Chương 4: Côn ŧᏂịŧ cứng rắn chọc vào kẽ mông cô (H)

Trình Sương run rẩy đón nhận cái nhìn chăm chú của người đàn ông. Ở khoảng cách gần thế này cô mới thấy khuôn mặt của hắn hơi đỏ lên, đôi mắt thâm thúy có chút đen tối hơn lúc nãy, có vẻ như hắn cũng say rồi.

Cô không biết vì lý do gì mà cả người cô không thể động đậy được. Đáng lẽ cô phải đứng ngay dậy, tránh khỏi vòng tay của người đàn ông. Bởi vì đây không chỉ là trong nhà cô, ngay trước mắt chồng cô, mà người đàn ông đang ôm lấy cô còn chính là cấp trên của chồng cô nữa!

Cô bị điên rồi sao?

Trình Sương cắn môi cố gắng lấy lại tỉnh táo, cô dần tìm về được một chút sức lực, bắt đầu không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi l*иg ngực người đàn ông. Thế nhưng hai cánh tay của hắn giống như hai gọng kìm sắt khóa chặt eo nhỏ của cô, sức lực của một người đàn ông trưởng thành, còn là người đang say thực sự lớn hơn cô quá nhiều lần, khiến mọi giãy dụa của cô đều là vô nghĩa.

Người phụ nữ sợ hãi nhìn khuôn mặt tuấn tú áp sát lại gần, cô cảm giác như chỉ một giây nữa Giang Thần Phong sẽ chuẩn xác hôn lên môi cô.

Tưởng tượng đôi môi mỏng gợi cảm của hắn áp lên môi mình, Trình Sương vừa cảm thấy lo lắng vừa không thể kìm được một chút mong chờ kỳ lạ đang trào lên.

Cô bị gì vậy? Sắc đẹp mê hoặc sao? Tại sao lại chờ đợi nụ hôn của hắn chứ?

Trình Sương sợ mình đi quá giới hạn, cô vùng vẫy mạnh hơn, chỉ đổi lại cánh tay hắn càng thêm siết chặt.

Đột nhiên, đôi môi nóng rực của người đàn ông ngậm lấy vành tai trắng nõn của cô, giọng nói khàn khàn nghe vào trong tai quyến rũ vô cùng.

"Trên người em thơm quá."

Cái gì?

Trình Sương đỏ mặt trong nháy mắt, ngay cả cần cổ cũng nóng bừng lên. Cô hoảng hốt nhận ra bàn tay to của người đàn ông đang dần di chuyển lên trên, cuối cùng phủ lên một bên ngực sữa đẫy đà của cô.

"Ưm~"

Người phụ nữ vừa thốt lên một tiếng đã vội vã lấy tay bịt miệng lại. Cô sợ hãi muốn đẩy hắn ra, giọng nói nhỏ xíu đậm vẻ cầu xin.

"Đừng...Đừng mà...Xin anh thả tôi ra...Chúng ta không thể như vậy."

Nhưng người đàn ông đang say nào nghĩ được nhiều như vậy. Đầu lưỡi nóng ẩm lướt dọc vành tai mẫn cảm của cô, bàn tay to bắt đầu không kiêng nể gì xoa nắn bộ ngực sữa tròn đầy.

"Thật mềm....Hừ...Lại còn thơm nữa...Ngực này thật lớn."

Trình Sương xấu hổ đến nỗi toàn thân run rẩy. Cơ thể phụ nữ thành thục trong nháy mắt đã bị gợi lên tìиɧ ɖu͙©. Cô cảm nhận được phía dưới của mình đã bắt đầu chảy nước, khiến cho cô thẹn đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Rất nhanh, cô đã cảm giác được một vật cứng từ từ thức dậy, vừa to vừa nóng cọ xát vào kẽ mông cô.

Hư...chẳng lẽ...là...là...

Nhất thời, Trình Sương sợ hãi quay đầu nhìn về phía bên kia bàn ăn.

Đó là vị trí của chồng cô.