Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 6: Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vs 1 ng bình thường chẳng có ì đặc biệt khi ấn tượng vs 1 vẻ đẹp như thiên thần ấy, còn vs nó, đó là 1 điều bất thường.

Tầm 10pm nó mới về nhà ( nhà Vũ nha).

Chả buồn làm ì nữa nó kiếm cái giường rồi đánh 1 giấc đến sáng.Hôm nay là ngày nó phải đi học và công việc đầu tiên vẫn là đánh thức cậu ta dậy “hazzz hazzz… ng ta nói là gà phải gáy chon ng dậy vậy mà số mình khổ phải đi gọi con gà này dậy nữa, thật là nghịch lí, nghịch lí” _nó chán nản nhìn cậu chủ đang nằm ngủ ngon lành trên giường

-Ê gà…! Dậy đi…! Sáng oy`…

Im lìm

Nó lấy cái đồng hồ con gà dí sát vào tai cậu

-Gà gọi gà dậy đi!

Đã cử động: lấy gối bịt chặt tai, nhưng vẫn ko chịu mở mắt

-Gà ko gọi gà dk phải để ng gọi gà hử?

Nó ra mở tất cả dèm cửa, ánh nắng buổi sớm chiếu vào, thật đẹp, thật ấm áp, lòng chợt dâng lên 1 thứ cảm xúc kì lạ. Nó đưa tay ra để hứng những tia nắng

“-E ko thích trời mưa

-Uk anh sẽ gói nắng ở đảo Hawaii về cho em nha

-Ha ha thật ko…” _kết thúc dòng hồi tưởng, nó lại lắc lắc đầu

-Chết tiệt! Nắng lôi cái ì! Tên kia có chịu dậy đi ko hử? _ Nó lại kéo hết dèm vào và quay qua hét vào tai Vũ.

Vẫn ko dậy.

Bực xúc nó đi vào nhà vệ sinh, mang ra 1 chậu nc

-Tôi cho cậu cơ hội cuối cùng, có dậy hay ko?

Chăn vẫn dk đắp kín mít trên khuôn mặt đẹp như trạc trổ (chính vì vậy nó ko ngắm dk khuôn mặt nè, tiếc nhỉ ở cùng hot boy mà ko dk ngắm thỏa thích)

Ào………….._ tiếng nước chảy

-Mưa….mưa….mưa….ô….ô đâu! _Vũ đứng phắt dậy, người ướt như con chuột lột

-Gà mắc nước kìa, khà khà khà khà…. Nó đứng đó cười ra nc mắt

Ánh mắt Vũ dừng trên khuôn mặt nó

-Lại là cậu! _ 1 giọng nói ngái ngủ nhưng rất rõ ràng (ko bít ông này rèn bao nhiêu năm rồi) – Cậu bị xa thải!

Mặt nó ko chút biểu cảm, vênh lên như chưa bao h dk vênh

-Bản hợp đồng! _ nó nói 1 câu rất ngắn gọn nhưng mang nhiều tính ràng buộc. Nói xong nó quay đi luôn – tôi sẽ mang đồ ăn sáng lên khi cậu đã vscn xong

Mặt Vũ hằn rõ sự tức giận, lôi dt ra gọi cho Thành

-Bảo bọn nó giải quyết con nô ɭệ của tao đi! NÓ hỗn quá _ nói xong cậu dập máy luôn.

“Chưa hết thù cũ thì lại nợ mới, lần này tôi sẽ bắt cô trả cả vốn lẫn lời, hừ”

Thành ở đầu dây bên kia tức nổ đĩa

-Tin sư cha nhà mày! Ông là osin ày đấy hả? Thằng trời đánh! Mày có tin là ông vác đao đến chém chết mày hay koooooo

Ở bên này thì

-Mẹ kiếp ,đứa nào rủa mình hay sao mà ngứa tai thế chứ lị, ông biết ông chém chết, hứ, bực cả mình.

