Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tôi Thích Cậu Rồi Đấy…

Chương 45: Chương 45

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi chơi khá thoải mái, nó vào phòng vệ sinh của khu vui chơi đó.

Đang rửa tay tao thì cánh cửa bỗng đóng rầm lại.

Trong phòng chỉ có mình nó. Ngoảnh ngay ra khi cánh cửa vừa khép vào. Nó biết chắc chắn có chuyện.

Chạy về phía cửa, cánh cửa duy nhất để vào hoặc ra.

-Ai ở ngoài, mau mở cửa ra!

……

…..

Im lặng, không có tiếng trả lời nào, tiếng vui chơi của trẻ con cũng không còn.

Nó hơi hoảng chút.

Vừa bình tâm xem xét cánh cửa, định cho nó 1 quyền thì bỗng nhiên có 1 thứ gì đó được vứt từ cửa sổ vào.

Cánh cửa sổ cũng ngay lập tức đóng.

Dường như có ai cố ý trêu nó.

Lúc trước trong bar.

Trang nhìn Tưởng, ánh mắt trong sáng nhất.

-Sao cậu lại về đây? _tưởng hỏi

-Ha, thích thì về thôi.

-Cậu vẫn như xưa…không hề thay đổi.

-vậy sao? Tôi cứ nghĩ là tôi đã thay đổi đấy.

- Tôi…vẫn chưa….thay đổi!

Tưởng khẳng định, nhìn đôi mắt trong của cậu bây giờ thì làm sao có thể nghĩ cậu là con người hiểm ác đến vậy.

-Tôi muốn nhờ cậu giúp 1 việc!

Trang vào luôn vẫn đề chính, cô ta không muốn vòng vo, mà cũng chẳng muốn nói chuyện với người như Tưởng.

-Ha, hoá ra…cậu gặp tôi…là có mục đích hả? _Tưởng cười chua chát.

- Cậu nhất định phải làm cho tôi việc này.

-Nhưng tôi sẽ được gì?

Tưởng mả cả, cuộc sống cho không thật là khó. Cái gì cũng phải có cái giá của nó, đặc biệt đối với cậu.

-Cậu muốn gì?

Trang nghi ngờ nhìn cậu, tuy khó chịu nhưng nhỏ cũng không thể hiện ra bên ngoài.

-Muốn……cậu!

“ha, thật nực cười, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga sao? Đừng có nắm mơ giữa ban ngày nữa đi…” Trang thầm nghĩ, nhưng rồi lại nói với cái giọng nhỏ nhẹ và dễ hiểu lầm nhất

-Cậu muốn bất cứ cái gì cũng được, nhưng hãy là xong việc này đi đã!

Lôi tấm hình trong túi xách ra, vứt xuống bàn, cô ta liếc nhìn tưởng.

-Bắt con nhỏ đi cùng cậu ta đến chỗ tôi!

***

Lúc này, khi nhìn thấy cái vật gì đó được vứt vào qua cửa sổ, nó ngay lập tức bịt mũi lại.

Chắc chắn là thuốc mê, nó chạy ra phía trước, đạp vào cánh cửa.

Nhưng cửa ở đây khá là kiên cố, không phải cái loại cửa gỗ hay sắt bình thường.

……

Khí đã sộc đến mũi. Nó hốt hoảng.

Chạy đi kiếm chỗ thoái khí cho căn phòng, nhưng tiếc rằng, không có.

2 cánh cửa đã bị bọn chúng đóng hết ở bên ngoài.

-Mở ra! Các người có mở ra không?

Nó đập cửa, kêu thét.

Nhưng dường như chẳng ai nghe thấy tiếng của nó.

Cố đạp vào cửa ra, nhưng cửa nặng quá.

Sức của nó ngày càng yếu đi, cánh cửa càng thêm nặng.

-Khốn kiếp! Mau mở cửa ra! Ta sẽ gϊếŧ hết các người đấy!

Cứ lấy tay đập đập vào cửa, nó gào thật to.

Im lặng…

Bên ngoài vẫn cứ im lặng như lúc đầu nó mới bước vào.

Khói thuốc ngấm dần vào người nó.

