"Còn bao lâu nữa em ấy mới tỉnh?" Hoắc Kỷ ngồi bên mép giường, nhìn Vu Nhã vẫn đang còn hôn mê, quay sang hỏi Tưởng Lâm.
"Phỏng chừng đến trưa."
"Khi nào em ấy tỉnh thì nói tao, Vu gia đến đòi người thì đừng trả, đuổi về." Dặn dò xong, hắn cầm lấy áo vest, đi ra khỏi phòng.
Mà Vu gia trong miệng hắn, bây giờ đã rối thành một cục. Căn biệt thự sang trọng bây giờ đã đầy ắp tiếng mắng chửi cùng đập phá đồ đạc.
"Vu Nguyệt! Rốt cuộc chuyện này là sao? Vết thương trên người tiểu Nhã là con làm đúng không!"
"Cha, cha nói vậy là sao?" Vu Nguyệt ngủ còn chưa đã, người hầu chạy lên gọi vốn đã tức giận thấy ông nói vậy lại chột dạ nhưng cũng không dám biểu hiện gì, chỉ đành giả vờ nghi hoặc.
Khác với bà Vu, ông Vu rất tỉnh táo, chỉ dựa vào cái tính có mà không lấy được, chắc chắn cô ta sẽ không chịu ngồi yên, sẽ ra tay với Vu Nhã nhưng hành động của ngày hôm nay của cô ta thật sự rất ngu ngốc. Ông Vu muốn nói cũng không thèm nói, tay chỉ vào chiếc camera đặt trong góc ở phòng khách.
"Mày nghĩ cha mày có thể là thằng ngu để mày lừa ư? Đừng quên ai là người sinh ra mày!"
Sống trong một gia tộc lớn, ông Vu đã phải trải qua bao nhiêu sự rèn rũa của anh em trong nhà bằng cách phản bội nhau, mỗi người đều mang một tâm tư đạp ngã đối phương để leo lên vị trí cao nhất nên đối với Vu Nguyệt và Vu Nhã, nếu ông ta không ngầm đồng ý để cả hai cạnh tranh, thì những gì Vu Nguyệt làm sao có thể qua mắt ông ta được chứ.
Tính cách hiểm ác, lại biết giả vờ mà ông ta cho rằng thông minh của Vu Nguyệt bây giờ nhìn lại, phải nói thật quá ngu ngốc. Cô ta chỉ đang giải toả cơn giận mà không hề tính toán đến hậu quả.
Nếu hôm nay không vì liên hôn với Hoắc gia, ông ta có thể nhắm mắt bỏ qua cho hành động của cô ta nhưng hiện tại, Vu Nhã trên người đang mang một giá trí lớn, mà Vu Nguyệt lại đang phá huỷ nó, ông ta không điên tiết mới là lạ.
Vu gia mặc dù có danh tiếng lớn, lâu đời nhưng thực chất đã là vỏ rỗng từ hai mươi năm trước mà ông ta đang cố gắng che giấu. Nếu không làm gì đó, gia tộc này sẽ sụp đổ trên tay ông ta. Là một người thông minh, ông ta lựa chọn bán con gái để níu mối quan hệ có lợi cho Vu gia. Ông ta không nỡ để Vu Nguyệt đi vì hiện tại người thừa kế sau này chỉ có thể là cô ta, mà Vu Nhã lại mắc bệnh tự kỷ, căn bản chẳng có ích gì.
Khi biết rằng Hoắc Kỷ chọn Vu Nhã, ông ta một phần vui, lại một phần buồn rầu. Vu Nhã đến nói cũng không nói được, lấy lòng Hoắc gia lại càng không nhưng chỉ cần nhìn hành động quan tâm của Hoắc Kỷ, ông ta liền biết mối hôn sự này phải thành.
Ai ngờ Vu Nguyệt đột nhiên chui ra, đổi ý muốn mình thành hôn, lại không được như ý mà trút giận lên Vu Nhã. Vu Hoan thật sự mệt mỏi, nhìn Vu Nguyệt lại đang thút thít, bà Vu bắt đầu bênh vực mà cãi lại, ông ta đau đầu xoa tâm mi.
"Ông mắng nó làm cái gì! Chuyện đã thành thế này rồi con có thể như thế nào nữa, chuyện quan trọng trước mắt là đón tiểu Nhã về và thăm dò ý kiến của Hoắc Kỷ."
"Nó ngu ngốc, bà lại còn hùa theo nó!" Vu Hoan tức, tay đưa lên lại nhìn người vợ của mình, cuối cùng cũng không xuống tay được, bắt đầu đập phá đồ đạc trong nhà. Bây giờ chẳng ai có thể hiểu được gánh nặng của cả Vu gia đè lên người ông.
Đợi đến khi lửa giận trong người giảm bớt, ông ta dặn dò: "Con ở lại ngẫm kĩ chuyện đã làm cho cha! Đợi cha đi đón tiểu Nhã về, thành thật xin lỗi nó ngay trước mặt!"
"Con không làm! Là nó cướp đoạt chồng sắp cưới của con! Con không sai!"
"Chồng sắp cưới? Ai là chồng sắp cưới của con? Người Hoắc Kỷ nói là nó, người hắn muốn là nó, không phải con!"
"Không, không phải! Là Vu Nhã nó bỏ bùa anh ấy, con muốn lấy anh ấy! Cha, cha phải giúp con!"
Bà Vu nhìn cô ta níu chặt áo Vu Hoan, trong mắt chỉ còn lại kinh ngạc, đối với hiểu biết của bà ta, Vu Nguyệt không nên hèn mọn thế này, cô ta không nên vì một Hoắc Kỷ xa lạ mà xảy ra tranh chấp với Vu Hoan mới đúng.
"Tiểu Nguyệt, con buông tay ra đi, chỉ là một Hoắc Kỷ mà thôi, không đáng, để mẹ dẫn còn đi xem mắt những người tốt hơn được không?" Bà Vu nắm chặt lấy hai tay của cô ta, giọng nói dịu dàng an ủi.
"Mẹ thì biết gì chứ!" Cô ta tức giận hất tay bà Vu.
Hoắc Kỷ là ai? Là Hoắc Kỷ năm bảy tuổi trực tiếp đá chú mình từ trên ghế chủ tịch xuống và tự mình leo lên, là Hoắc Kỷ năm mười tuổi tự mở một công ty riêng đem nó ra nước ngoài phát triển, năm mười bảy tuổi tự chọi với bốn người chú của mình báo thù cho cha và đòi từ ông nội cái ghế gia chủ, cái tên ai nghe cũng phải giật mình nhường bước. Vu gia đem đi so với hắn, cũng không bằng một bộ vest hắn mặc trên người. Người đàn ông khủng bố như vậy, tiền tài có, danh vị có, lại đẹp trai, cô ta không muốn chính là dốt.