Chương 2

Bất ngờ, một trận mưa lớn như trút nước ập xuống ngôi làng, kèm theo là những cơn gió dữ dội. Cả ba người vội vàng bật dậy, chạy ra nhìn qua cửa sổ.

“Mưa lớn thế này, tiêu rồi, không biết nơi trú ẩn này có thật sự ‘trú ẩn’ nổi không nữa.”

Giáo sư và Biên Hi đồng loạt cau mày. Không chần chừ, cả hai nhanh chóng bật đèn pin trên điện thoại, chạy ra ngoài.

“Nhanh lên! Hướng dẫn dân làng sơ tán! Mau lên!!” Giáo sư hét lớn.

Học trưởng lúc này mới nhận thức được sự nghiêm trọng, cũng vội chạy ra ngoài. Anh đứng dưới mưa, dùng giọng to vang trời của mình mà hét: “Mọi người, đến nơi trú ẩn đi!”

Nhưng dân làng đều đóng cửa kín mít để tránh mưa, hơn nữa lại không hiểu lời anh nói, nên chẳng mấy ai đáp lại.

Biên Hi cuống cuồng, mưa xối xả trên mặt khiến cô gần như không mở nổi mắt, nhưng vẫn cố gắng lao vào mưa, lần lượt gõ cửa từng nhà:

“Mọi người đừng ở trong nhà nữa! Mau đến nơi trú ẩn!”

Cứ như thế, Biên Hi đi gõ cửa từng nhà, trong khi giáo sư và học trưởng phụ trách dẫn người đến nơi an toàn.

Đến ngôi nhà gần vách núi nhất, Biên Hi đã thấy đất đá trên núi bắt đầu sạt lở. Cô hoảng hốt đá tung cánh cửa, hét lớn:

“Mấy người còn không chạy, ở đây chờ chết à?!”

Trong nhà chỉ có một cụ già khoảng hơn bảy mươi và một bé gái tầm bốn, năm tuổi. Biên Hi đứng sững một giây, sau đó không nói hai lời, cõng cụ già lên lưng, tay bế bé gái, chạy thục mạng ra ngoài.

Biên Hi cũng không biết sức mình sao lại mạnh đến vậy.

“Chị ơi! Mưa lớn quá!”

Phía sau, âm thanh đất đá đổ sập vang lên chấn động cả trời đất, như đang đuổi sát sau lưng cô. Sợ hãi đến tột độ, nhưng cô vẫn cố trấn an, giọng run rẩy:

“Ừ, đừng sợ, nhắm mắt lại, ngoan, chị sẽ bảo vệ em.”

Cụ già trên lưng gắng sức ngoái lại nhìn. Chỉ một cái liếc cũng khiến bà suýt chết đứng.

Phía sau, dòng bùn đất như thác lũ đang cuộn trào ập tới!

“Con ơi, bỏ bà xuống, mang chắt gái của bà chạy đi!”

“Không được... không được! Con cõng nổi!”

Nước mưa và nước mắt trộn lẫn, làm Biên Hi chẳng còn phân biệt được thứ gì đang cản tầm nhìn. Trong lòng cô chỉ đọng lại một ý nghĩ: Chúng ta không thoát nổi rồi.

Con người trước thiên nhiên quả thật nhỏ bé đến đáng thương.

Nếu lúc mưa chưa đến cô đã sơ tán dân làng, có lẽ thảm họa đã không xảy ra.

Nhưng cô đã không làm, bởi cô cho rằng mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng rõ ràng mọi dấu hiệu đều cho thấy không hề ổn chút nào!

Ngay lúc ấy, dòng bùn đất cuốn đến. Biên Hi đổ sập xuống đất. Trước khi ngất lịm, cô chỉ kịp nhìn thấy dòng bùn tiếp tục lao thẳng về phía trước.

“Ôm chặt lấy chị! Đừng buông tay!”

Không biết từ lúc nào, cụ già và bé gái mà cô cõng đã biến mất.

“Người đâu? Người đâu rồi?!”

“Biên Hi! Biên Hi!” Học trưởng đang vật lộn trong dòng bùn hét lớn, mắt sáng lên khi nhìn thấy cô. “Nhanh lại đây, ở đây có cây, mau bám vào!”

Biên Hi muốn lao đến, nhưng dòng bùn quá mạnh, cô còn chưa kịp nói gì thì đã bị cuốn đi.

“Biên Hi!!!”

Trong lúc sức cùng lực kiệt, một cuốn sách nổi lềnh bềnh tiến về phía cô.

“Mình sắp chết rồi mà cuốn sách chết tiệt này còn…”

Chưa kịp dứt lời, cuốn sách dày cộp hàng triệu chữ ấy úp thẳng vào mặt cô, đè mạnh xuống!

Cái quái gì thế?! Sách gì mà ám người không dứt!

Bùn đất tràn vào, nước bẩn xộc thẳng vào mũi, đau đớn lan khắp l*иg ngực. Trước khi có thể cảm nhận hết sự giằng co của cái chết, Biên Hi đã hoàn toàn lịm đi.

.

“???”

Sau cơn đau dữ dội của trận lở đất, Biên Hi bất ngờ nhận ra mình đang đứng giữa một tang lễ. Trên người cô là chiếc váy đen tuyền, phía trước là hai bức di ảnh đặt trang trọng. Bầu không khí xung quanh yên lặng đến mức khiến người ta nghẹt thở.

Đây là tang lễ của ai vậy?

Là của mình sao?

Mình đang nhìn tang lễ của chính mình à?

Mình là ma ư?

Hoang mang, Biên Hi sờ khắp người. Không, cô vẫn là người thật, có thực thể, không phải ma quỷ gì hết.

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên tiến lại gần. Thấy hành động kỳ lạ của cô, ông đặt tay lên vai cô nhẹ giọng nói:

“Con về cùng dì trước đi, ở đây để chú lo.”

Bị chạm bất ngờ trong hoàn cảnh quái dị này, Biên Hi giật mình đến mức suýt văng luôn cả linh hồn.

Người đàn ông nhận ra mình đã làm cô hoảng sợ, liền mỉm cười xin lỗi:

“Chú làm con sợ rồi, xin lỗi nhé.”

Một người phụ nữ với dáng vẻ dịu dàng bước tới, ân cần vuốt tóc Biên Hi, nhẹ nhàng hỏi:

“Dần Thất hôm nay sẽ lén lút về, con có muốn cùng dì ra sân bay đón nó không?”

“Dần Thất?” Biên Hi giật mình. Tên này nghe quen quá.

Đúng rồi! Đây chính là tên nữ chính trong cuốn tiểu thuyết NP mà học trưởng hay đọc!

“Giang Dần Thất? Nữ minh tinh đó sao?”

“Hm.” Người phụ nữ chạm vào trán cô, nghiêng đầu cười nhẹ: “Không sốt mà nhỉ?”