Phó Ngôn quanh năm ngao du bên ngoài, tranh của y được không ít người săn đón, thậm chí có người còn ra giá cao cho một bức tranh. Y không thực sự quan tâm đến tiền bạc, nhưng không hiểu sao lại tiết kiệm được khá nhiều ngân lượng. Ngày hôm qua, lúc Phó Ngôn quyết định đến Huyền Âm giáo cầu thân, liền đến phòng mình đem tất cả đồ vật có giá trị đến đây. Vợ chồng Phó gia cũng không rõ lai lịch của cải của Phó Ngôn từ đâu, bởi sau khi y thi đậu quan liền một mực ngao du thiên hạ, thỉnh thoảng mới về, nhưng khi bọn họ nhìn thấy mấy rương đồ y bảo người mang tới Ma giáo, quả thực là muốn nói lại thôi, họ thực sự không nghĩ rằng Phó Ngôn nói xong ngày trước, ngày sau liền y đã chuẩn bị mọi thứ, khiến họ khuyên cũng không biết khuyên như thế nào, hơn nữa Phó Ngôn cũng chưa từng nghe qua ý kiến của bọn họ.
Chuyện y muốn làm, hầu như không ai có thể ngăn cản được.
Nhìn đống đồ quý giá, Cố Từ càng thêm khó hiểu, hỏi: "Ngươi mang theo mấy thứ này tới đây làm gì?"
Phó Ngôn nhét cái rương nhỏ vào trong lòng Cố Từ, 007 trong hình dạng con mèo đen gần như bị cái rương đè xuống, nhanh chóng co lại một góc.
"Đều cho ngươi." Phó Ngôn nghiêm túc nói.
Cố Từ xoa xoa mi tâm, bất đắc dĩ cười hỏi: "Ngươi đưa cho ta những thứ này làm gì? Ta căn bản cũng không cần?"
Phó Ngôn nhìn cậu, vành tai bỗng nhiên đỏ lên, mở miệng, nhưng nửa ngày không nói ra một lời nào, sau đó y như là nhớ tới cái gì đó, từ trong ngực lấy ra một cái khóa trường mệnh màu bạc, đưa lên tay Cố Từ, "Còn cái này....."
"Ngươi...."
Phó Ngôn không buông tay Cố Từ, nhiệt độ trong lòng bàn tay rất nóng, 007 cảnh giác nhìn chằm chằm y.
Cố Từ theo bản năng muốn rút tay về, Phó Ngôn giữ chặt không buông.
Y ngẩng đầu nhìn Cố Từ, ngữ khí hết sức nghiêm túc nói: "Của hồi môn."
"Phụt!" 007 bị những lời này của y làm cả kinh, thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
Cố Từ: "......"
"Ách, là của hồi môn của muội muội ngươi sao?" Cố Từ khó hiểu hỏi.
Phó Ngôn ngẩn người, sau đó ánh mắt ảm đạm, sau đó lại ngước mắt nhìn Cố Từ.
Cố Từ cư nhiên cảm thấy ánh mắt y khi nhìn qua mang theo một tia ủy khuất.
"Không phải," Phó Ngôn nghiêm túc phản bác, sau đó giải thích từng chữ một, "Đây là, của ta."
"Của ngươi?" Cố Từ cân nhắc lời nói kia của y, sau đó mới hiểu ra, không khỏi trừng mắt nhìn y, "Của ngươi?!"
Phó Ngôn gật đầu, "Của ta, của hồi môn."
Cố Từ quả thực muốn xoay người rời đi, nếu không phải Phó Ngôn vẫn còn nắm tay cậu, có lẽ cậu đã rời đi chỗ này rồi, nghe được lời này của Phó Ngôn, cậu không khỏi vừa giận vừa buồn cười, bất đắc dĩ nói: "Cái gì mà 'của hồi môn của ngươi, của hồi môn của ta', của hồi môn của ngươi cho ta làm gì?"
"Ta cưới ngươi hoặc ngươi gả cho ta." Phó Ngôn phân tích ra hai phương án.
Cố Từ không ngờ rằng người này có thể nói ra những lời này với khuôn mặt bình thản như vậy, hơn nữa, những lời kia của Phó Ngôn có gì khác nhau?
Cố Từ nhàn nhạt đáp: "Ta chọn phương án thứ ba."
