Chương 22

Phải nói là người viết blog này giải thích rất chi tiết, cô ấy thậm chí còn nói nên dùng loại đất nào để rau có thể phát triển tốt hơn, gồm cả việc đào hố và gieo hạt bón phân, Thẩm Tầm xem xong thì tắt điện thoại.

Hóa ra còn phải đào hố, cô còn tưởng chỉ cần rải hạt giống trên đất là được, còn về việc bón phân thì Thẩm Tầm không cần, cô có thể trực tiếp thúc đẩy tốc độ phát triển của cây, còn hiệu quả hơn bón phân nhiều.

Buổi chiều cô không ăn nhiều mấy, việt quất và anh đào trong giỏ trái cây đã bị Thẩm Tầm ăn hết không biết từ khi nào.

Ý thức chìm vào không gian, cô điều khiển đất hiện ra từng hàng với từng hốc đất nhỏ, sau khi lần lượt thả hạt giống vào hố Thẩm Tầm điều khiển đất vùi hạt giống.

Một mảnh đất sạch sẽ không có cỏ dại xuất hiện trước mắt Thẩm Tầm, mắt mang theo ý cười, Thẩm Tầm đưa tay ra, đầu ngón tay xuất hiện những điểm sáng màu xanh lục, bay vào hạt giống dưới đất.

Thẩm Tầm lặng lẽ chờ đợi, ba giây sau từ trong đất liên tục mọc lên những mầm non xanh mướt và nó vẫn tiếp tục sinh sôi.

Thẩm Tầm điều khiển sự phát triển của chúng, để chúng kết trái, bắt đầu từ cà chua, ớt chuông, cà tím, khoai lang, dưa chuột, bí ngô...

Từng cây trồng dưới tay Thẩm Tầm bắt đầu nở hoa kết trái, Thẩm Tầm cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ của dị năng thúc đẩy thực vật trong lòng bàn tay mình.

So với trước thì mạnh mẽ và cuồng bạo hơn, đúng vậy, chính là cuồng bạo.

Thẩm Tầm biết, điều này có liên quan trực tiếp đến tinh thần lực của cô, giống như một quả bóng bay, rõ ràng bên trong đã chứa đầy khí, nhưng đột nhiên lượng khí dồn vào đó lại tăng gấp đôi so với trước.

Nó cần được giải phóng, tương tự như vậy, Thẩm Tầm cũng cần giải phóng, cô phải làm chủ năng lực này chứ không phải bị tinh thần lực mạnh mẽ của mình phản phệ.

Thẩm Tầm ngồi xổm bên luống rau, khó tưởng tượng được có một ngày cô thật sự học được cách trồng rau.

Sau khi thoát khỏi không gian, cô đặt báo thức lúc ba giờ sáng rồi đặt điện thoại xuống và ngủ thϊếp đi.

Thời gian thấm thoắt như thoi đưa, khi Thẩm Tầm tỉnh dậy, trong mắt vẫn còn chút mơ màng, như thể cô vừa chỉ vừa mới nhắm mắt vài phút trước.

Vừa thức dậy đã mặc áo khoác, đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang để ngụy trang, Thẩm Tầm lái xe điện nhỏ ra khỏi biệt thự, gió đêm thổi vào mặt khiến cô tỉnh táo hơn nhiều.

Xe tải đỗ bên ngoài biệt thự, Thẩm Tầm tìm một góc khuất camera rồi cất xe tải vào không gian, sau đó lái xe điện đến kho hàng ven biển.

Đèn xanh suốt dọc đường nên không có trở ngại gì, nửa giờ sau cô đã đến nơi, Thẩm Tầm xuống xe nhìn trái nhìn phải một vòng, xác nhận không có ai rồi mới lấy chìa khóa mở cửa kho hàng.

Góc trước cửa vẫn đặt chiếc bàn và chiếc ghế đó còn quạt điện đã được mang đi, xem ra ông chủ bán than đã chuyển đi rồi, Thẩm Tầm đóng cửa kho hàng lại.

Đi đến phía sau kho hàng tìm hộp biến điện, cô cắt nguồn điện trong kho hàng để vô hiệu hóa camera giám sát, lúc này Thẩm Tầm mới yên tâm.

Vẫy tay một cái, toàn bộ đồ đạc trong kho hàng đều được cô thu vào không gian, sau khi xác nhận không còn lại gì cô mới mở cửa kho hàng rồi rời đi, đi đi về về cũng mất gần hai giờ.

Khi trở về biệt thự đã gần sáu giờ, mở ứng dụng đặt đồ ăn rồi đặt hàng, lần này Thẩm Tầm gọi khá nhiều, dù sao hôm nay cũng đã là ngày cuối cùng.