Nó mang đồ ăn lên, cậu ko nói ì, nó cũng chả muốn nói ì, cả 2 cứ im lặng. Cho đến lúc vào xe để đến trường, Vũ ra xe ngồi, nó cũng lon ton chạy theo, đang định chui vào xe thì

-Định làm trò ì đấy? _Vũ lạnh lùng nói nhưng ko thèm liếc nó

-Sao? _nó ngu ngơ ko hiểu

-Làm ì có chuyện ng hầu dk đi học chung xe vs chủ. Xuống mau _ cậu ta đẩy nó ra rồi đóng cửa xe lại (máu lạnh)

- Nhưng cậu chủ _bác tài xế có vẻ thương ng

-Dài dòng ì nữa mau đi thôi! _cậu ta quát làm bac sợ run

-Ặc bỏ tôi đi bọ thậ sao tên kia? Này, đồ đầu gà cứ ăn ngon mà sống cho sung sướиɠ vào, nếu ko mai mốt chết sớm thì tiếc lắm đó _nó nhảy dựng lên kêu ca –Tên đầu gà đáng ghét, tên xấu xa sao bảo mình làm giúp việc rồi đối sử vs mình như thế chứ, hic hic (khổ nàng này từ bé có ai dám như thế vs nàng đâu, tức là phải) hic , thôi cố chờ 3 tháng trôi qua nhanh vậy.

Thế là nó phải gọi ng đưa đến gần trg rồi đi bộ vào. Đang đi thì

-Này hs chăm ngoan sao mà h này mới đi hả? _có ng nói vs nó và đặt tay lên vai nó.

-Này hs chăm ngoan sao mà h này mới đi hả? _có ng nói vs nó và đặt tay lên vai nó

Ở trường nó đâu có quen ai ngoài 2 đứa bạn thân đâu, Việt Anh hôm qua say khướt chắc là nghỉ, còn ai vào đây nữa, ngoài Quỳnh

-Làm việc bận bịu qua nên đi trễ đấy.

- Ôi thương cục cưng của ta quá đi thôi, ai làm chủ của mày để t sử lí cho

- Thôi khỏi t còn ko sử lí dk huống chi là mày, mày chỉ giỏi cái việc đổ thêm dầu vào lửa thôi _nó lắc đầu ngán ngẩm, con này nóng tính quá, đi chắc gϊếŧ ng mất

-MÀy đừng có khinh t! MÀy có tin là t sẽ đến đốt nhà thằng chủ mày ko? _Quỳnh lấy ngón tay cái ẩy lên mủi tỏ vẻ ta đây đếch sợ ì – À suýt quên, t lo cho Việt Anh quá, haxxx bố nó thật là…

Mặt nó lạnh tanh như ko có chuyện ì xảy ra, và chuyện chẳng liên quan đến mình, nó vẫn bước đi thản nhiên. Quỳnh thấy vậy có hơi bực bội

-Tao đang nói chuyện vs mày đấy con kia! Sao mày thờ ơ thế hả? Chuyện của Việt Anh mày định thế nào?

-Giải quyết oy`! _nó nói 1 câu rất chi là cuồng

-Sao? MÀy giải quyết oy`? lÚc nào?Mày mới về nc mà?

-Hôm qua!

-Hôm qua? Hôm qua đi chơi đến tận hơn 10h mới về mà?

-Uk thế cứ đi chơi là ko giải quyết dk công việc à? _ mặt vẫn thản nhiên như ko có chuyện ì và hỏi lại Quỳnh 1 câu rất chi là chí lí

-Thế mày đã làm ì? _như vẫn ko tin vào khả năng giải quyết công việc của nó Quỳnh hỏi tiếp

-T điều tra và biết tập đoàn ST(tập đoàn nhà Việ Anh) đang định kí hợp đồng vs tập đoàn JR, 1 bản hợp đồng lớn, hà hà ,mà t lại đang giữ hàng loạt chứng cứ tập đoàn JR làm ăn bất hợp pháp, thế là tao hủy hộ bác Triệu (ba VA) cái bản hợp đồng đó, hà hà,

- Ha ha mày thông minh thật, giáng 1 đòn vào bác í hehe, xem bác í có vênh dk nữa ko?

-KO phải 1 đòn mà là 2 đòn! 1 đòn thì ng ta vẫn chưa đau đâu! Mày biết cái đảo phía Nam Indonesia chứ?

-Có đẹp thế mà!