Ai biết được Phó Ngôn nghe được câu này, ánh mắt lại sáng lên, cực kỳ nhỏ giọng thử hỏi: "Ta gả cho ngươi?"
Cố Từ: "....." Cho nên y căn bản không nghĩ tới mình sẽ cự tuyệt chuyện này sao?
Cố Từ chậm rãi rút tay của mình ra, ai biết Phó Ngôn lại ôm lấy cậu, Cố Từ đã lười cùng y tiếp tục nói đùa, nhìn thanh niên trước mặt, nghiêm túc nói: "Ta không cưới, cũng không gả."
"Nhưng mà, bát tự là của ta...."Phó Ngôn sau khi nghe Cố Từ nói như vật, có chút bị đả kích, nhưng vẫn nhỏ giọng giải thích một câu.
"Bát tự nào?" Cố Từ rõ ràng là không hiểu.
Phó Ngôn nói: "Bát tự được chọn là của ta, người xung hỉ cũng phải là ta."
"Cưới, gả cũng giống như vậy." Y tựa hồ sợ lại bị Cố Từ cự tuyệt, nên nói chuyện cũng hết sức nhỏ giọng.
"Khụ, khụ." Lần này đến lượt Cố Từ sặc nước miếng, cuối cùng cậu cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Phó Ngôn, hỏi: "Ý ngươi là, bát tự phụ thân ta chọn thật ra là của ngươi."
Phó Ngôn gật đầu.
Thành thân là mướn hoặc trao đổi thϊếp canh, mà lúc đó cậu đang ốm nặng, rất có thể bọn họ cũng không có xác nhận tên trên canh thϊếp đến tột cùng có phải người kia hay không, nên mới quyết định hôn sự này, vội vàng xung hỉ cho Cố Từ.
(*Thϊếp canh: ghi ngày, giờ, năm, tháng sinh)Lại nói tiếp, người cổ đại quả thật rất coi trọng bát tự.
"Ta hiểu rồi, dùng bát tự của ngươi quả thật không tốt lắm, đến lúc đó ta sẽ nói với cha, đem canh thϊếp của hai người đổi lại."
"Không phải!" Phó Ngôn có chút nóng nảy, vội vàng nói, "Xung hỉ, bát tự của ta rất khớp với ngươi, cho nên, cho nên..."
"Thì ra là như vậy, tương hợp với bát tự của ngươi, ngươi muốn cưới...Khụ, cưới người ta sao?" Nhìn dáng vẻ lo lắng của y, Cố Từ không khỏi nổi lên một tia hứng thú trêu ghẹo, nói đùa.
"Không." Lời nói của Phó Ngôn rất kiên định, y nhìn Cố Từ, ánh mắt sáng rực, "Ta chỉ cưới em, cũng chỉ em thôi."
Có nghĩa là nếu đối tượng nhầm bát tự không phải Cố Từ, y cũng không quản, bất quá nếu không phải Cố Từ, e rằng y cũng sẽ không cố ý hỏi cha mẹ chuyện này, càng sẽ không biết thϊếp canh chân chính kỳ thật là của y.
"Này...." Cố Từ do dự mở miệng, lại không hiểu ra ý tứ chân chính của lời nói kia của Phó ngôn, cậu cảm thấy nếu tiếp tục hỏi, nhất định sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Cố Từ không được tự nhiên mà quay đầu đi, "Khụ, chuyện này nói sau, tóm lại, ngươi đem đồ lấy trước đi."
Phó Ngôn lắc đầu quả quyết.
"Ta gả cho em." Y vẫn lặp lại những lời này.
"Chuyện này ta phải nói cho cha trước." Chuyện này dù lớn hay nhỏ, trong mắt Cố Trường Thanh, những người đó thật sự lừa dối hắn còn nghiêm trọng hơn việc Cố Từ muốn lấy một người đàn ông...Xét cho cùng, người Ma giáo tương đối tùy tâm sở dục, chuyện cưới nam thê trong cảm nhận của hắn có thể cũng không tính là đại sự gì.
Về phần Canh thϊếp bị sai, sau đó còn giấu diếm, nếu sau này Cố Trường Thanh từ trong miệng người khác phát hiện ra hoặc là chờ hắn điều tra ra, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng.
Phó ngôn hiểu được ý cậu, Cố Tứ muốn nói rõ chuyện này với giáo chủ, không phải là thực sự muốn cự tuyệt y, mới để cậu quay về.
