Chương 22: Chương 22

Chiếc xe đang tới, gần…rất gần…

Nó sợ sệt, nó rơi nước mắt, chân nó cứ chôn ở đó mà ko dám đi ra chỗ khác….chiếc xe, ngày càng tới gần

-Cẩn thận! _1 giọng nói ấm áp vang lên, rồi 1 bàn tay lại xô nó ra….

Chiếc xe dừng lại, cậu ngã xuống, dòng máu đỏ từ người chảy ra. Nó khóc, lần đầu tiên nó khóc sau ngần kia năm được đào tạo.

Nó chạy đến chỗ cậu , nhìn vết thương trên người cậu, cắn chặt răng, ko thốt lên lời. 1 khuôn mặt đẹp như thiên xứ, 1 ánh mắt trong veo màu nâu, 1 chiếc mũi cao…Nó quỳ xuống, đưa tay nhấc tay cậu lên, bàn tay vẫn ấp ám…

Đó… chẳng phải là Tuấn sao?

Nó bàng hoàng trước cảnh tượng này…MỌi người chạy đến…tiếng còi xe cấp cứu vang lên…Nó ngồi trên xe, các thầy cô cũng ngồi trên xe, mỗi người theo đuổi 1 suy nghĩ riêng, nhưng ai ai cũng lo lắng cho cậu

Tít tít tít…_tiếng điện thoại của nó vang lên

-Ba

-Ưm, con gái, thi tốt ko con

-Tốt ạ! Nhưng…

-Ưm vậy là tốt, con về nhà ngay đi, bố có việc muốn con làm đây, con của bố. Bố yêu con nhiều.

Chưa để nó nói hết câu thì bố nó dã cúp máy. 1 lúc sau, khi Tuấn đang cấp cứu

-Em có việc phải đi!

-Hả? Nhưng, ừ thôi đi đi

Nó đi ra khỏi phòng chờ, nghe thấy đầy những tiếng nói của thầy cô

-Cái con bé này, người ta cứu thì phải ở lại chăm sóc chứ, sao về thế

-Đúng đó, vô trách nhiệm quá

-Phải con tôi thì…

-Im hết đi!_ thầy hiệu trưởng quát, cả phòng lại im ắng. Ông lo cho cậu nhưng cũng ko ngu đâu mà đi đắc tội vs nó, mà vừa nãy ông còn thấy thái độ bối rối của nó, nên nghĩ chắc có nỗi khổ riêng.

Nó cầm bằng khen về nhà

-Ôi con gái yêu của bố, tự hào về con quá đi thôi, bố muốn mang con khoe cho cả thế giới này biết ha ha _bố nó vui vẻ nói chuyện, ôm nó vào lòng

-Hì, con là con của bố mà_nó cố gượng cười –Mà có chuyện gì vậy ạ?

Bốp…bố nó vứt chồng tài liệu xuống bàn

-Đây là…_nó cầm lên xem

-Đúng vậy, đó là sơ yếu lí lịch, điểm mạnh và điểm yếu của bọn họ, mà anh con đã điều tra, họ sắp về Việt Nam…

-Con sẽ ra đón họ và đưa họ về nhà mình rồi…

-Ukm, họ sẽ hạ cánh ở sân bay NB vào 30’ nữa, mà anh con lại vừa bị tai nạn nên con hãy chuẩn bị đi

-HÌ …_nó cười nửa miệng, nhưng rồi cũng ko nói gì trc mặt bố nó

Đến lúc lên cầu thang để trang điểm và thay quần áo

-Hì, bố vẫn có mong muốn đó sao? Thế này chưa đủ sao? Con chỉ muốn như thế này thôi

15’ sau, nó bước ra, nó trang điểm và ăn mặc già dặn hơn tuổi (làm sao để 1 đứa học phổ thông ra đón khách quý được).