-Bao h đi ra đấy chơi đi, đó là của nhà t rồi ha ha

-Sao của nhà mày? Nhà mày thường ko thích mấy caí này cơ mà?… A…_ nó như chợt nhớ ra 1 điều ì kinh khủng lắm, 2 tay nắm vào nhau mắt mở to nhìn con bạn – Bác Triệu cũng theo dự án đó 1 năm rồi còn ì. Chẳng lẽ mày cướp trắng dự án đó của bác í

-Ai bảo cướp! Ai có năng lực hơn thì ng đó có quyền sở hữu mà! Tao đâu có ăn cướp của ai, tao bỏ tiền ra mua chứ bộ. Ai bảo bác í ngu, dám chọc tức tao!

-Uây t khâm phục IQ của mày quá đi

Bon nó cứ đi và cứ nói chuyện cho đến khi vào lp. Còn bọn học ở trường thì ghen tỵ vs nó, nó chẳng những dk Vũ nhận làm ny con dk đi cùng Quỳnh nữa, thế là những lời bàn tán ra vào ko ngớt, đến khi nó vào lớp

-HỨ, con ranh con, hồ li tinh gớm vừa hôm nọ dk anh VŨ kiss xong h lại cong dk đi chung, nói chuyện dk vs Quỳnh nữa_ mấy con nhỏ trong lớp bàn tán xôn sa0 .

-Ha, tốc độ hóng của trường này chắc phủ sóng toàn cầu oy` _nó nói rồi đi thẳng xuống chỗ ngồi và ko thấy chiếc bàn của mình đâu, chắc chắn là trò đùa của những đứa trong lớp. NÓ lắc đầu chán ngán “lũ ngu ngốc hazzz” rồi bước ra ngoài. Thường thì khi ai bị mất bàn thường hỏi những ng xung quanh rồi chạy loạn đi tìm rồi ngồi vào ghế khóc hay đại loại cái ì đấy.Nhưng nó thì khác nó chả buồn nhìn mọi ng cũng như chả muốn tìm bàn nữa, nó ung dung sách cặp đi ra ngoài vs suy nghĩ “mất cái bàn này thì ta thay cái bàn mới cho các ng xem, có ì mà phải tức, làm giảm vẻ đẹp của ta hà hà” (Sặc bị đối xử như thế lại còn cười dk ker chứ, mà phải nói nàng ta cực kì lạc quan nha)

NÓ đi ra ngoài, chả bít nên đi đâu, trường thì rộng mà nó lại ko có bản đồ. Bỗng Quỳnh gọi điện cho nó

-NÈ! Mày đang ở đâu đấy?

- Trong trường học? sao?

-MÀy có thấy bọn nó đồn ầm mày lên sao?

-Uk biết rồi, trường này hóng nhanh thật đấy, bao h phải bảo bọn nó dạy ấy chiêu ker bản he he

-MÀy còn cười dk à? Thế rút cuộc chuyện m vs Vũ là thế nào? Sao bọn nó bảo m là ny cậu ta?

-Biết chết liền! Mà Vũ nào? t có quen đứa nào tên Vũ hả?

-Hot boy của trường mình mà! Đẹp trai vô đối luôn hà hà

-Đẹp? Liên quan cái khỉ đến tao! Đếch quan tâm! Thôi m next đi t đi hóng đây _nói xong nó tắt máy luôn. Đúng thật là đến h nó vẫn chưa biết tên cậu ta là ì, nên khi nói Vũ Vũ bố nó cũng chả biết ai. “biết làm ì, mệt cả ng”

Nó mở cặp ra lấy mấy thanh socola ăn, lúc chán ăn cái này là thích nhất.MỌi ng bảo nó lên bước tiếp, bỏ cái quá khứ đau khổ đi nhưng nó thì lại thích về vs Qk về vs những niềm vui lúc trc. LÀm sao bây h: bước tiếp đến tương lai hay dừng lại để ngắm cái quá khứ đã từng tươi đẹp. Nó cứ đi mà chẳng biết mình nên đi đâu nhưng nó chợt khựng lại khi thấy cảnh tượng kia

Mội người con gái đang ngồi trên đùi chàng trai, ôm lấy cổ hắn, còn hắn thì ôm cái eo thon của cô

“thật là nực cười, thật là đáng khinh bỉ, trường học mà cũng có những cái như thé này sao?”