Tuy rằng, trong lòng Cố Từ kỳ thực có chút ý tứ này, = =
Y gật đầu, nhưng cái rương trong tay Cố Từ y không chịu nhận lại, chỉ đáp ứng lấy đi hai thứ khác, Phó Ngôn nói với Cố Từ: "Giao trước một nửa tiền đặt cọc."
Cố Từ đã bị câu nói vừa nghiêm túc vừa vui vẻ này của y chọc cười, "Được rồi, để ta đi trước đã." Cậu còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.
"Ta chờ em." Trước khi đi, Phó Ngôn nói như vậy.
Cố Từ khẽ thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, mang theo 007 cùng cái rương chứa ngân phiếu mà Phó Ngôn đưa cho, đi đến phòng chính của phụ thân.
Phó Ngôn đi một lúc, lại quay đầu, lặng lẽ nhìn bóng lưng đi xa của Cố Từ, một lúc lâu sau, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, một tảng đá lớn trong lòng y cũng rơi xuống.
"Ngươi làm rất tốt, Phó Ngôn." Y lẩm bẩm một mình.
Không thể quá gượng ép, nếu không sẽ khiến Cố Từ chán ghét, mà một mực nhượng bộ cũng sẽ biến khéo thành vụng. Hiện tại đúng mực, ít nhất, Cố Từ không khăng khăng trả lại một phần khác "của hồi môn".
Y nhìn bóng dáng Cố Từ dần dần đi xa, ánh mắt chuyên chú nhu hòa, mãi cho đến khi nhìn thấy cậu nữa, mới bất đắc dĩ quay đầu đi, tìm người hỗ trợ đem hai rương đồ vật kia mang về.
*
"Hừ, vậy ra canh thϊếp bị sai, khó trách ngày con thành thân...."
Cố Trường Thanh hiểu ý cười cười, im lặng nghe Cố Từ nói, "Được rồi, cha hiểu rồi."
Cố Từ nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của hắn, không khỏi nói: "Cha không tức giận sao?" Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng để khiến phụ thân mình vui vẻ.
Cố Trường Thanh nhìn cậu, ôn nhu nói: "Nhưng Tiểu Từ của cha, không phải vẫn bình yên đứng trước mặt cha đây sao?"
Hắn ôm nhi tử vào trong lòng, vuốt tóc Cố Từ, nghiêm túc nói: "Chỉ cần con bình an vô sự, phụ thân cái gì cũng không quan tâm."
Cố Từ ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó đưa tay ôm chặt lấy hắn, thân mật cọ cọ vào l*иg ngực phụ thân mình, "Vâng."
Hai cha con hàn huyên một hồi, lại thấy mặt Cố Từ lộ vẻ mệt mỏi, Cố Trường Thanh liền sai người đưa cậu trở về.
Ánh mắt Cố giáo chủ ôn hòa đưa mắt nhìn nhi tử rời đi, đợi đến khi thân ảnh Cố Từ dần dần khuất bóng, thần sắc vẫn bình tĩnh, im lặng nhìn chằm chằm đại điện trống trải, hồi lâu sau, phát ra một tiếng cười khẽ.
Thần sắc ôn hòa trên mặt hoàn toàn biến mất.
"Không tức giận...." Hắn cười cười, thấp giọng lẩm bẩm, ánh mắt từng chút từng chút trở nên tối sầm.
Nếu đứa nhỏ của hắn bình an vô sự vào ngày hôm đó, tất nhiên hắn sẽ không tức giận, nhưng Cố Từ của hắn, bảo bối của hắn, thiếu chút nữa đã chết vào ngày thành thân đó, thật vất vả mới sống sót.
Làm sao hắn có thể không tức giận?!
Nếu không phải là người thành thân xảy ra vấn đề, Tiểu Từ của hắn có lẽ cả nửa ngày kia đã không phải chịu thống khổ như vậy.
Ha....
Thật là to gan.
Không chỉ lừa gạt hắn, còn làm hại đứa nhỏ của hắn chịu tội lớn như vậy.
Cố Trường Thanh chỉ cần vừa nghĩ đến ngày xung hỉ đó, khi Cố Từ tỉnh lại sắc mặt tái nhợt nhìn hắn, thần sắc suy yếu như vậy, trong lòng liền nhói lên từng đợt đau đớn.
"Nhóm ám vệ đâu?" Cố Trường Thanh đè nén lửa giận dâng trào, lạnh giọng gọi.
