Quý Trạch An thật không ngờ chỉ là một lần thử vai lại diễn ra lâu như vậy, tuyển đến tuyển đi cậu vẫn cảm thấy không có ai phù hợp với vai Cù Chu Dịch. Bất kể là một bộ tiểu thuyết hay một bộ phim truyền hình thì linh hồn diễn viên chính phải dẫn dắt tất cả nội dung phim, Quý Trạch An không kiên nhẫn nữa, sau khi quyết định ký hợp đồng với các vai diễn khác, Quý Trạch An bắt đầu chuyên tâm đi tìm Cù Chu Dịch.
“Tam ca, anh cũng đừng lo lắng quá, rồi sẽ tìm được thôi.” Diệp Đồng nhìn bộ dáng Quý Trạch An một bộ tâm sự chồng chất liền mở miệng an ủi, đi theo Quý Trạch An làm việc với không ít đoàn phim thực tập lâu như vậy cậu cũng ngày càng trở nên có tiếng nói hơn.
Quý Trạch An ngẩng đầu, sửng sốt nhìn Diệp Đồng đã đứng ở ngoài xe, sau đó nở nụ cười với cậu ấy.
“Ừ, cậu mau trở về nghỉ ngơi đi, hôm nay cậu vất vả rồi.” Quý Trạch An khoát tay áo với Diệp Đồng, như ngày trước nhìn Diệp Đồng lên lầu rồi cùng Du Dịch rời khỏi.
“(っ′ 工 ’)っ Tam ca, không vấn đề gì.”
Chú ý tới chữ trên mặt Diệp Đồng, Quý Trạch An vội nói: “Không cần lo lắng cho tớ, đi nhanh đi.”
“Bye bye.” Cuối cùng Diệp Đồng vẫn không nhiều lời, chào Quý Trạch An một câu rồi xoay người lên lầu với túi sau lưng.
Quý Trạch An không thể không thừa nhận sau nhiều ngày thử vai không gặp được người phù hợp diễn Cù Chu Dịch khiến cậu trở nên hơi sốt ruột, thật sự phải tự bản thân đối mặt cậu mới biết được rốt cuộc là như thế nào. Nhưng vừa nghĩ đến chính mình có thể hạn chế những người này tới tham gia thử vai cậu lại phấn chấn lên không ít, cậu hoàn toàn có thể tìm qua diễn đàn hoặc là học sinh từ địa phương, chẳng qua là hơi mệt mỏi tí thôi.
Nghĩ thông, Quý Trạch An cảm thấy trong lòng quả thật dễ chịu hẳn.
Quay đầu nhìn Du Dịch, Quý Trạch An biết mình nóng nảy làm cho người đàn ông này lo lắng, cậu hào phóng cười với anh, dùng ánh mắt thúc giục anh lái xe.
Chỉ là một biến hóa nhỏ, một ánh mắt ra hiệu.
Nhưng Du Dịch lại u mê, Quý Trạch An tin là vậy.
Hai người sống chung với nhau đến bây giờ đã trở thành người hiểu đối phương nhất.
“Nghĩ thông rồi?” Du Dịch lái xe, hỏi khẽ.
“Dạ.”
Quý Trạch An nhìn sườn mặt Du Dịch, có phần xin lỗi. Cậu biết cảm xúc của mình đang ảnh hưởng đến người đàn ông này, cậu có thể nhận ra từ vẻ mặt người khác. Chữ trên mặt bọn họ lặng lẽ nói cho cậu: ヽ(*. >Д<)o゜ Du tiên sinh gần đây trở nên thật đáng sợ! Có phải cuộc sống tình cảm xảy ra vấn đề hay không? Lạnh lùng quá biến thành núi băng di động rồi!>
Trước khi nhìn thấy Quý Trạch An không hề nghĩ nhiều, chỉ là cảm thấy có hơi buồn cười mà thôi, hiện tại nghĩ nhiều, Quý Trạch An cảm thấy những bức tường trong tim cậu đang được xây dựng lên bằng từng lớp đường mật.
Ngọt ngào, lại càng thêm tin tưởng.
“A Dịch, gần đây có phải em bỏ bê anh không?” Quý Trạch An thoải mái bắt đầu đứng lên đùa Du Dịch. Quen biết sống chung với Du Dịch lâu như vậy, phần lớn thời gian người này đều là vẻ mặt vô cùng đạm bạc, không nhịn được trêu đùa. Đây cũng là điều khiến Quý Trạch An hạnh phúc, cậu hoàn toàn xem như đây là tình thú giữa cuộc sống hai người.
Du Dịch: “......”
Người hiểu Quý Trạch An như Du Dịch liền biết người này lại muốn tìm niềm vui trên người anh rồi.
“Sao không nói lời nào? Quả nhiên em bỏ bê anh rồi?” Quý Trạch An nhìn Du Dịch, vươn tay đâm đâm thắt lưng anh, trong nháy mắt xe lệch hướng, chẳng qua chỉ là trong phút chốc, rất nhanh lại nằm trong khống chế của Du Dịch. Quý Trạch An cũng ý thức được lúc anh lái xe chọc điểm mẫn cảm của anh hình như không tốt cho lắm, an toàn của hai người cũng thành vấn đề, lập tức dừng lại hành động, nhưng trên miệng vẫn không muốn bỏ qua cho anh.