Nó dừng trên khuôn mặt chàng trai đó “ ko ko ko thể nào”, nó cố mở thật to mắt để nhìn vào đối phương “ha ha đúng là anh sao” nó cười chua sót. Người con tri đó chính là Hoàng Ngọc Tưởng, ng đã làm nó đau suốt thời gian qua

“anh bảo dù em có bỏ anh nhưng anh ko bao h yêu co gái khác mà, ha ha ha thế mà cái quá khứ đó lại tái diễn haha anh giỏi thật đấy”

Bình thường có mấy ai thích xem những cảnh này đâu, cảnh ân ái giữa ny cũ và bạn gái mới của anh ta, nhưng nó cứ đứng đấy, đứng như để xác nhận lại. Mãi 1 lúc lâu sau, khi đã mỏi chân nó mới quay người đi.Nhưng trời ko chiều lòng người, nó vấp phải đá và ngã lăn xuống, đôi kia nhìn ra. Lần này nó khá bối rối, quay mặt lại nhìn thì thấy ánh nhìn ko mấy thiện cảm của ng con gái con tên Tưởng kia thì dường như chỉ nhìn nó đứng 1s rồi lại công việc của mình. Nó đau, đau quá đi, tại sao hắn lại ko nhận ra mình chứ? Tại sao nó lại hi vọng? Hi vọng nhiều để rồi lại thất vọng nhiều. Tưởng ko nhận ra nó, làm nó đau nhưng có lẽ đây là cách tốt nhất để nó dứt bỏ cậu ta ra khỏi trái tim mình.Nó đứng dậy chạy chạy chạy , cố chạy thật nhanh để quên hết cảnh tượng mà mình vừa nhìn thấy. NÓ buồn, nó khóc. Con ng ta luôn trải qua đau khổ mà và nó cũng đâu là trường hợp ngoại lệ!

Nó chạy và đã mệt, mà mệt thì phải nghỉ ,nó kiếm cái ghế oy` ngồi xuông. May là từ cái lần trc sau khi tranh ghế vs tên người băng đó nó cho người để ghế ở khắp nơi trong vườn trường. Giữa trường có, cạnh bồn hoa có, dưới tán cây có, cạnh hồ có, …. Nói chung đặt khắp nơi trong trường.

Và biện pháp tốt nhất của nó lúc này là ngủ. Nó lôi cái tai nghe trong túi ra cắm vào cái galaxy của mình rồi ngả ng ra ghế “ngủ cho nó sướиɠ, đếch thèm nghĩ nữa. Nó đang lim dim ngủ thì có tiếng kèn lá từ đâu đó phát ra, chồm dậy và nó đi đến nơi phát ra tiếng thổi(tai thính gớm, lại còn tính tò mò nữa). Đập lù lù vào mắt nó hiện h là tên người băng, 2 bọn này có duyên gớm, trốn tiết lúc nào là gặp nhau lúc đấy. Mà Tuấn là hội trưởng hội hs mà suốt ngày trốn tiết(hư hỏng thật). Nó đứng đấy nhìn cậu ta thổi kèn lá, lòng chợt nâng nâng, những kí ức đau buồn cứ trôi đi hết. Bỗng cậu ta ngừng thổi, quay qua nhìn nó và nói 1 câu chuối cả củ

-Tiền!

Nó quay trái, ko có ai.Quay phải, ko có ai. Quyay đằng sau, ko có ai. Rồi lại nhìn ra đằng trc, chỉ có nó và cậu ta. Nó bỗng lấy tay chỉ vào mình –Tôi ?

-KHùng! _lại nói 1 câu cực kì ngắn và nó cực kì ghét. MẶt vẫn ko biểu cảm, cậu vứt chiếc lá rồi quay đi, để lại cho nó dấu chấm hỏi to đùng.

Đúng thật là nó khùng hết cỡ rồi còn ì nữa, IQ cao vậy mà ko đoán ra ý cậu ta. “tiền” tức bắt nó trả tiền nghe nhạc vừa nãy, “khùng” biểu hiện của nó như vậy quá khùng còn ì nữa.

Nó tru môi lên,

-Xí tên hâm, cứ ra vẻ ta đây, quý cái miệng đến vậy sao? Nói ra 1 cau đàng hoàng cũng đau miệng đến chết sao? Mình xui dã man, đi đâu cũng gặp người bệnh!

