Trước kia tôi cực kỳ sợ cô ta, nhất là khi ba mẹ không ở nhà, cô ta sẽ sai khiến tôi như nô ɭệ, không vui thậm chí sẽ ép tôi liếʍ nhà vệ sinh.
Có lần cô ta thi không tốt, về nhà lại hắt nước sôi vào đùi tôi, thấy tôi đau đến rơi nước mắt thì cô ta mời cười nhẹ, trông hạnh phúc vô cùng.
Ba mẹ tôi chưa từng oán trách cô ta, chị bảo cô ta không cẩn thận.
Với đầu óc n.gu si của tôi, tôi thậm chí không phàn nàn, chỉ có thể âm thầm chịu đựng.
Nhưng bây giờ thì, haha.
6
“Loại tiểu thái muội* như cô lại là em gái ruột của tôi, nghĩ thôi cũng thấy ghê tởm!” Tôi lắc đầu, trong lòng chán ghét.
*“Tiểu thái muội” [小太妹]: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
Chu Diệp rất tức nổi giận, nhưng cô ta không làm gì cả, bởi vì cô ta luôn cảm thấy mình vừa thanh lịch vừa cao quý, động thủ quá thô tục.
Ngược lại, cô ta mỉm cười: “Chị biết không? Chúng ta phải chuyển nhà, chuyển đến tỉnh thành nha.”
Tôi nghi ngờ nhìn Chu Diệp, cô ta đột nhiên nói điều này để làm gì?
“Ba mẹ đã đồng ý với tôi, chỉ cần con thi đậu 985*, lập tức đi tỉnh thành mua biệt thự, sẽ không ở chỗ này nữa.”
*Các trường đại học hàng đầu TQ
“Về phần chị mà nói, vốn dĩ tôi còn muốn đem chị đi theo, dù sao chúng ta cũng là chị em, nhưng lời nói vừa rồi của chị đã hủy diệt tương lai của chị.”
Chu Diệp thương hại nhìn tôi: “Tôi sẽ không để ba mẹ đưa chị đến nhà mới đâu, chúng tôi không cần chị, chị thi đại học xong thì đi làm thuê đi, đại học cũng đừng học nữa, lãng phí tiền bạc.”
“Nhưng mà với chỉ số thông minh của chị, có ai thèm thuê chị chứ? Hay chị đi làm gái bán hoa đi? Một ngày 24 giờ không nghỉ, có thể kiếm chút tiền, loại người thiểu năng như chị, đám đàn ông chơi càng kí©h thí©ɧ hơn.”
Bốp!
Tôi tát mạnh một cái vào mặt cô ta, cũng cắt đứt luôn chút tình cảm ít ỏi dành cho đứa em gái này.
Loại em gái nào có thể nói ra những lời như vậy?
Trong mười ba năm bị tra tấn của tôi, ba mẹ tôi đã cưng chiều một s.úc sinh như nó thế nào để giờ đây nó lại trở thành người vô nhân đạo như thế?
“Chị đánh tôi? Chị dám đánh tôi?” Chu Diệp chấn động, bất chấp hình tượng, điên cuồng lao tới.
Nhưng tiếng mở cửa vang lên, ba mẹ trở về.
7
Chu Diệp cố gắng khắc chế lửa giận, ánh mắt đỏ lên tràn ra nước mắt, chạy tới cáo trạng.
“Ba mẹ, hai người trở về rồi, chị đánh con!” Nửa khuôn mặt Chu Diệp đều đỏ bừng, tôi đánh không nhẹ.
Ba mẹ mặt xám mày tro thần sắc mệt mỏi, vừa nghe Chu Diệp cáo trạng lại càng tức giận.
“Chu Nhược, mày điên rồi sao? Em gái mày sắp thi đại học, mày đánh nó? Bị thương thì làm sao bây giờ!” Mẹ tôi gầm gừ, cầm chổi đi tới.
Ba tôi ôm lấy Chu Diệp trấn an, miệng cũng mắng: “Mẹ kiếp, trạm chuyển phát nhanh bị cháy, trên đường trở về xe cũng bị lật, Chu Nhược mày còn tức giận, mau xin lỗi em gái mày đi!”
Tôi nhấc điện thoại di động đã được ghi lại từ lâu và phát lại những gì em gái tôi vừa nói.
“Với chỉ số thông minh của chị, có ai muốn thue chị chứ? Hay chị đi làm gái bán hoa đi?”
“24 giờ một ngày, có thể kiếm chút tiền.”
“Loại người thiểu năng như chị, đàn ông chơi càng kí©h thí©ɧ hơn.”
Giọng nói của em gái vang vọng khắp phòng khách.
Ba mẹ vẻ mặt khó có thể tin, trong mắt bọn họ, Chu Diệp chính là mười phần ngoan ngoãn thục nữ, vừa thông minh lại hiếu học, còn hiếu thuận, làm sao có thể nói ra những lời ác độc như vậy?
Chu Diệp cũng thay đổi sắc mặt, lập tức khóc lớn: “Ba mẹ, con bị chị ấy chọc tức, chị ấy không chịu nấu cơm cho con ăn, nói muốn cho con ăn c.ứt, con mới nói những lời như vậy!”
Ba mẹ liếc nhau một cái, sắc mặt biến ảo một lát, lập tức quát lớn tôi: “Chu Nhược, đủ rồi, là mày sai trước, vậy mà mày còn có thể ghi âm cáo trạng? Ai dạy mày làm như vậy!”
“Em gái mày tuần sau thi đại học, trong nhà có thể ra một sinh viên 985 hay không còn phải phụ thuộc vào nó, nó là tương lai trong nhà, mày còn dám chọc nó hận nhìn chúng ta không đánh chết ngươi!”
Chậc chậc.
Nhìn kìa, súc sinh chính là được nuông chiều như thế mà thành.
Em gái cho dù tính tình thuần lương cũng sẽ biến thành nhân vật phản diện!
Tôi không nói một từ, trở về phòng và khóa cửa lại.
Ba mẹ tôi dường như quên rằng tôi sẽ có một kỳ thi tuyển sinh đại học vào tuần tới.
Tôi rất bình tĩnh, mười ba năm không công bằng này đã làm cho tôi chết lặng, cuộc sống của tôi chắc chắn không thể bị ràng buộc bởi ngôi nhà này.
Tại sao phải để ý đến họ?
Tôi muốn tự do!
Kỳ thi tuyển sinh đại học là bàn đạp tốt nhất!
Vỗ vỗ mặt, tôi lấy ra bài thi trước kia nhìn thế nào cũng không hiểu, cẩn thận nghiên cứu.
Chúng tôi là học sinh lớp 12, mỗi người có cả chồng bài thi thử, độ khó của những bài thi này không khác gì đề thi cao, thậm chí còn có hơn không kém.
Tiếng Trung, Toán, Tiếng Anh...Tôi đọc từng tờ giấy thi, cố ý chọn bài thi khó nhất để làm, coi như một bài thi mô phỏng.
Chờ thi xong, đã là nửa đêm sau.
Tôi vẫn còn rất phấn khích và bắt đầu tính toán điểm số cho câu trả lời.
Cuối cùng, điểm số được tính, 722 điểm! Cho dù loại trừ một ít sai số, vẫn cao như vậy!
Chính tôi cũng sợ ngây người, đây là điểm số thần tiên gì thế?
Tôi có thể dẫm đạp lên đứa em gái thân yêu của tôi không?