"Có thuộc hạ!" Người trong bóng tối lặng lẽ đi ra, cung kính quỳ gối trước mặt hắn.
"Đi, gϊếŧ Phó gia cho ta." Ngữ khí hắn lành lạnh phân phó.
*
Bên kia, trở lại gian phòng Cố Từ lại ho khan một tiếng, sau khi bình tĩnh lại, liền đuổi hết những thị nữ muốn chăm sóc cậu ra.
Cậu ngồi trên nhuyễn tháp, chậm rãi hỏi: "Nhóm ám vệ đâu?"
Vừa dứt lời, một nhóm ám vệ liền xuất hiện trong phòng, tất cả đều quỳ gối trước mặt Cố Từ.
"Thiếu chủ có gì phân phó?"
Cố Từ ho khan vài tiếng, cậu từ từ bình ổn nhịp tim, phân phó: "Đến Phó gia, bảo vệ bọn họ."
Các ám vệ từ khi sinh ra đã được dạy phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân, vì vậy bọn họ nghe xong lời này cũng không hỏi thêm gì nữa, nhanh chóng nhận nhiệm vụ đi ra ngoài.
Cố Từ nhìn căn phòng hoa mỹ này, yên lặng nói: "Không tức giận?"
Nói xong, bản thân Cố Từ liền vui vẻ.
Không tức giận?
Lời này có quỷ mới tin hắn.
Với dáng vẻ đó của phụ thân cậu, nói không tức giận ai mà tin chứ.
Lão nhân này rất giảo hoạt!
Thế giới thứ hai----
Sau khi vào đêm, đêm khuya yên tĩnh.
Thôn trang đã không còn ai đi lại trên đường nữa, phòng ở của thôn dân hầu như tối đen như, đại bộ phận mọi người tắt đèn, lên giường nghỉ ngơi. Xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng ve kêu gió thổi, nhưng đã không còn tiếng người nói chuyện.
Trong rừng cây truyền đến tiếng sột soạt, một mảnh bóng đen xẹt qua, chỉ dừng lại lại chốc lát liền nhanh chóng hòa mình vào màn đêm vô biên, hoàn toàn không phân biệt được đâu là người, đâu là vật khác. Nếu ai đó nhìn thấy vào đem khuya, chỉ sợ sẽ lầm tưởng rằng chính mắt mình có ảo giác.
Nhóm ám vệ theo phương hướng chạy tới mục tiêu, về sau dừng lại trong một gian nhà gỗ, người cầm đầu dừng bước, hắn dừng lại bên ngoài một lát, tựa hồ cảm ứng được cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía mái hiên, nhưng lại không phát hiện cái gì.
Rõ ràng, hắn vừa rồi cảm thấy có người ở đó....
"Các ngươi có nhìn thấy gì không?" Người cầm đầu trầm giọng hỏi.
Những ám vệ còn lại lắc đầu, "Bọn ta không thấy gì."
Ám vệ trưởng nhìn Phó gia, nghi ngờ trong lòng vẫn không tiêu tan, nhưng mệnh lệnh của giáo chủ không được sai phạm, hắn cuối cùng buông xuống nghi hoặc trong lòng, dứt khoát phân phó: "Vậy gϊếŧ đi."
Nhóm ám vệ được phân phó, đang chuẩn bị lặng lẽ lẻn vào trong nhà, nhưng vừa ra tay, mái hiên lập tức có phản ứng, một nhóm ám vệ khác ẩn trong bóng tối lập tức giằng co, trực tiếp ngăn cản ám vệ, đồng thời đánh không phân cao thấp.
Võ công mạch lạc giống nhau như đúc, ngay cả công pháp cũng giống nhau như đúc.
Một kiếm xuyên qua không trung, ám vệ trưởng vung kiếm ngăn cản, "Loảng xoảng" một tiếng, binh khí sắc bén va vào nhau, phát ra thanh âm chói tai.
Phó Ngôn trong phòng mở mắt ra, chậm rãi nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Ảnh Thất?" Ám vệ trưởng kinh ngạc nghiêng đầu nhìn, không ngờ người gây chuyện với bọn họ lại là đồng môn phái đến thủ hạ của thiếu chủ.
Mà những ám vệ còn lại lúc này cũng phát hiện, người đối đầu với bọn họ kỳ thật là người đồng môn phái, nói cách khác, bọn họ là người của thiếu chủ!
- ---------------------------------------