắn cũng chưa nhận ra mình đang cười, lắc đầu xong, hắn hạ mặt xuống thanh giọng nói “Không được.”
Biểu tình của Trì Chiếu ban đầu là chờ mong, sau khi nghe được thì là kinh ngạc, trong sự kinh ngạc còn ẩn chứa bi thương.
Cậu chực khóc nhìn Lý Nhất Hàn, trong giọng nói còn mang theo chất vấn “Sao ngài lại có thể như thế được? "
“Ngài có còn là anh em tốt không đó, chẳng lẽ đã quên trước kia chúng ta cùng chung sống thật hài hòa hay sao?”
Lý Nhất Hàn: “……”
Triệu Bân: “……”
Tuy rằng cách một tấm chắn, bọn họ nhìn không thấy hình ảnh, nhưng thanh âm có thể truyền tới, Triệu Bân độc một khuôn mặt gỗ, cảm thấy thế giới này thật là huyền huyễn. Trước kia hắn đã sớm làm chuẩn bị giúp ông chủ giải quyết các loại tiểu yêu tinh, nhưng khí thế ông chủ quá mức người sống chớ gần nên nhiều năm như vậy cũng chưa có người mang theo ý nghĩ khác ở cạnh được mười phút, hiện tại xem đi, tiểu yêu tinh đã xuất hiện, chỉ là giới tính không đúng lắm.
Thích Nguyên, một khối bọt biển và một nhân loại, nhất định không có kết quả tốt……
Trì Chiếu không nghe thấy trong lòng Triệu Bân suy nghĩ cái gì, cậu còn đang dùng tình cảm chân thật chỉ trích Lý Nhất Hàn, nói mình đã từng đem món gạch cua yêu nhất đều chia cho hắn, mà hiện tại chỉ đưa ra một yêu cầu nho nhỏ hắn đã không đồng ý??
Trì Chiếu đắm chìm trong mộng tưởng lúc say rượu, ánh mắt Lý Nhất Hàn mang ý cười nhìn cậu, càng nhìn càng cảm thấy đây đúng thật là một kẻ dở hơi, trong lúc Trì Chiếu làm ầm ĩ, cuối cùng xe đã chạy về nhà, Lý Nhất Hàn tự mình đỡ cậu lên lầu.
Lúc chú Trương ra nghênh đón chỉ thấy tiên sinh đi bên người thiếu gia, chốc lát lại đỡ thân thể nghiêng ngả của cậu, thiếu gia rõ ràng là uống say, khuôn mặt không tình nguyện giống như không muốn tiến vào, tiên sinh liền thấp giọng ở bên tai cậu khuyên bảo, mười phần kiên nhẫn.
Nhìn hai người đi lên lầu, chú Trương ngơ ngác quay đầu nhìn về phía Triệu Bân, “Trợ lý Triệu, đây là?”
Triệu Bân trầm mặc, “Đừng hỏi tôi, tôi cũng không biết rõ. "
……
Ngày hôm sau Trì Chiếu mở mắt ra, cảm giác thứ nhất chính là đầu đau muốn nứt ra.
Cậu đang nằm trên giường mình, quần áo trên người cũng đã được thay, cậu ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương sau đó gọi hệ thống, “Sao lại thế này, tôi trở về như thế nào?”
Không có thanh âm trả lời.
Trì Chiếu: “Hệ thống?”
【 Cậu không nhớ rõ? 】
“Tôi chỉ nhớ tôi đã ăn cái gì, sau đó cảm thấy choáng, tôi liền tìm một chỗ ngồi xuống,” Trì Chiếu chớp chớp mắt, biểu tình trở nên thấp thỏm, “Không đúng, sao tôi không nhớ rõ những chuyện sau đó?”
Hệ thống không nói gì, nó trực tiếp phát lại chuyện ngày hôm qua cho Trì Chiếu, vì tránh để Trì Chiếu kích động nhảy từ trên lầu xuống, nó thật tri kỉ chỉ cho cậu nghe ghi âm mà không mở hình ảnh.
Chuyện phía trước đã đủ thảm không nỡ nhìn, không nghĩ tới, sau khi trở lại phòng mới là thảm kịch nhân gian chân chính.
Lý Nhất Hàn: “Đừng nhúc nhích, tôi cởi giày cho cậu.”
Sau một lúc, chung quanh an tĩnh lại, xem ra đã cởi xong xong, lúc này thanh âm Lý Nhất Hàn tới gần.
“Thích Nguyên…… Ngủ rồi sao?”
Trì Chiếu khẩn trương nghe, ước chừng hai giây, giọng cậu mới vang lên, âm thanh lúc buồn ngủ của cậu nghe qua vừa lười biếng lại dính nhớp, “Dạ?”
“ Cậu thật sự thích tôi?” Im lặng một lúc lâu, Lý Nhất Hàn mới thử hỏi những lời này, trái tim Trì Chiếu lập tức chậm nhịp.
Tiên sư, ngàn vạn không thể nói thật!
“Ha ha, quỷ mới thích anh.”
Trì Chiếu: “……”
Cậu che lại đôi mắt không nỡ nhìn thẳng, hệ thống lạnh nhạt nhắc nhở tiếp.
【 Đừng vội tuyệt vọng, nghe xong đoạn sau rồi tuyệt vọng cả thể. 】
Lý Nhất Hàn không nghĩ tới cậu sẽ trả lời mình như vậy, giọng hắn lạnh đi một ít, “Vậy thích ai, Thường Thanh?”