Quý Trạch An: “Gần đây nhân viên công tác đều lén lút nói có Du tiên sinh ở đây điều hòa cũng không cần mở nữa, có thể tiết kiệm được một khoản ngân sách cho đoàn phim, Du phu nhân lo cho gia đình như vậy em nên thay nhà ta vui mừng.”
“ヾ(≧? ≦*)ゝYes!”.
Du Dịch còn chưa trả lời, cửa sổ thủy tinh trên xe lập tức liền trả lời thay Du Dịch.
Quý Trạch An nheo mắt lại cười cười, cũng không dùng lời nói trêu chọc Du Dịch nữa, Du tiên sinh nhà hắn thực ra cực kỳ “thù dai”, có một số việc miệng anh mặc dù không nói gì nhưng lại để trong lòng. Về đến nhà Quý Trạch An liền không chiếm thượng phong nữa, ngoài lạnh trong nóng gì đó chính là không dễ chọc, nhưng Quý Trạch An lại thích đùa giỡn Du tiên sinh nhà cậu.
Du Dịch dùng khóe mắt liếc nhìn Quý Trạch An một cái, khóe miệng hơi câu lên, ánh mắt nhìn đường phía trước nhiều hơn vài phần cảm xúc khác.
Buổi thử vai Quý Trạch An tổ chức thường kết thúc sau ba ngày, cậu cũng xác định diễn viên nam chính được chọn. Vai diễn Cù Chu Dịch không rơi xuống loại hình tiểu thịt tươi, Quý Trạch An ngàn chọn vạn tuyển một lão thịt khô.
*Lão thịt khô: Người đàn ông đã lớn tuổi nhưng nhìn vẫn trẻ tuổi đẹp traiCậu cũng không nghĩ đến sẽ tuyển Dương Lợi làm nam chính cho bộ phim đầu tiên của mình.
Còn nhớ rõ năm ấy lúc vừa mới sống lại, muốn đi công ty Điện ảnh và truyền hình Giang thành làm diễn viên quần chúng kiếm tiền, liền được Dương Lợi đưa vào nhập môn, khi đó cậu cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày mình chọn làm đạo diễn. Lúc mới trở về cậu từng nghĩ phải sống tốt, hoàn toàn không nghĩ muốn hạnh phúc.
Lần đầu tiên lấy được tiền diễn vai phụ Quý Trạch An đã nghĩ, chờ một ngày sau này có năng lực bò lên, cậu phải giúp Dương Lợi một phen như ngày xưa anh ta giúp cậu, chẳng qua là không nghĩ sẽ dùng cách này.
Dương Lợi đã hai mươi chín, không cần người nhà nhúng tay, vẫn kiên cường chống đỡ đi làm diễn viên quần chúng, làm vai phụ.
Lúc Quý Trạch An nghĩ muốn thông qua con đường khác tìm người diễn Cù Chu Dịch thì người đầu tiên nghĩ đến chính là Dương Lợi. Năm ba bắt đầu thực tập bận rộn nên hầu như hai người chặt đứt liên lạc, hiện tại gọi một cú điện thoại cảm giác vẫn quen thuộc như vậy. Quý Trạch An nhớ rõ Dương Lợi rất tốt, Dương Lợi cũng nhớ rõ Quý Trạch An là cậu bé ngoan ngoãn kia.
“Chú, em là Tiểu An, em……” Quý Trạch An nghĩ đã lâu không liên lạc nên cậu có hơi ngại ngùng.
“Này! Sao lâu như vậy không liên lạc với anh, anh còn nghĩ em quên có một người như anh rồi chứ!”
Cùng một lời nói nhưng người nói khác nhau sẽ tạo thành hiệu quả khác nhau, lời này của Dương Lợi nói ra Quý Trạch An nghe được không vì chia xa mà khó chịu, đối phương hoàn toàn không hề có ý tứ trách móc, Quý Trạch An còn có thể nghe ra một chút lo lắng.
Quý Trạch An: “Sau khi thực tập bắt đầu bận rộn, em liền quên không liên lạc với anh, gần đây anh còn đóng vai phụ ở Giang thành sao?”
“Thực tập rất quan trọng, anh tha lỗi cho em, hiện tại hẳn là tốt nghiệp rồi đi.”
“Vâng, tháng này tốt nghiệp.”
“Anh vẫn là bộ dáng cũ, chạy chân diễn viên quần chúng như trước, rèn luyện kỹ thuật diễn khá tốt, nhưng chỉ thiếu mất một cơ hội, không biết khi nào mới có thể gặp được Bá Nhạc, có lẽ……” Đời này cũng cứ yên lặng vô danh như vậy, nói đến việc này Dương Lợi liền cảm thấy khổ sở.
Nhiều năm nay anh vẫn không chịu để trong nhà hỗ trợ, hiện tại càng không thể không kiên trì, cho nên anh đành phải kiên trì chống đỡ, vẫn luôn kiên trì chống đỡ. Trong nhà điều kiện không tồi, cổ phiếu công ty gia đình cha mẹ cho anh hằng năm cũng được chia không ít hoa hồng, anh không chết đói, có thể để cho anh một lòng một dạ tiến về phía trươc, trong nhà cũng không cản trở gì.