Nó lại nằm xuống ghế, cái ghế mà Tuấn vừa ngồi, và ngủ (ngon là đằng khác)

Trong lớp thì Vũ đang gào như điên

-thế rốt cuộc chúng mày tìm thấy con nhỏ đó chửa? Tìm 1 người trong cái trường bé tị tẹo tèo teo này khó đến thế hả? ĐI tìm mau , ko tìm dk thì chúng mày đừng có nghĩ đễn chuyện về lp!

Khi ra khỏi cửa lp bon nó nói chuyện vs nhau

-Mẹ khỉ thật, tìm 1 ng cũng là cả 1 vấn đề đấy

-Đúng đó cậu ta có tài thì đi mà tìm, ko iết mặt , ko biết tên, mò kim đáy bể à

-Lại cò bảo trường mình nhỏ? nhỏ cái con khỉ, hơn 1000m2 đấy bố ạ….

Trong lp chỉ còn 2 ng, làThành và Vũ

-Chết tiệt! có mỗi 1 con nhỏ mà tìn cũng ko xong, lũ ăn hại _Vũ càu nhàu

-Sao lại đắc tội vs mày hả? Mày hành ng ta thế còn chưa đủ sao?

-Mẹ kiếp, đủ cái ì, con nhỏ đó dám chơi cả tao,tao phải cho nó biết tay, dám động vào thiếu gia đây hả, hừ hừ..

-Thế nghĩ ra cách nào trả thù chưa?

-Chưa! _Vũ tl 1 cách hồn nhiên nhất có thể

-Chưa? Chưa mà mày định tìm nó báo thù á? Sáng nay có ăn nhầm cái ì ko đấy? tao phát rồ lên vì mày mất thôi! Vs bọn con trai thì nhanh trí thế vậy mà h Uy Vũ uy chấn thiên hạ ko nghĩ ra cách trả đũa 1 con bé sao?

-UK thì cứ từ từ, đợi t nghĩ đã

-Thằng hâm, à quên bố của hâm

-Mày dám **** t hả thằng mất dậy kia?

-Ở đay ko có ai, ko **** mày chẳng lẽ t tự nhận mình hâm à thằng điên.

-Thằng chết tiệt! hôm nay m chết mà ko có chỗ chon đâu kol à _Vũ đứng dậy đuổu đánh thằng bạn

-KHoan! Khoan! Tao vừa nghĩ ra kế ày này hà hà

Thế là 2 ông bạn to nhỏ vs nhau trong lớp

-Ha ha ha ha chơi vs t bao nhiêu năm, mày khôn ra dk chút ít rồi đấy ha ha_ Vũ cười nắc nẻ

-Hớ hớ, vốn dĩ t đã thông minh hơn mày mà. MÀy còn non lắm con ạ hà hà.À sắp đến bữa tiệc đó rồi, đi chứ

-Đéo muốn đi nhưng có lẽ phải đi thỗi, ông già bắt

-Uk hôm đấy t cũng đi, t sẽ đến nhà mày nhớ

Lại nói đến nó, ko ngủ dk, nó ngắt mấy cái lá định thổi nhưng ko biết thổi, ức chế quá đứngnói chuyện vs cây

-Mày thật là may mắn khi t ko có đao ở đây nhá. Tao mà có thì mày đã bị tao chém cho ko còn mảnh nào oy`, hứ …(hâm thật nàng hết ng nói chuyện sao mà đi đôi co vs cái cây).

Nó mang tâm trang ức chế về nhà.Đt rung

-Có chuyện ì? _là người trợ lí của nó (ba nó cho 2 anh em nó mỗi ng có 1 trợ lí)

-Thưa tutu thư ông chủ bảo báo vs tiểu thư rằng tối mai sẽ có tiệc ở nhà tổng thống…

-Vì vậy ta phải đi. Ng biết tính ta rồi còn ì, ko đi đâu

-Nhưng ông chủ đã dặn tutu thư phải đi, có cả thiếu gia, đi để ông chủ giới thiệu vs mọi người ạ!

-UK biết rồi chiều mai ta sẽ về!

Nói xong nó cúp máy, chuẩn bị mang đồ ăn lên cho Vũ, dạo này cậu ta dơ chứng thích ăn trên phòng

Nó đặt khay đồ ăn xuống, cậu ko nói ì. Ăn rất ngon miệng, nó thấy lạ, hôm nay lại dở chứng.Trong lòng cậu ta đang vui mà, sắp dk trả thù, tội ì ko ăn ngon ngủ kĩ hà hà, sắp dk xem trò vui oy`.

