Biên tập: Mày là bố taoHiệu đính: ... #.- /.....--.- / --.--.-Bởi vì hôm trước đã ngồi tâm sự tuổi hồng với Sở Đường, nên hôm sau, khi bắt đầu nhập vai, Hà Gia cảm thấy Sở Đường đã thả lỏng hơn một chút.
Anh ta bóp cằm Hà Gia, diễn lại tư thế ngày hôm qua.
Hà Gia thì thầm: "Sao? Đã xem phim chưa?".
Sở Đường mất tự nhiên liếc anh một cái, gật đầu.
Hà Gia cười ha ha: "Bắt đầu đi, xong sớm về sớm".
Sở Đường liền cúi đầu về phía anh.
Hà Gia làm theo kịch bản, bắt đầu giãy giụa: "Đừng, đừng mà...!".
Sở Đường không khỏi lấp kín môi Hà Gia, không cho anh nói tiếp. Hà Gia bị anh ta cưỡng ép, do quá bất ngờ, trong nháy mắt, anh có cảm giác hụt hơi.
Thằng nhóc này căn bản không biết hôn môi, kỹ thuật quá kém, Hà Gia thậm chí còn hoài nghi đây là nụ hôn đầu của anh ta.
Nụ hôn cũng không quá mãnh liệt, nhưng kéo dài rất lâu. Hà Gia né kiểu gì cũng bị anh ta bắt được, vừa định ngẩng đầu để hít thở thì bị Sở Đường áp trán.
Mũi cả hai còn va vào nhau, càng hôn càng khó thở. Vì thế Hà Gia dùng tay đẩy anh ta, Sở Đường lại dùng một tay khác chặn Hà Gia lại, không cho anh nhúc nhích.
Hà Gia bị quẳng lên giường, không ngừng đẩy anh ta ra. Sở Đường nằm trên người anh, hôn mặt và tai anh, thoạt nhìn cực kì độc đoán.
Cốt truyện vốn đi đúng tiến độ, nhưng Sở Đường lại đột nhiên bất động. Hà Gia cảm thấy khó hiểu, nhìn anh ta, lại thấy anh ta khẽ thở dài: "Tôi không thích quan hệ khi không có tình cảm".
Hà Gia nói: "Tôi nuôi dưỡng tình cảm với anh cả ngày hôm qua rồi còn gì? Hai ta còn tán gẫu rất vui vẻ".
"...". Sở Đường nói: "Chúng ta tán cái gì cơ? Anh chỉ nói anh là Tôn Ngộ Không".
Anh ta thở ra một hơi: "Sao anh có thể buông bỏ vậy?".
Hà Gia thản nhiên nói: "Ông đây có thể đội trời đạp đất, cũng có thể õng a õng ẹo, chả sao cả".
Trên thực tế đây cũng là lần đầu tiên Hà Gia nhận được loại kịch bản "bắn đạt thật" như thế này, cơ mà đã tới đây được một thời gian nên đã sớm làm tốt công tác chuẩn bị. Hơn nữa, chỉ là công việc bình thường, chẳng có gì phải ngượng ngùng.
Thực ra, còn có nguyên nhân khác, cơ thể này cũng không thể coi là của anh. Vốn dĩ anh có da màu lúa mạch, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng vừa tiến vào phòng lấp hố liền biến hóa khôn lường. Thân thể này trắng nõn đến nỗi chạm nhẹ cũng có tì vết, vốn là người đàn ông nam tính có cơ bắp săn chắc, giờ chắc phải soi bằng kính lúp thì may ra mới thấy được chút cơ.
Hà Gia nói: "Mông tôi lạnh rồi, nếu anh không vào, vậy tôi đi".
"...". Sở Đường thở hắt ra: "Tiếp tục".
"OK."
Anh bắt đầu nhập vai, thay đổi biểu cảm thành ba phần ấm ức, ba phần chờ mong, một phần lẳиɠ ɭơ.
Sau đó nũng nịu: "Đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi...!".
Hà Gia ra vẻ từ chối, giãy giụa. Sau lưng, Sở Đường vừa véo gáy Hà Gia vừa cởi thắt lưng.
Anh ta kéo chân Hà Gia, cứ dây dưa mãi, anh đã khàn cả giọng, rốt cuộc không khỏi kinh ngạc quay đầu lại.
Thấy rõ cảnh tượng phía sau, Hà Gia nói: "... Người anh em, nghe tôi khuyên một câu. Nếu không cửng được, đừng nghĩ tới việc làm thêm ở phòng lấp hố nữa, bên này có rất nhiều tiểu thuyết kiểu này".
Hà Gia nhìn anh ta, an ủi: "... Cái đó phụ thuộc vào thiên phú. Anh có khuôn mặt không tệ, đi làm nam hai dịu dàng cũng được, tuy kiếm được ít tiền hơn, nhưng không phải 'cày cấy'".
Hà Gia nói xong, lại thấy sai sai.
Đôi mắt đen như mực Sở Đường nhìn chằm chằm anh, Hà Gia trở mình, vừa định vỗ vai anh ta, Sở Đường đột nhiên cúi xuống hôn.
Vì cơ thể hai người cách nhau rất gần nên Hà Gia cảm nhận rõ được sự biến hóa của Sở Đường.
Kỳ diệu ghê, phóng to thu nhỏ.
Sở Đường nhìn Hà Gia một cách khıêυ khí©h.
"Hà Gia, anh nói ai không cương được?"
Hà Gia cúi đầu nhìn cái đó của Sở Đường.
Cảm thấy hơi sợ.
Anh từng nhìn cái đó của mấy công bên Hải Đường, cái này có thể nói là thuộc top hàng khủng ở Hải Đường.
Mấy tiểu thuyết trên Tấn Giang chất thế cơ à?
Hà Gia xin tha: "Đồng chí, anh là Tôn Ngộ Không! Anh mới là Tôn Ngộ Không! Anh có gậy như ý!".
Sở Đường không kìm được mà cười khẩy. Anh ta lập tức buông tay ra, véo mặt Hà Gia: "... Hà Gia, đừng nói nữa".