Trên mặt Dương Lợi hiện lên dòng chữ: “(`-_ゝ-) Tổn thương không dậy nổi……”
Quý Trạch An không thể xem được chữ viết trên mặt Dương Lợi qua điện thoại, nhưng thông qua ngữ khí cậu cũng đoán được Dương Lợi không thành công. Cậu muốn giúp Dương Lợi một phen, vừa nghĩ đến trước kia đi nhà họ Dương giúp cháu trai béo của Dương Lợi học bù nghe được mẹ Dương nhắc tới chuyện cha của Dương Lợi không hẳn là bằng lòng giúp anh một tay, mà hiện tại cậu cũng không có sức lực đó.
Quý Trạch An muốn Dương Lợi thử vai diễn Cù Chu Dịch, nhưng nếu anh không thích hợp thì Quý Trạch An cũng sẽ không vì trả tình nghĩa mà bắt buộc anh phải diễn, đây là không tôn trọng Dương Lợi, cũng là không tôn trọng chính mình, càng thật có lỗi với những người trong đoàn phim, Quý Trạch An sẽ không làm chuyện như vậy. Đời này của cậu còn dài, không có Nghiêm Cẩm hại chết, cậu sẽ có rất nhiều thời gian báo đáp Dương Lợi.
“Chú, em gần đây thử quay phim, có một vai diễn chưa chọn được người thích hợp, chú muốn thử một chút không?”
Mắt Dương Lợi liền sáng lên, đây là phản ứng bản nắng của anh khi nghe được vai diễn, nhưng rất nhanh anh lại ảm đạm xuống “Tiểu An, em không cần an ủi anh, anh có thể cố chống đỡ thêm, diễn xuất sống đến già, có tài thường thành đạt muộn cũng không phải không có.”
“Em không an ủi anh, hôm nay gọi điện cho anh chính là vì chuyện này, nhưng chỉ là thử vai thôi, nếu chú không được thì em cũng sẽ không gật đầu, đoàn phim cũng không phải chỉ có một mình em có tiếng nói, chú thử một chút đi? Thử vai đang ở Cảnh thành.” Quý Trạch An có hơi dở khóc dở cười, không nghĩ tới chính mình thành tâm mời lại trở thành nói giỡn an ủi.
“Thật à?”
“Thật sự!”
“Tiểu An em không lừa anh chứ, anh cũng sẽ cáu gắt đó!”
“Chính xác 100%!”
“……”
Bên kia điện thoại không còn tiếng động, Quý Trạch An cũng không biết nên phản ứng thế nào.
Gần một phút đồng hồ sau, Quý Trạch An vẫn không cúp điện thoại, thậm chí không hề phát ra tiếng quấy rầy, hỏi một chút xem người còn đó không gì đó. Có tiếng hít thở, Quý Trạch An có thể nghe được hô hấp kia càng ngày càng nặng, cậu biết Dương Lợi đang suy nghĩ, Quý Trạch An cũng lựa chọn kiên nhẫn chờ đợi.
“Hẹn! Tiểu An chúng ta cùng hẹn!”
Sau khi yên lặng, âm thanh trong điện thoải trở nên vui sướиɠ.
Đám diễn viên ngồi cạnh Dương Lợi nhìn Dương Lợi như bệnh tâm thần, không biết người này bị làm sao……
Quý Trạch An rất muốn đáp lại một câu “Không hẹn! Chú, chúng ta không hẹn!”, nhưng ngẫm rồi lại thôi, khóe miệng co rút, thật vất vả duy trì mặt cười của mình: “Vậy chú quyết định thời giản rảnh rồi nói cho em một tiếng, em sẽ giúp anh đặt vé máy bay và khách sạn.”
Quý Trạch An nghĩ nếu lỡ may không thích hợp thì đưa Dương Lợi đến Cảnh thành chơi vài ngày, dù sao cũng không thể để cho anh ấy đi một chuyến tay không. Ai ngờ Dương Lợi lập tức từ chối: “Hừ! Một người đàn ông như anh làm sao có thể tiêu tiền trẻ nhỏ, không cần, chờ anh tới rồi gọi cho em, đoàn phim bên này gọi rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé.”
Thật ra cậu rất muốn nói: “Em cũng không phải trẻ nhỏ……”
Nhưng chưa nói ra miệng thì Dương Lợi đã cúp điện thoại rồi. Quý Trạch An biết tình hình bên kia, huống hồ hai người cũng quen thuộc, thật sự cũng không cảm thấy không lễ phép gì, cúp điện thoại mỉm cười nhìn thấy Du Dịch mang hoa quả thịt nguội tới cậu liền đón lấy.
Di động đặt trên bàn trà: “(′??? ’) Thật sự là một người đàn ông thô thiển!”.
Ngày Dương Lợi tới Cảnh thành, Quý Trạch An đi theo Du tiên sinh nhà cậu trực tiếp đưa anh ta đến khách sạn nơi họ tổ chức buổi thử vai, tiện thể mở giúp anh ta một phòng ở đây, phòng Dương Lợi đã đặt trước cũng hủy, Quý Trạch An nói đây là khách sạn nhà mình, không mất tiền, Dương Lợi cũng không từ chối.
“Chú, anh không muốn nhổ ria mép à.” Quý Trạch An cảm thấy Dương Lợi không thay đổi gì, vẫn là một bộ dạng ông chú, nhưng lại không làm cho cậu cảm thấy già. Cù Chu Dịch mà Quý Trạch An muốn không phải vẻ mặt râu ria nên đây là câu đầu tiên Quý Trạch An nói khi nhìn thấy người.