Cả người dường như mất sức rất nhiều, đến cả việc đập cửa, gào lên, nó cũng không muốn nữa.

Nó ngã xuống trền nền đất lạnh.

Bên ngoài lúc này, 1 bọn đang hút thuốc

-Cần gì phải làm thế này hả mày? Cứ đập cho nó 1 đập rồi vác về

-Thằng ngu (đập vào đầu tên đó), công viên đông như này, mày muốn ngồi bóc lịch hả?

-À…, thôi cũng 10’ rồi, nó ngẻo từ nãy rồi còn gì. Chúng ta đưa nó về thôi.

-Ừ.

2 thằng con trai cẩn thận, rút chùm chìa khoá trong túi ra.

Mở cửa, khói trong căn phòng bay ra.

2 thằng từ từ bước vào.

1 con nhỏ đang nằm dưới đất.

Ánh sáng ngoài trời chiếu rọi vào, khuôn mặt 1 thiên thần và 2 con quỷ.

-Hà hà, nó ngất rồi, dẫn nó đi thôi

Đi đến gần nó, 1 tên nhìn nó không chớp mặt.

-Đẹp…đẹp…quá…

Hắn ngây ngất trước nó.

Mắt cứ dán vào nó, như chưa được nhìn thấy người đẹp bao giờ .

-Nhanh lên!

Tên còn lại huých tay hắn, thúc giục.

Nhưng khi vừa nhìn thấy nó cũng khựng lại, trố mắt lên.

Một lúc sau mới thốt lên lời

-Thôi, đi mau đi, người ta vào lại phiền.

2 người đỡ nó lên, định cõng nó nhưng

-Khốn kiếp!

1 giọng nói trong trẻo cất lên, đôi mắt nó từ từ mở.

Ya…nó hất tay về phía sau.

Dùng lực cố đập đầu 2 tên này với nhau.

-Chết đi!

-Á…..

Cả 2 cùng hét lên, cú va đập thật mạnh.

Nó đã cố dùng sức làm việc này.

Choáng, 2 người cố lay đầu.

Nhưng nó không để yên. Túm lấy đám tóc còn sót lại của 1 tên (cả 2 tên tóc rất ngắn, y kiểu 3 chỏm), đập mạnh vào tường.

Máu chảy ra, tên đó choáng toàn tập. Mắt lờ mờ, không còn nhìn rõ vật.

Tên còn lại cũng không được tha, bị nó đạp cho 1 nhát đập lưng vào tường.

Sương sống va chạm mạnh vào lớp bê tông, kêu khục 1 cái. Tên đó rên lên đau đớn.

Vì nó vừa trúng thuốc, sức khoẻ đã yếu đi rất nhiều, nếu không 2 tên này chết lâu rồi.

-mày…

1 tên máu chảy đầy trên đầu mà vẫn cố vồ lấy nó như mèo vồ chuột.

Không đủ thời gian, nó đạp tên đó ngã xuống rồi tiến lại gần.

Dí sát người hắn vào tường.

1 tay dùng nốt sức nực còn dư bóp cổ hắn.

Thật mạnh.

Tay còn lại chống vào tường, lấy hết sức mạnh trong cơ thể.

Cái tay hiện đang ở trên cổ tên kia đã nổi gân xanh. Nó cố bóp thật mạnh, hết sức.

-A…

Tên đó khó thở, há hốc mồm, như để đớp nốt không khí.

Nhưng nhìn bộ dạng của hắn hiện giờ, ác tính của nó lại dâng lên.

Muốn nhìn thấy máu, nó bóp mạnh nữa…tay đang chống ở tường cũng dời ra, đấm mạnh vào bụng hắn.

Tên đó, mặt tím, không còn hít được không khí, ko thở được.

Lại bị đánh mạnh vào dạ dày. Máu từ trên miệng úa ra….ngày một nhiều….bám hết lên cả tay nó.

Khi nhìn thấy máu rồi, nó càng bực hơn.

Khục…tiếng sương cổ tên kia gãy.

Để kết thúc nhanh, nó vặn cổ hắn.

1 con người chết, cái chết trong sự đau đớn.

Sau khi giải quyết xong tên này, nó liếc ánh mắt sang bên kia, cái tên đang nằm giãy giụa với nỗi đau tận trong sương.