Trong lòng vẫn nơm nớp lo cho Tuấn nhưng nó vẫn đi ra sân bay

-Hello, we e everyone to e to Vietnam _nó tươi cười, giọng nói hân hoan, trong trẻo

-You are? _bọ họ nghi ngờ hỏi lại

-I am Vy, I am daughter of Mr. Trịnh, very pleased to we e everyone to my house visit

-Oh, ok ok,

-Ok, let go!

Nó dẫn mọi người đến nhà nó, khi vào cửa thì đã có 1 hàng người giúp việc đứng đó đón khách, khi nó vào, tất cả cùng cúi xuống 1 loạt. Bố nó thì niềm nở chạy ra đón

-We e to Vn

-Oh, His daughter was so beautiful

Sau 1 số lời nói xã giao với nhau, họ vào thẳng vấn đề

-Hôm nay tôi mời các vị đến đây để bàn về cái kho vũ khí của chúng tôi _bố nó vào thẳng vấn đề, người ta thường khâm phục cái thẳng thắn và nhanh nhẹn của ông (vì mình dốt tiếng anh nên chẳng nói được phần này)

-Oh, chúng tôi cũng nghe nói ông có tiếng trong lĩnh vực này nhưng mà đây là trò chơi rất nguy hiểm, chúng tôi phải xem xét…

“mẹ chứ, nguy hiểm thì đừng có giây vào, sợ thì ở nhà mà ** tí mẹ, đúng là ăn cơm Vn nói chuyện quốc tế, hừ, cái lũ này” nó nghĩ thầm

Đôi lúc nở nụ cười xã giao với bọn ngoại quốc kia. Bố nó bảo nó ngồi đây cũng vì để nó lo phần mấy ông này. Mấy ông này chắc chắn sẽ kí hợp đồng thôi, ko dùng biện pháp mạnh thì dùng nhẹ, thế nào cũng phải có thủ đoạn.

Nó để người ở nhà nhưng tâm hồn thì treo ở bệnh viện rồi nên lắm lúc bố nó hải huých nhẹ tay nó

Ở bệnh viện

Trong phòng 503

-Dao _tiếng bác sĩ dứt khoát và nghiêm trọng

-Bác xĩ, tim đã ngừng đập

-Chuẩn bị kích tim. Mau!

-Lượng máu của bệnh nhân quá it, ko thể…

-…..

……..

Phòng 530

-Bệnh nhân bị gãy chân phải, cần được băng bó và nắn xương lại ngay

-Dạ,

-Truyền thêm máu cho bệnh nhân rồi chuyển sang khoáng

-Dạ

-……..

Tiếng bác sĩ và y tá vẫn đều đặn trong phòng cấp cứu

-Ai là người thân của bệnh nhân trong phòng số 503? _bác sĩ ra hỏi

-Tôi tôi _ông hiểu trưởng chạy ra, vì hôm này là nhà trường bảo Tuấn đi thi nên ông này sợ ko dám báo với bố cậu, cứ xem kết quả thế nào rồi tính

-Các người hãy chuẩn bị tinh thần đi, bệnh nhân khó lòng mà qua khỏi _bác sĩ chán nản nói

-Sao? _thầy hiệu trưởng hoảng hốt, suýt ngất sửu, các cô giáo khác cũng biết sự nghiêm trọng của vấn đề nên không dám nói gì, chỉ đứng cậu nguyện

-Sao có thể như thế được hả bác sĩ, hãy nói là không phải đi? _thầy túm cổ áo tên bác sĩ đó

-Chúng tôi thành thật xin lỗi, gời chuyện hồi phục hay ko còn dựa vào ý chí của bệnh nhân

-KHông được phải cứu cậu ta…_thầy hiệu trưởng khụy và ngã xuống, ông đang lo cho cái tương lai của mình, cậu ấy mà chết thì coi như ông cũng chết theo mà thôi.

