Chương 7
Ngồi trên xe mà không khí im lặng đến đáng sợ, và tất nhiên nguyên nhân của sự im lặng này không phải do tôi, mà là do cái tên kia thôi.
- Này, rốt cuộc là cậu định vác tôi đi đâu đây?
- À à, cô đi giả vờ làm bạn gái tôi được không?
- What? Không được, cho tôi xuống xe, tôi muốn về nhà!
- Giúp tôi đi!
Nói xong hắn chớp chớp mắt nhìn tôi ra vẻ tội nghiệp, mà tôi thì lại rất là dễ mủi lòng trước những cảnh tượng như thế này cho nên là…
- Thôi được rồi, coi như là tôi tích đức cho con cháu đời sau. Cơ mà làm như vậy thì để làm gì?
- Giúp tôi chia tay bạn gái cũ, cô ta thật là rắc rối mà, tôi đã nói chia tay mà cứ bám riết lấy không ngừng, lại còn bắt tôi phải mang bạn gái mới để cho cô ta “kiểm duyệt” xem có hơn cô ta không thì cô ta mới chấp nhận mà buông tay. Cô ta đúng là bị điên rồi, con gái gì mà dai như đỉa vậy chứ!
- Ờ!
- Cho nên lát nữa cô phải giả bộ cho kiêu sa một chút, không cô ta lại lảm nhảm rất là tốn thời gian và còn tổn thương lỗ tai nữa.
- Ờ! Đã biết.
Bây giờ thì tôi lại thật sự mong muốn cái không khí im lặng như vừa nãy quay trở về vì tên này lại bắt đầu nói quá nhiều rồi. Cái gì mà chia tay bạn gái chứ? Không phải tại cậu ta lăng nhăng, bắt cá trăm tay thì sẽ xảy ra vụ việc này sao?
- Sao không nhờ mấy cô tiểu thư trường ta kia kìa, không phải là kiêu sa chính hiệu luôn sao?
- Mấy cô đấy phiền phức lắm. Cô có bị ngu không mà bảo tôi làm vậy chứ hả? Chắc chắn sau vụ này thì mấy cô nàng đó cũng sẽ bám riết lấy tôi không ngừng thôi, lại còn tự mình gán cho cái danh hiệu người yêu của tôi thì chết dở. Nói chung là dính vào mấy cô nàng đỏng đảnh đấy phiền phức lắm.
Dám bảo tôi ngu sao?
- Thế không sợ tôi cũng như thế hay sao?
- Cô mà như thế thì có mà trời sập nha. Cái loại con gái gì mà khô cằn, nhìn thấy trai đẹp như tôi đây mà không chút cảm xúc như vậy là sao chứ hả? Cô xem xem, đứa con gái nào thấy tôi cũng phát rồ phát dại hết cả, thế mà cô dửng dưng như không vậy. Cô đứt cái dây thần kinh thưởng thức cái đẹp rồi phải không?
- Không, tôi chưa đứt!
- Tôi khẳng định là cô đứt rồi.
- Tôi bảo chưa là chưa, cậu là tôi à mà cậu biết?
- Thế tôi hỏi nhé! Cô có thấy tôi đẹp trai không?
- Có!
- Có thấy tôi giàu không?
- Có!
- Thế cô có thích tôi không?
- Không.
- Cái gì? Tôi đẹp, tôi giàu mà sao cô lại không thích tôi? Không phải con gái ai cũng thích những người như vậy sao?
- Ai mà biết được.
- Cô là con gái sao cô lại không biết?
- Tôi biết là cậu sắp lái xe đâm vào tường rồi kìa!
- Hả? Á aaaaaa!
Cái tên ngốc này nữa, chỉ mải nói mà chẳng thèm nhìn dường, từ nãy tới giờ chính xác là xe chỉ chạy theo hướng thẳng, may mà có tôi nhắc chứ không giờ hai đứa chắc đang nắm tay nhau xuống chào hỏi 18 đời tổ tông của nhà mình ở dưới đất rồi. May mà ngay sau lời nói của tôi hắn kịp thời quay tay lái nên cả xe lẫn người đều bình an vô sự.
