Chương 44: Chương 44

Đi học về nó ngủ một mạch cho đến sáng hôm sau.

Chưa bao giờ nó ngủ dạy muốn như thế. Không ăn uống. không làm bài tập cũng chẳng giải quyết chuyện trong bang. Bỏ qua tất cả, nó ngủ, ngủ say.

Do ngủ không yên giấc, lúc sáng nay dậy răng lợi sưng và đau buốt, mắt thâm quầng. Nó thực sự không còn chút sức lực nào nữa.

Bước ra khỏi phòng và nó giật mình khi thấy Vũ đang bưng bát cháo gà về phía phòng mình, cháo thơm nức.

Vũ cũng không khỏi giật mình khi thấy bộ dạng này của nó.

-Tối qua cậu đi chộm gà phải không?

Vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, nó ngáp dài, dù có ngủ liền 3, 4 đêm cũng không đủ để đánh tan bao mệt mỏi, đau đớn, tồn tại trong nó bao ngày qua.

Chỉ có điều bây giờ những kí ức chằng chịt trong đầu khiến nó cảm thấy không thấy thoải mái khi đứng trước người khác.

Tất nhiên, Vũ không thể biết trong đầu nó đang nghĩ cái gì.

-Mắt thì sưng húp lên thế kia. Nếu cậu nói tối qua không làm điều gì mờ ám thì chắc chẳng ai tin.

Nó tru môi, cãi lại

-Ừ, trộm gà nhà cậu đấy ha

-Hừ…

-Hừ..

Mỗi người hừ 1 tiếng rồi quay đi

Lúc nào cũng hằm hè, cũng cãi nhau. Nhưng không biết từ khi nào nó đã trở thành thói quen. Nhìn thấy nó là cậu muốn gay gổ. Cứ như thế, cuộc sống của Vũ không thể thiếu tiếng cãi nhau với nó.

Nó vươn vai rồi tập mấy động tác thể dục đơn giản.

Dơ chân lên, đá..

Đúng lúc Vũ quay đầu lại

Cậu tròn mắt nhìn nó, à quên nhìn chằm chằm cái dép đang ở trước mặt mình.

Tư thế của nó giống kiểu Lý Tiểu Long tập võ vậy

-há…nó hốt hoảng thu chân xuống

-Thì ra cậu cũng biết cả môn võ thằn lằn vẫy cánh hả?

Nó không thèm trả lời, quay lại, đạp cửa phòng vệ sinh đánh rầm cái.

(ở cạnh ông này lâu nên nhiễm)

Buổi hẹn hò đầu tiên.

Tuấn đang vôc ùng hồi hộp. Cậu đã chờ cái ngày được nắm tay nó biết bao lâu.

Thử hết cái này đến cái khác, rồi sang đến tóc, đến giày.

Còn nó chẳng mấy quan tâm tới việc này. Ai chả biết nó đẹp rồi. không cần chuẩn bị.

Hôm qua Tuấn đã nhắn tin bảo nó đi chơi.

Nó đã đồng ý.

Kế hoạch thay đổi.

Yêu rồi đá.

Tình cảm sâu nằng rồi chia tay không thương tiếc.

Nghĩ 1 đêm rồi cuối cùng nó cũng có cái kết luận này.

Làm tổn thương người thân của nó sao? Hà, 1 việc làm sẽ phải trả giá đắt.

Cười, khẽ nhếch môi

2 người hẹn nhau ở quảng trường.

***

Mặt trời mùa hè như muốn thiêu đốt cháy da người .

Bên hồ nước chỉ có 1 người đang ngồi đợi, trong tay là 1 lon coca.

Cậu đã đợi lâu lắm rồ.

Ánh mặt trời nóng chiếu vào da thịt, chiếc áo của cậu đã đẫm mồ hôi. Đôi mắt màu nâu khói dần dần ảm đạm.

-Này

Tiếng gọi từ phía xa, cuối cùng nó cũng đến.

Đôi mắt cậu bỗng sáng rực

-Xin lỗi đến muộn. (cố ý đấy, sao?)

-Không sao, tôi cũng vừa mới đến.

ừ không sao, chỉ đợi có khoảng 2 tiếng thôi mà, ít. Nhưng đúng vào khoảnh khắc nhìn thấy nó, mọi mệt mỏi, khó khăn đều tan biến.

-Ôi trời, cậu không biết tìm nơi nào nó mát mát hơn hả? Đồ ngốc.

Nó nhìn Tuấn như hòn than vừa ra lò, ca than.