Giải quyết xong chuyện ở nhà, nó phi như bay tới bệnh viện

-Cậu ta sao rồi? _nó chạy đến, hỏi mọi người

-Rất khó qua khỏi, bác sĩ bảo hãy chuẩn bị tinh thần…

Đoàng….

Ko mưa bão gì mà cũng có sấm, như có hòn đá nặng ngàn cân rơi vào đầu nó. Nó choáng lần 2, sau lần 1 đã bình tĩnh lại được.

Nó lại khóc, những giọt nước mắt lăn dài trên má, nóng hổi. Tại ai? Tại ai? Mà người tài năng như cậu ra nông nỗi này….chẳng phải nó sao? Chẳng phải nó sao?

Nó lắc đầu, lắc đầu thật mạnh để ko tin vào cái tin này, hỏi lại

-Cậu ấy…sẽ….ko sao…chứ? _nó nấc lên

-Đừng đau lòng quá, con người ta, có sinh ra thì cũng có mất đi mà, nếu ko thì loạn mất _có 1 cô dạy văn, lên nước, dường như mụ ta ko hiểu được tính nghiêm trọng của sự việc thì phải.

Nó đi loạng choạng rồi ngã xuống ghế.

Gian phòng im lặng đến ngẹt thở, tất cả, tất cả đều đang suy nghĩ.

Bỗng cánh cửa phòng chờ bật mở lần 2

-Ai là người nhà của bệnh nhân phòng 530? _cô y tá đi vào, nhưng ko 1 ai trả lời, họ đang đối đầu với nỗi đau

-Ko có ai sao hả? Bệnh nhân Nguyễn BÁ Tuấn, ko có người thân nào hay sao? Người gì mà đẹp như thiên thần vậy, hì _nhắc đến tên cậu thôi cô ta cũng cườ sương sướиɠ. NÓi xong cô ta đi ra

Nguyễn Bá Tuấn,cái tên quen quen, nó cố lục lại trí nhớ của mình, rồi mắt bỗng sáng lên, nó hét

-Nguyễn Bá Tuấn……… nọi người quay lại nhìn nó. CÒn nó thì chạy ra chỗ y tá vừa nãy

-Bệnh…bệnh nhân…NGuyễn BÁ Tuấn…sao…sao…bị sao? _giọng nó ngắt quãng, khuôn mặt thấp thoáng vẻ vui mừng

-Là người nhà bệnh nhân sao? Bệnh nhân ko sao? Chỉ bị thương nhẹ, chân tay đã được băng bó lại rồi, mọi người có thể vào thăm

Nó chạy thẳng vào phòng cậu nằm. Một khuôn mặt quen thuộc, đôi lông mày đậm, chiêc mũi cao…

-Tuấn…Tuấn…_nó như ko tin vào mắt mình – Tên khốn kiếp! Dám làm cho ta lo lắng hả? Quả này mà ra viện thì ta thịt ngươi _giọng nói thay đổi 1800 độ. Mọi người cũng chạy vào và nhìn thấy Tuấn, hiện đang được băng bó, nằm im trên giường

-THẦY…_nó quay qua nhìn thầy hiệu trưởng, ánh mắt hằn lên sự tức giận

-Ơ, tôi tôi…tôi _ông ấp úng, sợ sệt, học trò mà đe dọa thầy như đúng rồi

-Thầy có muốn về hưu sớm ko? _vẫn cái ánh mắt sắc lạnh và giọng nói đe dọa

-Tôi..tôi ko cố ý…tại…tại ..lo lắng quá…xin ..hãy…tha thứ…

Nó ko nói gì mà bỏ đi, trc khi đi còn ném lại 1 câu

-Chăm sóc cho tốt vào, cậu ta mà ko bình phục hẳn thì thầy cũng khỏi đi dạy đi

-Dạ…dạ…_dạo này giáo viên bị đe dọa rất nhiều, gây tổn thọ và có ảnh hưởng lớn đến giảng dạy, hic. Bây giờ tiêu chí chọ thầy giáo phải là