“Không thành vấn đề, trước kia vai diễn đều có ria mép, anh cũng đơn giản tập thành thói quen để râu, dán râu giả của đoàn phim không thoải mái, hơn nữa nhìn cũng không thật, vẫn dùng đồ thật là tốt nhất.” Dương Lợi cũng không tức giận, rất vui vẻ vỗ vỗ vai Quý Trạch An.
Sau khi đặt khách sạn, Quý Trạch An đưa anh ta về phòng cất đồ đạc, muốn anh ta ăn một bữa cơm, nghỉ ngơi cho tốt, nhưng so với cậu thì Dương Lợi gấp gáp hơn.
Quý Trạch An nhìn thấy Dương Lợi nhiệt tình như vậy cũng mời mấy người khác tới, tiện thể gọi người mang trang phục chế tác cho Cù Chu Dịch đến, gọi cả thợ trang điểm tới. Quý Trạch An muốn nhìn khuôn mặt của Dương Lợi mặc quần áo trang điểm rốt cuộc có mấy phần giống Cù Chu Dịch.
Mặc dù nhân vật Cù Chu Dịch đã được miêu tả trong “Nghịch Tiên” nhưng suy cho cùng là một nhân vật ảo, yêu cầu người đọc suy nghĩ. Quý Trạch An dám nói, Cù Chu Dịch trong mắt từng người đọc đều không phải cùng một dạng, cho nên muốn diễn một vai như vậy vấn đề không phải muốn tìm khuôn mặt phù hợp mà là một số nét đặc trưng đại khái giống nhau là được.
Tiểu thuyết lấy đàn ông làm trung tâm, diễn viên như vậy phần lớn không phải tiểu thịt tươi mà mấy học sinh nữ truy đuổi tâng bốc, nhưng cũng sẽ không là cơ bắp rắn rỏi như người nước ngoài. Cù Chu Dịch nhiều lắm là một người nửa cứng rắn hoàn mỹ hòa hợp với dịu dàng của phương Đông.
Thợ trang điểm cùng nhân viên đạo cụ đến trước, Quý Trạch An cũng để Dương Lợi đi trang điểm trước, cậu cùng Du Dịch chờ trong phòng.
Trên đường tới Quý Trạch An đã biết ngày đó nhận được điện thoại của cậu xong Dương Lợi bắt đầu đọc “Nghịch Tiên” mà Diệp Đồng viết, kịch bản là hợp nhất với nguyên tác, hơn nữa cùng một tác giả, đọc nguyên tác quả thật có trợ giúp rất tốt cho Dương Lợi hiểu rõ vai Cù Chu Dịch.
Mời Dương Lợi tới, Quý Trạch An liền chốt vẻ ngoài của Dương Lợi qua cửa, về phần vẻ mặt thì phải để Dương Lợi tự mình cân nhắc, xem như Quý Trạch An mở đường cho anh ta, lúc trước thử vai đều là cho diễn viên một đoạn để họ tự do phát huy.
Quý Trạch An tin tưởng kỹ xảo biểu diễn của Dương Lợi, nhưng trọng điểm là sự hiểu biết của Dương Lợi đối với nhân vật này, người không hiểu thì không thể nhập vai.
Những điều kiện có thể cho Quý Trạch An đều cho Dương Lợi, chính trong lòng cậu cũng có hơi mong chờ, nhưng lại không nhịn được lo lắng cho tâm tình Dương Lợi nếu không được chọn.
Nhưng Quý Trạch An không hối hận vì đã lựa chọn, chỉ là không kiềm được lo lắng.
Quý Trạch An ngồi bên cạnh Du Dịch không khỏi thất thần, lại muốn thở dài, vừa mở miệng ra đã bị nhét vào một thứ gì đó, trong nháy mắt vẻ mặt cậu biến thành một bộ dáng “Σ(°△°|||)︴”.
Lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn.
Quý Trạch An thấy trong tay Du Dịch bưng một hộp bánh ngọt, Quý Trạch An biết đó là tự tay anh làm cho cậu, chẳng qua không biết người này mang ra lúc nào, thần không biết quỷ không hay, cậu cũng không phát hiện ra.
Ngạc nhiên qua đi cậu liền bắt đầu nhấm nuốt hương vị bánh ngọt trong miệng.
Hương vị ngọt ngào tràn ra đầu lưỡi, Quý Trạch An không nhịn được nheo mắt lại hưởng thụ.
Cậu thích bánh ngọt, không cảm thấy một người đàn ông thích đồ ngọt thì có gì không đúng.
Đồ ngọt gì đó có thể xoa dịu áp lực, thay đổi tâm tình của cậu.
Du Dịch cũng không có nhiều yêu thích với đồ ngọt, nhưng anh lại làm không ít. Phần ngọt trong lòng này khiến Quý Trạch An càng thích đồ ngọt hơn. Cậu thích không chỉ có đồ ngọt trước mặt mà còn là người đàn ông phía sau.
Nếu biết tiếng lòng của Quý Trạch An, nhóm đồ ngọt khẳng định sẽ nói: “ヽ(?? ▽?)ノ Nếu cậu không đem tui ăn luôn thì tui sẽ cảm thấy cậu đối với tui là chân ái đó!”
Mặc dù Quý Trạch An thích đồ ngọt nhưng cậu ăn đồ ngọt không hề tiếc, vô luận đồ ăn làm đẹp cỡ nào hay có bao nhiêu chữ thảm thương trên mặt, Quý Trạch An đều ăn sạch.
