Chương 1

“Ở đây lại có một ngôi làng sao? Hay ghê.”

Một nam sinh phe phẩy chiếc quạt nhỏ với quảng cáo phá thai in trên đó, miệng càu nhàu vì cái nóng ngột ngạt.

Nam sinh này là sư huynh, tên Diên Tất. Biên Hi chẳng buồn quan tâm, ngồi xổm xuống bốc một nắm đất, vê vê trong lòng bàn tay, rồi dùng chân đạp thử. “Đất ở đây xốp ghê nhỉ.”

Vị giáo sư đi cùng chỉnh lại gọng kính, giọng khích lệ: “Sắp đến nơi rồi, cố lên, các em.”

Biên Hi tỏ rõ vẻ bực bội. Đang nghỉ hè yên lành thì bị giáo sư triệu tập đi khảo sát thực địa, thật muốn khóc!

Mùa hè đẹp đẽ của cô thế là tiêu tan.

Bực mình, Biên Hi đá mạnh vào một chỗ đất bên sườn núi. Nào ngờ, đất ngay lập tức vỡ vụn, trút xuống, suýt nữa phủ kín giày cô.

“...”

Biên Hi giũ đôi giày thể thao trắng giờ đã chẳng còn trắng, lẩm bẩm: “Địa chất và vị trí địa lý thế này không hợp để lập làng. Dự báo thời tiết nói tối nay có mưa lớn, làng đó liệu có sao không nhỉ?”

Giáo sư cũng cảm thấy hơi lo lắng, tháo kính ra lau, nhưng rồi phẩy tay bảo: “Qua đó xem thử đi.”

Cả ba tiến vào ngôi làng, nơi hầu hết đều là người già và trẻ nhỏ, rất ít thanh niên trai tráng.

Biên Hi lẩm bẩm: “Có lẽ là toàn người già neo đơn với trẻ em ở lại.”

Người trong làng hiếu kỳ trước sự xuất hiện của người lạ. Vài đứa trẻ với giọng địa phương nặng nề chạy đến, tò mò hỏi chuyện:

“Các chị là ai vậy?”

Giáo sư và nam sinh nghe không hiểu gì, nhưng Biên Hi thì hiểu. Cô có một năng khiếu đặc biệt: dù giọng người ta có tệ thế nào, cô vẫn nghe được!

“Chúng tôi đến khảo sát, làm đề tài nghiên cứu. Em sống ở đây lâu chưa?”

“Không biết, em sinh ra đã ở đây rồi.”

“Ồ...”

Giáo sư hỏi: “Ở đây mưa lớn thế không sao chứ?”

Cô bé trả lời bằng giọng đặc sệt: “Không sao, cùng lắm là nhà bị ngập thôi.”

Nhà ngập mà cũng không sao?

Thôi được, chắc chúng tôi lo thừa rồi.

Vì không muốn tự chuốc thêm phiền, cả ba cũng không hỏi nhiều. Dù vậy, vẫn có cảm giác bất an lởn vởn trong lòng họ.

Trời sắp tối, một cụ già tốt bụng mời họ ở lại qua đêm, nói là trong làng có một nơi trú ẩn xây mấy năm trước, khang trang sạch sẽ, có thể dọn dẹp cho họ nghỉ tạm.

Sau khi bàn bạc, cả ba đồng ý. Trời mưa lớn, tiếp tục đi cũng không tiện.

Họ đến nơi trú ẩn, nam sinh xuýt xoa: “Tòa nhà này trông khác hẳn những căn còn lại. Sao không dùng tiền này sửa sang nhà cho dân làng nhỉ?”

Biên Hi chẳng buồn để ý, chỉ muốn nằm xuống. Cô mệt đến mức không thèm để tâm tòa nhà đó ra sao, tìm đại một phòng có giường gỗ, nằm dài ra ngay lập tức.

Nơi này chỉ có một phòng còn ở được, các phòng khác đã bị dân làng dùng để chứa củi.

Giáo sư và nam sinh đành qua phòng Biên Hi tá túc.

Biên Hi không phản đối, ngồi xếp bằng trên giường, nói với hai người: “Mí mắt em cứ giật giật. Hai người thì sao?”

Nam sinh lôi từ balo ra một cuốn sách và ba chiếc bánh mì. “Chắc do thiếu ngủ! Ăn bánh đi!”

Biên Hi nhận lấy, nhìn bìa cuốn sách, lập tức cau mày: “Trời ơi, thấy muốn mửa. Anh vẫn đọc cái cuốn NP này à?”

Giáo sư vừa ăn bánh mì, vừa tò mò hỏi: “NP là gì?”

Biên Hi chắp tay lại như niệm Phật: “Giáo sư, đôi khi không biết cũng là một điều may mắn.”

Nam sinh bật cười: “Em nói cho thầy nghe, NP là viết tắt của n person, tức là một người yêu nhiều người cùng lúc! Cuốn này còn là GLNP, tức là một cô yêu nhiều cô.”

Giáo sư nhíu mày như ông chú trên tàu điện ngầm: “Ôi trời, thế thì không được rồi! Phải chung thủy chứ!”

“Thì chỉ là tiểu thuyết thôi! Nhưng cuốn này hấp dẫn vì nữ chính. Em chưa từng thấy ai khó “cưa” như cô ấy!”

Biên Hi hừ nhẹ, nằm dài ra giường: “Nếu là em, em kiện nữ chính tội đa thê luôn!”

Nam sinh: “Con nhỏ tàn nhẫn!”

Vì phải nghe kể chuyện quá nhiều, Biên Hi gần như thuộc lòng cốt truyện của cuốn tiểu thuyết dở hơi này.

“Giáo sư, để em kể thầy nghe, trong cuốn sách này có một nhân vật cũng tên là Biên Hi! Ha ha ha, nghe phấn khích chưa!”

Giáo sư lập tức hứng thú: “Kể thử xem nào!”

Biên Hi liếc mắt nhìn anh chàng học trưởng, vẻ mặt đầy bất mãn.

Trời vốn âm u, bỗng chốc mây đen cuồn cuộn kéo đến. Đèn trong nơi trú ẩn đã hỏng từ lâu, cả ba người chìm vào bóng tối đen kịt, chỉ có thể trố mắt nhìn nhau.

À không, chính xác hơn là chỉ nhìn thấy phần tròng trắng của mắt.

Học trưởng chọc ghẹo: “Giờ em mới để ý mắt giáo sư nhỏ ghê!”

Giáo sư cười lạnh, đáp trả không chút nương tay: “Thế à? Tôi giờ mới phát hiện ra em là kiểu mắt tam bạch.”

Đấu khẩu xong, cả hai cùng quay sang nhìn Biên Hi. Nhưng sau một hồi ngập ngừng, lại chẳng nói được lời nào.

Bởi vì... Biên Hi xinh đẹp đến mức khiến người ta không thốt nên lời!

Đúng lúc định thu ánh mắt lại, cả hai phát hiện phần tròng trắng trong mắt của Biên Hi đột nhiên nhiều hơn một chút.

Là cô đang trợn trắng mắt.

Học trưởng: “...”

Khốn thật, trợn trắng mắt thái độ mà cũng đẹp. Đúng là khiến người khác ghen tỵ mà!