-Giỏi

-Ngoan hiền

-Ko cãi học sinh

-Chăm chỉ đi dạy

-Ko làm khó học sinh trc mặt phụ huynh

Nhìu nhìu nữa

-Chết tiện! Làm mình lo lắng chả làm ăn được cái gì! Tên này ********! _nó bức xúc, vừa đi vừa lẩm bẩm

Ngày hôm sau, cậu ko đi học, còn nó thì khỏi nói, vẫn đến trường như bình thường (hơn cả bình thường)

-Này, mày nghe nói chưa, hội trưởng bị tai nạn đấy

-Uk, nghe nói là băng qua đường cứ con cún nào đó

-Con cún đó sướиɠ thật…

Nó đi sau mà tức muốn nổ mắt

“cún? O thể chịu được”, nó đeo tai nghe vào rồi cố bước tiếp

-Biết phải làm thế nào chưa?

-Uk, mình biết, nhỏ đó ngứa mắt lắm

….

Trong lớp

Lại là con nhỏ hôm nọ, lần này nó dẫn theo cả 1 bọn động tới

-Mày! Con nhỏ chết tiệt kia _nó chỉ thẳng vào Vy

-Mày ko biết tao ghét nhất là bị chỉ thẳng vào mặt như thế sao?_nó nói, quá nhiều chuyện bực mình, nó ko thể bỏ qua

-Cái ì? Cái con nhỏ đáng chết kia, mày nói gì hả? _nhỏ đó tức giận

-Đui hả? Hay di tật bẩm sinh

-Mày…_xon nhỏ đó nói và đẩy nó ngã xuống đất. Nó đập mặt phải cái bàn, máu mồm chảy ra… nó ngồi dậy, nhìn lũ kia, ánh mắt vô cùng đáng sợ, cả bọn phải lùi lại vì ánh mắt sắc của nó

-Mày…nhìn gì mà nhì, nếu ko muốn bị đánh thì âm thầm rời khỏi anh Vũ đi

Nó đứng dậy, lau vết máu ở mồm, cười nhạt, rồi nhìn bọn nó, cười nhạt

-Hì, tao đã nhường, nhưng….sức chịu đựng của mỗi người đều có hạn…mày có biết là rất ngu dốt khi động đến tao hay ko?

-Lại còn dám lên mặt dạy đời thế hả, cái con nhỏ này _cô ta tiến đến, định tát vào mặt nó

Chat….._1 tiếng tát vang lên lớn, 1 bàn tay hằn đỏ trên khuôn mặt xinh đẹp như hoa…..

Nhưng nó lại không đau…

Chuyện gì đây?

-á……

1 giọng nói vang lên, nhưng ko phải của nó

Như sáng nay…

Lại có người đỡ cho nó…

Và người đó chẳng phải Tuấn nữa, cũng chẳng phải Vũ…

Là Trang….

-Cậu ko sao chứ? _1 tiếng nói, cũng không phải của nó, cô ta ngẩng mặt lên hỏi nó

Còn nó, nó nhìn cô ta như người ngoài hành tinh, cúi xuống chon gang bằng cô ta, nó ném vào mặt cô ta 1 câu, làm cả cô ta cũng như mọi người sửng sốt, mặt đơ ra nhìn nó

-Cậu…đui…hử?

-Hả?

-Mày………

-………….

Bao nhiêu giọng nói vang lên, nhưng có 1 giọng nói ko thể lẫn với ai. Một giọng ngang tàn, hống hách, pha chút lo lắng và mỉa mai….

-Cậu ko sao chứ? _Vũ đi tới

Cả 2 người con gái đang ngồi dưới đất, cả hai cùng bị thương, cả 2 cùng nhìn lên cậu, cả 2 cùng xinh đẹp…

Câu đó cậu nói với ai?

Who?