Cậu rất hiểu biết, người dựa vào đồ ăn mà sống, cho dù chúng nó không bị cậu ăn mất thì cũng chỉ có sinh mệnh ngắn ngủi.
Cho nên Quý Trạch An cũng không vì xót xa cho đồ ăn mà không ăn chúng.
“Còn muốn sao?” Du Dịch thấy Quý Trạch An nuốt miếng bánh quy, lại cầm một miếng nữa.
Quý Trạch An gật đầu: “Muốn!”
Cậu trực tiếp nghiêng đầu qua mà không phải đưa tay lấy.
Làm nũng với Du tiên sinh là một trong những tình thú.
Quý Trạch An dùng miệng ngậm lấy bánh quy trong tay Du tiên sinh nhà cậu, cửa phòng bị đẩy ra, động tác của cậu liền dừng lại trong nháy mắt.
“o(*////▽////*)q Hình như vào không đúng lúc!!!”
Diệp Đồng lặng lẽ che mặt di chuyển đến góc phòng.
Quý Trạch An thấy bộ dáng Sầm Ân Thư vẻ mặt giận dữ, rõ ràng như đang nói: “Cậu thế mà đùa giỡn con ta!” Không, phải nói là trên mặt ông cũng viết như thế.
Còn Ninh Văn Ngạn thì nhìn về phía Du Dịch, trên mặt viết: “Trước khi làm chuyện xấu nhớ phải đóng cửa cho kỹ.”
Về phần Diệp Đồng, cậu vẫn ngượng ngùng như trước…
Quý Trạch An cảm thấy mình hình như cũng không làm việc gì xấu mà, sao vẻ mặt ba người đều là ý nghĩ kỳ quái vậy?
Không cần giải thích, Quý Trạch An ăn cái bánh quy trong miệng, cười cười với mấy người có hơi chướng mắt, sau đó cong mắt lên với Du Dịch.
Lúc mọi người tìm được chỗ trên ghế sofa rồi ngồi xuống thì tiếng đập cửa vang lên, sau một tiếng “Mời vào”, thợ trang điểm mang theo một người đàn ông mặc quần áo cổ trang, tóc dài, trong đôi mắt xinh đẹp có vài phần lệ khí, khóe miệng như cười như không đi đến.
Quý Trạch An sợ run một cái, hồi lâu mới phản ứng được người này là Dương Lợi.
Thật là ông chú mà cậu biết đó à? Quý Trạch An không thể không tự hỏi trong lòng.
Sau khi hòa hoãn, lúc này Quý Trạch An mới trêu đùa nói: “Phật dựa vào kim trang, người dựa vào quần áo! Tay nghề của chị Thu lại phối với thiết kế trang phục xanh đen… Chậc chậc, rõ ràng biến một người đàn ông cẩu thả thành Cù Chu Dịch, tốt quá tốt quá, sẽ không phải là chị Thu không có cách nào xuống tay với chú nên tùy tiện tìm một người ở khách sạn Lira đến đây chứ.”
Nghe được Quý Trạch An nói như vậy, chị Thu thợ trang điểm cũng vui vẻ.
Với tư cách là một thợ trang điểm, được người ta khen tay nghề tốt là một việc rất đáng để vui vẻ, chị Thu nâng khóe miệng, nhìn thoáng qua Dương Lợi rồi cười nói: “Bên trong không tồi, chỉ là ria mép thật sự phá hỏng dung nhan, sau khi cạo râu chị liền có linh cảm.”
Quý Trạch An hơi nhướn mày một cái, nhìn Dương Lợi một bộ dáng: “Thằng nhóc, anh muốn đánh mày” rồi lại vì ở đây có nhiều người mà không dám “động thủ” cực kỳ buồn cười, biểu cảm rõ ràng của anh ta trong nháy mắt diễn ra được bản chất bên trong của Cù Chu Dịch.
Dương Lợi sau khi trang điểm cùng biểu hiện của anh làm cho Quý Trạch An thở phào nhẹ nhõm một hơi, không nói giá trị nhan sắc giấu dưới râu của anh, chỉ riêng cách anh thể hiện được khí tràng của Cù Chu Dịch thôi cũng đủ làm Quý Trạch An xem trọng.
Quý Trạch An nhìn về phía Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn vài lần, lại nhìn về phía Diệp Đồng, cuối cùng tầm mắt rơi xuống người Du Dịch.
Chỉ có Du Dịch nhìn thẳng cậu, tầm mắt của những người khác lúc này đều ở trên người Dương Lợi.
Quý Trạch An biết bọn họ không phải thấy Dương Lợi mà là Cù Chu Dịch, tiến đến bên tai Diệp Đồng nhỏ giọng hỏi cậu ấy muốn nhìn một màn không, Diệp Đồng chần chừ không chắc, sau đó Quý Trạch An liền hỏi Sầm Ân Thư.
Sầm Ân Thư quyết định rất nhanh chóng, Dương Lợi cầm kịch bản liếc nhìn một lần để biết nội dung từ đầu đến cuối, chuẩn bị qua loa liền bắt đầu nhập vai.
Bên này Quý Trạch An chụp xong ảnh trang điểm, tiện thể thả chút tiếng gió muốn làm tuyên truyền trước, mới bắt đầu xuất hiện một vài đánh giá tốt, đang trong thời điểm bấp bênh thì tiếng xấu kéo nhau đến muốn khiến bọn họ từng bước đi xuống.