- Cậu lái xe cái kiểu gì đấy hả? Muốn gϊếŧ người phải không, tôi với cậu với cái xe không thù không oán sao cậu nỡ hại chúng tôi chứ, cậu biết đời này cậu sống thất đức thế này thì rất có nguy cơ là con cháu cậu mai sau phải gánh báo ứng cho cậu đấy biết không? Sao cậu lại có thể ác độc như vậy chứ?
- Tôi xin lỗi!
- Cậu làm ra chuyện tày trời như thế này mà chỉ nói một câu “xin lỗi” là xong à? Chuyện gì cũng xin lỗi là xong thì trên đời này cần gì đến cái thứ gọi là pháp luật nữa? Chẳng nhẽ bây giờ Lê Văn Luyện cướp tiệm vàng gϊếŧ người xong nói với mấy cái xác một câu "xin lỗi" là xong à? Hay mấy thằng Mafia bắn nhau đùng đùng đoàng đoàng, người chết như rơm như rạ xong cũng nói một câu "xin lỗi" là xong phải không?
- Này, cô vừa vừa phải phải thôi nhé, thế cô đã mất miếng thịt nào chưa mà cô phát ngôn như cô sắp chết rồi ý.
- Này, thế lần đầu tiên gặp cậu đâm vào tôi thì cậu cũng có mất miếng thịt nào đâu mà cậu xa xả vảo mặt tôi như đúng rồi thế?
- Cái đấy là… là…
- Là là là, là làm sao? Hử?
- Xuy xuy, tôi sai được chưa, tôi sai, tôi sai! Sao cô nói nhiều thế nhỉ, lên xe mà đi nhanh lên, sắp đến giờ hẹn rồi.
Hừm, gây ra họa xong lại còn tỏ vẻ bố đời mẹ thiên hạ nữa hả? Ai bảo hồi mới gặp tôi đã vênh cái mặt lên ra vẻ con cóc cơ, ra vẻ “cậu ông trời” cơ, bây giờ thì tôi trả thù lại cho bõ ghét, ôi, thật là thoải mái mà. Xong chúng tôi “lại” một lần nữa ngồi lên chiếc xe “suýt” tử thần mà đi đến sân khấu kịch nghệ, à nhầm, chỗ hẹn.
- À mà này…
- Tập trung mà lái xe đi, tôi không muốn chết trong tay cậu đâu!
Chiếc xe lại im lặng mà chạy băng băng trên đường lớn. “Kítttttttt” chiếc xe dừng lại ở một quán cafe nhìn có vẻ rất là trang nhã. Hình như đây chính là quán cafe huyền thoại nha, đúng với thứ nó bán, quán này tên là Cafe, lại một người chủ rất giỏi đặt tên nữa. Tại sao nó là huyền thoại? Bởi vì hương vị cafe ở đây ngon có 1-0-2, và cái quan trọng là nhân viên làm việc ở đây rất là đẹp trai, há há há, tôi cũng hám trai nhưng chẳng qua là biết kiềm chế thôi, há há há.
- Xuống xuống, xuống nhanh lên.
- Từ từ cái nào!
Tôi bày ra một tư thế kiêu sa ra dáng đúng là một cô tiểu thư nhà giàu mà bước xuống xe. Tôi chẳng dám tưởng tượng ra hình ảnh của tôi bây giờ đâu, chắc là yểu điệu thục nữ lắm. Vì tôi là một người là việc gì là phải làm đến nơi đến chốn cho nên tôi đành phải nhắm mắt, cắn răng, nhịn xuống sự đau lòng cho hình ảnh của cô nữ sinh dễ thương mà khoác tay hắn tiến vào quán cafe.