Trì Chiếu nghe xong liền tà mị hừ lạnh một tiếng, “Thích hắn? Hắn cũng xứng? Người như hắn có cởi hết nằm ở trên giường tôi cũng sẽ không bố thí một ánh mắt. Người như Lý Nhất Hàn còn tạm được, hức…… Nhưng mà hắn không có tình cảm với tôi, lại còn bắt nạt tôi……”
Càng nói, ngữ khí cậu càng đáng thương, Lý Nhất Hàn cười một tiếng, “Hắn bắt nạt cậu như thế nào, nói với tôi, tôi giúp cậu bắt nạt lại hắn."
“Hắn ép tôi học tập, không học liền mang con trai tôi đi, quá xấu xa, quá hư, a, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi để hắn quỳ gối trên giường cầu xin tôi, cầu tôi chậm một chút, người ta mới không chậm, tôi phải một chút một chút tra tấn hắn, khiến hắn bị hùng phong chiết đảo, không rời tôi đi, ha ha a……”
Đoạn ghi âm đến đây rồi kết thúc, hệ thống nhìn nhìn Trì Chiếu đã bị đả kích đến ngốc.
【 Biểu cảm Lý Nhất Hàn sau đó thế nào, cậu muốn nhìn không? 】
Lúc này Trì Chiếu thật sự đã lã chã chực khóc, “Tôi, ... Có phải hay không sẽ bị đuổi ra khỏi cửa Lý gia?”
Hệ thống thở dài một tiếng, tất cả lời định nói đều ngậm lại.
……
Trì Chiếu thật cẩn thận chuồn êm từ trong phòng ra, cậu nấp sau khung cửa, nhìn khắp nơi một lượt đều không thấy bóng dáng Lý Nhất Hàn mới chạy nhanh ra, phía sau còn cõng một cái bao to đùng đeo hai bên vai.
Đi xuống lầu, lúc sắp chạy ra đến cửa, một bàn tay thuần thục túm chặt bao trên vai cậu, Trì Chiếu chạy nhanh ném bao xuống đất nhưng cũng không tránh khỏi bàn tay ác ma phía sau.
Cậu uể oải xoay người, bộ dáng Lý Nhất Hàn vẫn như cũ, hắn bình tĩnh nhìn Trì Chiếu, “Đi đâu?”
“……Nhà bạn học, luận văn phải nộp, tôi làm cùng chủ đề với cậu ấy. "
Thời điểm Trì Chiếu trả lời đầu cũng không dám ngẩng lên, Lý Nhất Hàn ý vị không rõ cười một tiếng, “Xem ra cậu còn nhớ rõ chuyện hôm qua.”
Không, cậu không nhớ, là tên tiểu tử hệ thống bắt cậu nhớ.
Trì Chiếu hít sâu một hơi, co được dãn được nói: “Tiên sinh, tôi sai rồi, tôi bảo đảm từ hôm nay trở đi sẽ không uống rượu. Ngày hôm qua tôi uống rượu say hồ ngôn loạn ngữ, ngài ngàn vạn lần đừng chấp nhặt! QAQ” |Hồ ngôn loạn ngữ: nói lung tung|
Lý Nhất Hàn lẳng lặng đứng trong chốc lát, Trì Chiếu giống tội phạm chờ đợi hình phạt, trái tim đều đã nhảy đến cổ họng, đột nhiên, Lý Nhất Hàn vươn tay, hắn nâng cằm Trì Chiếu, lực đạo cũng không lớn, nhưng sau khi Trì Chiếu cảm giác được ý đồ của hắn, lập tức liền ngoan ngoãn ngẩng đầu lên.
Bọn họ đứng rất gần, cũng đủ cho Lý Nhất Hàn thấy rõ ảnh ngược của mình trong mắt Thích Nguyên, động tác và tư thế có chút ái muội, Lý Nhất Hàn đã nhận ra điểm này, dừng một chút, hắn lại không buông tay.
“Thật sự rượu say hồ ngôn loạn ngữ?”
Trì Chiếu liên tục gật đầu, “Đúng vậy!”
Trì Chiếu vừa động, tay Lý Nhất Hàn cũng động theo, lòng bàn tay cọ xát thịt mềm dưới tay, xúc cảm rất tốt, cảm giác ngứa ngáy trong lòng lại tới nữa, không muốn Trì Chiếu nhìn ra sự khác thường, vì thế, hắn thu hồi tay nhưng vẫn ung dung nhìn cậu, “Nói cách khác, mỗi một câu đều là giả?”
Trì Chiếu muốn khóc, “Đúng vậy, đều là giả.” Cho cậu một trăm lá gan, cậu cũng không có khả năng nằm trên Lý Nhất Hàn, cậu còn muốn làm thật tốt nhiệm vụ để cứu mạng chó của mình trở về kia mà.
Lý Nhất Hàn cười.
Trì Chiếu không rõ nội tình nhìn hắn, đón lấy ánh mắt hoang mang của cậu, Lý Nhất Hàn nhướng mày, “Không thích tôi cũng là giả? "
...•••• Editor có lời muốn nói ••••...
Ra chương đầu năm làm quà chúc mọi người may mắn nè. Bạn editor vừa bị ngã xe, kể ra coi như giải xui.
Chúc mọi người đã và đang lọt chiếc hố be bé này năm mới vui vẻ (。ì _ í。)