Sáng hôm sau nó gọi cậu dậy, ko để cho nó phải gọi lần thứ 3 ( sao ko phải lần thứ 2) cậu dậy mà ko nói năng ì (sự phấn khích vẫn còn trên người)

Lúc ăn sáng

-Hôm nay vẫn còn sớm mà chiều nay tôi lại phải đi dự tiệc vì vậy cậu hãy ra vườn hoa hái cho tôi 1 bó .Hoa trà Middlemist đỏ vào đây

-Được _nói xong nó ra vườn hái hoa

-Tên hâm lại còn bắt mình đi hái hoa, mong nhà ngươi có hoa ăn thịt, ăn luôn ngươi đi, hứ

Cậu ta đang ở trên phòng quan sát từng cử trỉ của nó rồi buông ra 1 câu

-Thả ra!

Nó đi đi mãi mới đến chỗ có hoa, đang định cầm kéo ra cắt vào thì có tiếng động đằng sau lưng nó…ngày càng gần

Grừ…Grừ…

Nó quay lại ngay và đập vào mặt là 1 con chó béc giê to bự choảng. nó đơ ng trong giây lát. KO sợ trời, ko sợ đất nhưng sợ mỗi ma và chó. Nó “a” lên 1 tiếng rồi bỏ chạy. May là ở đây nhiều cây nên con chó mới khó bắt dk nó, ko thì nó chết rồi

-Ôi ko mình ko muốn chết dưới răng 1 con chó như thế này! MẸ ơi ! Ba ơi! Anh hai ơi cứu con vs huhuhuhuhuhuhuhuh……..

Còn cậu ta đứng cạnh cửa sổ mà cười, cười ra nc mắt

-Hà hà hà nhìn cái kiểu chạy của cô ta kìa hà hà hà buồn cười quá đi hà hà

-Cậu chủ nhưng…-lão quản gia định can ngăn

- Ha ha hako phải lo, con chó đó ko cắn ng đâu ha ha nhìn cô ta kìa ha ha

Nó thì đang vật lộn vs cơn sợ hãi và co cẳng chạy, chẳng dám ngoảh đầu nhìn lại

-Hic hic hic quay lại quay lai là chết, cứ chạy thẳng vậy

Thế là nó cứ chạy chạy cho đến khi đến khu vườn cây ăn quả. Bỗng nó chợt như nhìn thấy vị cứu tinh : cây nhãn. Nó vội vã trèo lên cây ngay lap tức, ko them để í đến í tứ của con gái ì hết, cứ thẳng mà trèo. Còn cậu dung ống nhòm nhìn nó chèo cây mà lăn ra đất cười, ôm bụng bò lăn lộn. KHi nó đã lên dk đến cây thì bắt đầu thở phào nhẹ nhõm, con chó đã ở ngay dưới gốc cây.Thấy mình đã an toàn nó cúi đầu, lè lưỡi vs con chó

-Ê ê ê ê con chó ngu … có giỏi thì trèo lên đây đấu vs t nè ha ha ha ha _nó cứ ngồi đó true tức con chó.Nhưng mãi mà con chó vẫn ko đi

10’

20’

30’

60’

NÓ đói

Từ sáng đến h đã ăn ì đâu, nhưng nó chợt nghĩ mình đang ngồi trên cây nhãn thế là nó vặt nhãn ăn luôn

Vũ sau 1 hồi lăn lộn vs những tràng cười đã đứng dậy cầm ống nhòm nhìn, và thấy nó ăn

-Con nhỏ này cũng thông minh ra phết nhỉ. Nhưng chưa đủ đâu ha ha

Nó ngồi trên đó ko xuống dk, tức qua cứ hét ầm ĩ nên nhưng cậu ta đã dặn bọn người làm là đến trưa mới thả nó xuống. Thế là nó phải chịu đến trua (thương quá ker)

Chiều tối, tất cả mọi người(nó+quỳnh+Việt anh+vũ+thành…) đều chuẩn bị cho bữa tiệc ở hà tổng thống. Nó trở về nhà thay quần áo chuẩn bị đi dự tiệc.

(ko biết mọi người đυ.ng mặt nhau tì thế nào nhỉ he he)
« Chương TrướcChương Tiếp »