Ngón trỏ trượt trên con chuột, Quý Trạch An nhìn trang mạng một cái.
Cũng không cố ý reset trang, đầu đề gần như đều bị cậu đọc hết.
Cậu chẳng qua chỉ là một đạo diễn nhỏ vừa mới nhảy vào giới giải trí mà thôi, còn có người ở phía sau “chống lưng” giúp cậu, Quý Trạch An không tin đằng sau chuyện này không có bàn tay ai đó.
Huống chi đạo diễn cũng là một nhân vật sau hậu trường, đa số đạo diễn đều không muốn người biết đến. Nhưng có người muốn giúp Quý Trạch An nổi tiếng, dù Quý Trạch An không muốn tí nào.
Thật ra cũng không phải danh tiếng tốt gì….
Nghi ngờ vạch trần thân thế đạo diễn Quý Trạch An của “Nghịch Tiên”, Quý Trạch An ngại bần [thân thích] yêu phú [ba ba], câu chuyện đằng sau “Nghịch Tiên” không thể không nói, đạo diễn “Nghịch Tiên” là đồng tính!
Các loại tin tức liên quan vân vân.
Trong một đêm, những cư dân mạng gần như đều biết đến một người tên là Quý Trạch An.
Lại có thủy quân ở sau hỗ trợ, các loại phát ngôn thô tục, nguyền rủa, đều điên cuồng đè ép quá khứ của Quý Trạch An.
Sau khi Cảnh Hưng Tư điện thoại tới Quý Trạch An mới biết có chuyện này, cậu cũng không phải người thích xem tin tức giải trí, Du Dịch lại càng không, về phần Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn, Quý Trạch An tin tưởng hai người họ sẽ dành thời gian xem tin tức kinh tế chứ không phải những đề tài thiếu dinh dưỡng như này. Cảnh Hưng Tư lại thường hay xem những tin tức giải trí này hơn, chụp xong phim vừa thấy liền ngay lập tức gọi điện cho Quý Trạch An.
Rạng sáng sáu giờ, giấc ngủ lý tưởng hôm qua Quý Trạch An vừa quyết định liền sụp đổ sạch sẽ, Du Dịch đứng sau Quý Trạch An tức giận nhìn những bình luận khác thường này, anh thò tay che hai mắt Quý Trạch An, ánh mắt nhìn những chữ viết kia lần đầu tức giận như vậy.
Người đàn ông Du Dịch này cho dù là tức giận cũng giữ trong lòng, cách anh phát tiết cũng không mạnh mẽ, lại càng không ném đồ vậy này kia.
Anh càng thích dùng hành động thực tế để báo cho những người đó biết hậu quả của việc anh tức giận là thế nào hơn.
Buổi tối ngày hè vẫn có gió mát hiu hiu, điều hòa trong phòng vẫn duy trì nhiệt độ ổn định.
Quý Trạch An mặc đồ ngủ ngồi trước máy tính, lòng bàn tay Du Dịch rất ấm áp dán trên mắt cậu, một chút ánh sáng từ máy tính cũng không xuyên qua được. Quý Trạch An nâng tay dán lên mu bàn tay Du Dịch đang che mắt cậu, khóe miệng im lặng nâng lên, độ cong tiết lộ tâm trạng rất tốt của cậu.
Không thể không thừa nhận, những lời bàn luận trên mạng khiến cậu phiền lòng, nhưng chỉ là như thế mà thôi. Cậu không để ý, như vậy những lời này không thể tạo thành tổn thương cho cậu, huống chi so sánh với tình cảnh kiếp trước, Quý Trạch An cảm thấy những tính toán này không là gì.
Quan trọng là những lúc thế này có một ngươi đứng bên cạnh dỗ dành cậu, khiến cậu được an ủi.
Quý Trạch An không nghĩ xa như vậy, chỉ muốn nhìn hiện tại, nhìn trước mắt, nhìn Du Dịch, nhìn tay anh……
Cậu cảm thấy thật ấm áp, rất ấm áp, trong lòng được dòng nhiệt độ này bao lấy, cả người đều ấm áp dào dạt.
Màn hình: “w(? Д?)w Những người này thế mà chửi Tiểu An và ông chủ chúng ta!!!”
Chuột: “ヽ(≧*≦)ノ Màn hình cậu còn chờ gì nữa, nhanh lật đi đừng cho Tiểu An nhìn thấy!”
Màn hình: “Được!”
Chuột: “Máy chủ, hiện tại tui cho phép cậu xóa! o( ̄ 皿  ̄///) Thừa dịp hiện tại cậu nhanh nghỉ ngơi một chút!”
Máy chủ: “→)╥﹏╥) Lão đại, cậu nói đúng!”
Trừ Du Dịch còn có những người đặc biệt trong nhà quan tâm Quý Trạch An. Quý Trạch An đã không cô đơn nữa, mỗi lần ý thức được chuyện này Quý Trạch An đều cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Hiện tại cậu đã gần như quên đi cái cảm giác cô đơn lạnh lẽo kia rồi.
Quý Trạch An nắm chặt tay Du Dịch, kéo tay anh từ trên mắt mình xuống, vẫn nắm trong tay như vậy, sau đó tầm mắt theo tay anh nhìn lên.