Tuấn sờ chán mình, cười, nghĩ nó lo lắng.

-Vẫn ổn mà, tôi không thấy gì cả

Chỉ vì cậu hẹn gặp nó bên hồn]ơcs, sợ nó không tìm thấy cậu thôi.

Nhà Vũ

-Khốn kiếp! ********! Ức chế!…

Vũ đang chơi phi tiêu, và mặt nó chính là tiêu điểm.

Chủ nhật mà bị nó cho leo cây ở nhà 1 mình, chán không có việc gì làm, cậu phải gọi THành đến.

Thành đến, đứng ngoài nãy giờ. Nhìn Vũ với vẻ rất- là- mất –hứng.

Đạp cửa đi vào rồi ném gối vào đầu Vũ, Thành nói:

-Thằng bệnh!

-Mày muốn chết à?

-Mày bị tự kỉ hả? Chủ nhật đẹp trời như thế này không cho tao đi chơi với bạn gái mà bắt đến đây…2 thằng con trai…làm cái khỉ gì hả????

Thành heys vào mặt Vũ, cậu ngay lập tức bịt tai lại. Tiếng hét của Thành y kiểu bom nguyên tử nổ.

-Tao tưởng mày chung tình, ai dè…

- ha ha, tất nhiên là tao trung tình rồi. Yêu nhiều đứa là tôn trọng người mình yêu. Vì sao ư? Đơn giản, khi yêu nhiều sẽ có nhiều kinh nghiệm, rồi khi tao gặp nàng thì chỉ việc thể hiện ha ha

Thành cười lớn, dạo này rất hay thấy nó trên Tv

-mà sao mày thành ông già leo, leo cái gì nhỉ? *gãi đầu*, à leo đơn thế ha ha

-Tao thề sẽ nhét mày vào bồn cầu nếu nói thêm câu nào nữa đấy.

-Thế con nhỏ nhà mày đâu? Sao không rủ nó đi chơi? Hay..rủ rồi mà bị từ chối ha ha

Thành nháy mắt, đập đạp vào vai Vũ, ý chọc tức.

-Thì tao cũng định rủ đi nhưng…

-Giải thích là nguỵ biện!

Vũ đang ú ớ thì Thành phang ngay cho câu, cụt hứng, không buồn nói nữa

-Im lặng là thừa nhận! ha ha ha

Thành cười lăn trên giường, trọc tiết à quên tức Vũ là trò khoái khẩu nhất trên đời của Thành.

Vũ bức xúc, ném cho Thành cái nhìn đầy “ thiện cảm”

-Thôi thôi, ông hâm mộ tôi thì chỉ cần hâm mộ trong lòng thôi, không cần thể hiện ra bên ngoài như thế đâu ha ha

Thành xua tay, Vũ đứng dậy

=> 1 kết cục chết choc

Ở quảng trường

-Đi đâu bây giờ?

Nó lên tiếng, phá võ không khí ngượng ngùng giữa 2 người.

-Nơi nào cậu muốn!

-ừ, tôi muốn lên sao hoả

-Ok, mai tôi chuẩn bị _giọng nửa đùa nửa thật

-Nhưng tôi muốn đi bằng chổi bay!

Tuấn nhìn sang nó, vẻ kì quặc. Rồi ánh mắt chợt loé lên, cậu túm tay nó, kéo dậy.

-Tôi sẽ chỉ cho cậu cảm giác được bay!

Lôi nó đến chỗ cái xe phân khối lớn. Tuấn rồ ga, phóng đi

Mọi người đều phải ngước lại nhìn, 1 đôi thật đẹp.

Đi với Tuấn, nó không cần cải trang. Nét đẹp tự nhiên của nó khiến mọi người phải trầm trồ

10’ sau, cả 2 có mặt tại công viên Dream High

Tuấn cứ kéo tay nó đi hết chỗ này đến chỗ khác

-Này, bỏ ra coi, người ta lại tưởng rằng tôi là trẻ lạc mà cậu phải dắt về đấy.

-hả? Tuấn quay lại

Giọng nói ấm áp, khuôn mặt đẹp đến từng mi li mét. Nục ười toả nắng.

Tuấn nhìn nó, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ấy, làm cậu càng thêm lộng lẫy.

Nó bỗng choáng trong 1 s, dù chỉ là 1s ngắn ngủi nhưng cũng để lại trong lòng chút xao xuyến, khó tả.

Nó lập tức quay mặt đi.

-Đến rồi!