Nhưng…..

….làm sao tha được….

….ai bảo đắc tội với nó…

Đứng trước mặt tên đó. Khẩu súng B100 chĩa ra, họng súng nằm ngay trên đầu.

Mắt không chút biểu cảm, nó nhìn xuống

-Tha….xin tha…cho tôi….

Tên đó cầu xin, vẻ đau đớn vô cùng

-Muộn rồi!

Nói xong nó lên đạn và …

Đoàng…….

Tiếng súng không quá to nhưng lũ chim trên mấy cái cây gần đấy cũng đủ giật mình, bay luôn lên ko trung.

Trong lúc nó đang giải quyết thì ko hề biết có 1 người đang đứng phía ngoài nhìn vào.

Cậu ta bịt miệng, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.

1 cảnh chết choc đẫm máu.

Sau khi giảy quyết 2 người, nó ngã gục xuống, đôi mắt trong veo đã hơi đυ.c, màu của máu, của căm phẫn.

Khẩu súng trên tay nó cũng rơi xuống.

Nằm khoảng 10s nằm trên nền đất lạnh nó mới gượng dậy được.

Và việc làm gấp bây giờ là phải đi ra ngoài, trước khi có kẻ đến.

Đút vội khẩu súng vào túi, nó cố chạy ra.

Nhưng vừa đi đến cửa thì ngã xuống.

Lần này thì không thể gượng dậy nữa rồi.

1 tên đằng sau cánh cửa đã dùng gậy đập vào gáy nó.

Chẳng là, đáng lẽ có 3 tên được cử đi tóm nó, nhưng trong khi 2 tên ở lại thì 1 tên chạy đi vệ sinh và chơi vài trò.

Khi quay lại thì giật mình, thấy 2 người chết trong kia.

Đành phải dùng chiêu cắn chộm này.

-Mày…!

Trước khi ngất đi, nó không quên để lại cho tên kia cái nhìn đáng sợ nhất. Ánh mắt rực lửa. Đỏ lên, căm phẫn.

Tên đó giật mình, lùi lại phía sau.

Tự cảm nhận được, người con gái này thật nguy hiểm. Riêng ánh mắt đã nói lên được cái vẻ đó, huống chi là lúc mạnh, nó có thể gϊếŧ tất cả mọi người mất.

Biết được sự nghiêm trọng của sự việc, ngay lập tức tên đó đưa nó đến nơi cần đến.

*

Tuấn vẫn đang kiên trì đợi nó. Đợi hơn 2 giờ đồng hồ cậu còn đợi được huống chi là lúc này.

Nhưng càng đợi, cậu càng lo.

Lòng bỗng nóng như lửa đốt.

Tim đập nhanh, mạnh, cậu biết có chuyện xảy ra nên nhanh chóng chạy đi tìm nó.

Đến khu vệ sinh nữ, không biết làm gì nữa, cậu đành đứng ngoài.

2 tay đan vào nhau, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng.

Cậu tự an ủi mình rằng nó sẽ không sao, nhưng….nhưng, sao cậu lại bức bách, lại khó chịu như thế này…

Cậu biết mà…nó bị tổn thương thì cậu còn đau hơn.

Cứ lởn vởn mãi bên ngoài này, Tuấn cũng ngại không biết dấu mặt đi đâu khi thấy mấy đứa con gái đi qua.

Họ nhìn Tuấn như sinh vật lạ.

Vốn cậu đã là sinh vật gần tuyệt chủng rồi, nay còn đứng nơi nhạy cảm thế này. Người đi qua không khỏi lời qua tiếng lại.

Đợi mọi người đi hết, 1 lúc sau, không thể chịu được nữa. Che che mắt Tuấn bước vào WC nữ.

-Vy, có trong này không?

Đi vào, cậu gõ từng cửa, xem qua từng ngõ ngách.

Nhưng không thấy nó.

Đang định đi ra thì cậu giật mình vì mấy vết máu trên tường.

Chạm vào, vẫn còn chưa khô.

Chúng tỏ ở đây mới có đυ.ng độ.

Ngay lập tức cậu phóng ra ngoài.
« Chương TrướcChương Tiếp »