Trong mắt Du Dịch đều là lo lắng.
Còn trong mắt Quý Trạch An lại là vui vẻ không hợp tình huống.
Quý Trạch An nắm tay Du Dịch đứng lên tắt máy tính, kéo người trở lại giường, sau khi tự mình ngồi xuống liền kéo anh khiến Du tiên sinh nhà cậu cũng nằm xuống” “Còn sớm, chúng ta ngủ đi.”
Du Dịch giơ tay lên sờ đầu Quý Trạch An, anh nói không nên lời an ủi nào.
Hơi hạ khóe mắt, Du Dịch nhìn mặt Quý Trạch An, tay dán lên, ngón tay cái vuốt nhẹ mặt cậu một chút, không nói tiếng nào.
Tầm mắt hai người chống lại nhau khiến tức giận của Du Dịch tạm thời giảm bớt.
“Ngủ đi, hôm nay em muốn làm biếng.”
Sau khi Quý Trạch An lên tiếng lần nữa, Du Dịch cũng thuận theo, anh lên giường kéo người vào ngực, khiến cậu dán lên mình ngủ bù, mà Du Dịch lại thật sự không ngủ được, trong đầu bắt đầu hoạt động nên xử lý chuyện này thế nào.
Nếu Quý Trạch An là nghệ sĩ thì đương nhiên chuyện này nên xử lý càng nhanh càng tốt, nhưng Quý Trạch An không phải, cậu không cần dựa vào mặt để kiếm cơm, từ từ rồi xử lý cũng không phải không được. Du Dịch biết sau khi Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn biết chuyện này sẽ lập tức bắt tay vào xử lý, cũng bắt được người đằng sau, mà năng lực của anh cách một tầng máy tính quả thật cũng không có nhiều tác dụng, Du Dịch biết hiện tại mình chỉ có thể chờ.
Nhưng Du Dịch làm sao có thể cam tâm?
Anh vươn cánh tay, lướt qua người trong ngực, cầm di động trên tủ đầu dường, mấy cái thông tin bùng nổ rồi, sau đó kiên nhẫn chờ đợi bên kia đáp trả.
Điện thoại của anh luôn để chế độ yên tĩnh, Du Dịch rất yên tâm sẽ không quấy rầy Quý Trạch An nghỉ ngơi.
Hôm nay đã định trước Du Dịch không ngủ được.
Lúc Quý Trạch An tỉnh lại, Sầm Ân Thư và Ninh Văn Ngạn đã ngồi trong phòng khách, chỉ có đương sự Quý Trạch An này giờ mới chậm chạp tỉnh lại, mặc đồ ngủ từ trong phòng đi tới, nhìn mấy người kia biểu cảm nghiêm túc, Quý Trạch An cho họ một nụ cười.
Cho dù hiện tại không có ai che chở thì Quý Trạch An cũng sẽ không quá mức để ý những ngôn luận đó.
Quả thực Quý Trạch An thích đàn ông, người yêu là Du Dịch giới tính nam, nói cậu đồng tính có gì sai đâu.
Sầm Ân Thư cùng Ninh Văn Ngạn đều là “thổ hào”, nói cậu dựa vào ba ba giàu có cũng chẳng có gì không đúng, họ quả thật giúp Quý Trạch An không ít. So sánh với họ thì những họ hàng kia của cậu quả thật rất nghèo. Thật ra Quý Trạch An cũng không thích những người họ hàng kia, bọn họ nói cậu ghét bỏ bọn họ cũng không sai, theo ý nghĩa nào đó mà nói thì cũng có thể xem như là ghét bỏ bọn họ đi.
Những bình luận trên mạng chẳng qua chỉ là khiến người mơ mộng, người khác nghĩ thế nào Quý Trạch An không kiểm soát được, người khác nói như nào Quý Trạch An cũng không thể mỗi khi người ta mở miệng liền chặn được, còn không bằng không nghe không nhìn không thấy, khiến những người đó một quyền đánh vào bông.
Chén trà nhỏ: “___*( ̄ 皿  ̄)/#____ Nghe nói có kẻ không có mắt bắt nạt Tiểu An nhà chúng ta, cho dù cậu ấy ra sao cũng không đến lượt người khác bắt nạt! Hừ hừ! Tui muốn đập một chén cho bọn họ đầu rơi máu chảy!!!”
Chén trà nhỏ được chăm sóc rất tốt, từ lúc thành chén trà chuyên dụng của Du Dịch nhiều năm qua, nó chưa từng ngã lần nào, không thiếu một góc nào, bộ dáng của nó vẫn giống như đúc trước đây.
Quý Trạch An đi tới phòng khách nhìn thấy chén trà nhỏ trong tay Du Dịch, nhận lại nhấp một ngụm, nhìn thấy chữ viết, nụ cười trên mặt cậu càng thâm thúy, trả chén trà nhỏ lại cho Du Dịch.
“Tiểu An con đừng lo lắng, ba ba ta sẽ giúp con giải quyết toàn bộ bọn nó, hiện tại bình luận trên mạng đều cho người gỡ rồi, ta cũng đã cho người tìm kẻ đứng sau, con thấy xử lý như vậy thế nào.” Sầm Ân Thư rất đau lòng nhìn Quý Trạch An, nếu ông sớm một chút biết có một đứa con như Quý Trạch An thì cũng không tới lượt đám họ hàng kia đá tới đá lui cậu.