Tuấn thở phào. Ánh mắt nhìn xa xăm. Tâm hồn như được bay lên chín tầng mây.

Cười, cậu cười rất đẹp.

-Cười ít thôi, người ta lại tưởng cậu bị hâm bây giờ.

Thấy Tuấn hả hê, tự dưng nó thấy bực, tự dưng nó lại nghĩ đến cái chết đau lòng của Zin.

Tự dưng thấy cậu đáng ghét.

Tuấn đưa nó đến công viên Dream High này vì ở đây có trò nhảy tự do.

Kiểu buộc day vào chân nhảy hoặc là nhảy từ trên xuống, có dù.

Lúc này, tại 1 quán bar ở Hà Nội

1 đám người ngồi trên ghế, tranh luận.

Tên cầm đầu cầm xì gà hút, khuôn mặt lầm lì dễ sợ.

Trong ánh đèn mập mờ của quán, khuôn mặt ấy hiện ra. Là Tưởng.

Lẩm bẩm, nhấp ngụm rượu, hắn như đang suy tính cái gì đấy.

Hắn đã học được cách không thể hiện cảm xúc ra ngoài. Dù tức giận, dù căm hận đến đâu cũng vẫn bình thản.

Bình thản đến mức đáng sợ

-A, tôi xin lỗi…ơ anh đẹp trai sao lại buồn thế này. Hay chúng ta đi chơi đi.

Đang ngồi bỗng có 1 con nhỏ ngã vào lòng Tưởng. Cậu nhìn xuống, thấy đẹp trai, con nhỏ này dở chứng ve vãn.

Nhưng thật không đúng thời điểm tẹo nào.

Ánh mắt túc giận nhìn nhỏ, Tưởng túm tóc giựt ra đằng sau rồi đổ luôn cốc rượu trên tay vào mũi nhỏ.

Nhỏ ú ớ, không nói được câu nào, sợ.

-Rạch mặt nó ra. Đã xấu rồi còn ra vẻ.

Tưởng ra lệnh, 1 thằng đàn em lôi nhỏ đi.

-Cậu trở lên ác từ khi nào vậy?

1 giọng nói đầy ẩn ý, 1 cô gái rất xinh đẹp. Dáng người cao, body chuẩn, 1 chiếc váy đen bó sát, 1 chiếc áo 2 dây được khoác ngoài là chiếc áo da. Trông vô cùng phong cách. Vòng tay, vòng cổ đủ loại.

Cô đứng trước mặt Tưởng.

Cậu nhìn lên, khá bất ngờ, người con gái này sao lại ở đây.

-Cậu…!

Không ai mời cũng chẳng dọn đường, cô gái đó tự nhiên ngồi xuống ghế đối diện với Tưởng.

-Cậu mà cũng có hứng đến những nơi như thế này sao?

Tưởng nhếch môi, cười khinh bỉ

-Sao? Cậu đến mà không cho tôi đến à?

Cô gái đó cũng ngang ngạnh trả lời lại

-hà, tính cách vẫn như xưa, xem ra, cậu không hề thay đổi?

-Vậy…cậu có thay đổi không?

Cô gái đó nhìn lên, ánh mắt thách thức, đầy kiêu hãnh.

Mãi 1 lúc sau, Tưởng mới lên tiếng, giọng bé hơn, nhưng đủ nghe

-Vẫn như xưa!

….

-Tôi có việc muốn nhờ cậu

Cô gái lên tiếng

….

Đó là Trang…

****

Nó và Tuấn đang khá hớn hở để chuẩn bị àn bay này.

-Aaaaaaaaaaaa……

1 cảm giác thật tuyệt, bay bay bay, nó đang bay…

Mát…thoải mái…bỗng dưng bao phiền muội lai bay đi theo gió.

Nó không để ý gì xung quanh mà chỉ theo sự cảm nhận của riêng mình.

Vì vậy cũng chẳng để ý mấy khi có 1 bàn tay đang nắm lấy bàn tay nó rất chặt…chặt đến mức cậu không bao giờ muốn buông ra….muốn cứ mãi thế này thôi

Từ sau hôm đó, nó nghiền luôn món bay này và rất hay đến chơi

Khi đã “bay” thành công vài lần, nó đi vào nghỉ.

Còn Tuấn, cậu vẫn chưa hết hứng, nhưng vì nó cũng thôi, đi theo sau.



Nó đi vệ sinh



-Á các người ….



Tuấn đợi mãi mà không thấy ra, đi tìm, nhưng không thấy…

Cậu thất vọng…

Nó có thể ở đâu?????