Ninh Văn Ngạn cũng giận dữ vì việc này: “Tiểu An, người đứng sau chuyện này là con của người cậu kia của con, khi bị chúng ta bắt được đã ghi âm lời nói của hắn, hiện tại đã giao cho luật sư đi tìm hắn thương lượng, con xem muốn xử lý thế nào đi.”
Thật ra Ninh Văn Ngạn là muốn trực tiếp giúp Quý Trạch An xử lý luôn, nhưng trong đó có họ hàng bên phía mẹ của Quý Trạch An nên trái lại chuyện này cũng không dễ xử lý tốt, Quý Trạch An kẹp ở giữa sẽ khó xử, hơn nữa gạt cậu xử lý chuyện này chỉ sợ sẽ khiến cậu không vui. Ninh Văn Ngạn biết Quý Trạch An đã không còn là một đứa nhỏ, mặc dù bọn họ cưng chiều che chở cậu như đứa nhỏ nhưng dù sao cậu cũng là người trưởng thành có suy nghĩ của mình.
“Quý Giai Thành?” Thật ra Quý Trạch An không nghĩ Quý Giai Thành sẽ tham gia vào việc này, ngoại trừ không để cậu vào mắt, Quý Trạch An nhớ rõ mình cũng không đặc biệt làm mất lòng ai, sau khi lên đại học cậu chưa bao giờ liên lạc với bên kia, bên kia cũng chưa từng để ý.
Việc này xảy ra Quý Trạch An cũng không thể nuốt giận như thế, nhưng cậu cũng không thể nặng tay với họ hàng, chỉ có thể gọi người cho hắn một bài học khiến hắn ý thức được cái gì nên làm cái gì không.
“Quý Giai Thành đang ở Cảnh thành sao?” Quý Trạch An biết Quý Giai Thành thi đại học nhưng cũng không biết là đại học gì, ở đâu. Cậu vẫn không liên hệ với bên kia, có thể nói là hận không thể không liên hệ, cậu cũng không có sở thích luôn nhớ tới thời thơ ấu không tốt đẹp gì để tìm ngược.
Ninh Văn Ngạn: “Cha mẹ hắn tìm quan hệ cho hắn một công việc ở công ty bên Cảnh thành này.”
“Đúng là việc cậu mợ bọn họ sẽ làm.” Đối với đứa nhỏ nhà mình, bọn họ luôn là cưng chiều hết mực, thậm chí đã sớm sắp đặt tốt tương lai cho chúng. Những điều này Quý Trạch An đã sớm biết.
“Tiểu An con muốn làm sao cũng được, ba ba sẽ che chở cho con!” Hiện tại Sầm Ân Thư rất chán ghét Quý Giai Thành kia, trong lòng đang hiện lên đủ mọi cách khiến hắn ta không thể sống tốt, lúc này là do A Ngạn ngăn cản ông, bằng không…..
Ai chẳng biết Sầm Ân Thư ông thích so đo tính toán, ông mặc kệ bọn họ là trẻ con hay là người già!
Còn không phải nhìn trên mặt mũi đứa con nhà ông sao.
Hiện tại Sầm Ân Thư rất hối hận.
Nếu trước đây ông khiến bọn họ hiểu rõ cậu là người không thể trêu vào thì hiện tại cũng sẽ không có cái mà họ gọi là “dựa vào người trong cuộc” linh tinh, vừa nghĩ đến việc này, ánh mắt Sầm Ân Thư liền nghiêm túc.
“Để luật sư dọa hắn đi, nói với hắn hậu quả, nói nghiêm trọng vào, sau đó nghĩ cách khiến trong nhà hắn biết rõ, để nhà họ quản hắn đi.” Quý Trạch An suy nghĩ một chút, vẻ mặt thản thiên bỏ chuyện này xuống “Nhưng con cảm thấy hắn không phải người tự nhiên làm như vậy, để luật sư hỏi hắn tình hình rõ ràng, con cảm giác không đơn giản như vậy.”
Chuyện này tới quá mức ngẫu nhiên…..
Dù sao Quý Trạch An vẫn cảm thấy đằng sau còn có gì đó, người như Quý Giai Thành cùng lắm thì bắt nạt cậu ở phạm vi nhỏ thôi, huống chi cha mẹ hắn đều là nhân viên nhà nước, hắn căn bản sẽ không chơi lớn như vậy. Thoáng cái để cả nước biết, không giống như hắn có can đảm làm ra, mặc dù hắn không sợ Quý Trạch An nhưng hắn sợ cậu của cậu. Việc này về tình mà nói, hắn có thể làm được sao.
Sầm Ân Thư nhíu mày: “Cứ như vậy?”
“Vâng, cứ như vậy.” Còn hơn Quý Giai Thành bị người xem như súng mà dùng, Quý Trạch An cảm thấy người đứng sau chơi súng thật đáng tởm. Chẳng qua không biết người nọ là ai, Quý Trạch An không nhớ rõ mình đắc tội người nào, sau khi sống lại cậu liền ý thức được tầm quan trọng của quan hệ, căn bản sẽ không dễ dàng kết thù với người ta.
Du Dịch nhìn Quý Trạch An, xác định cậu thật sự không bị chuyện này ảnh hưởng, lúc này mới thoáng thở phào một hơi.
“A Thư, người thân dù thế nào cũng phải bỏ qua cho người thân, cho dù em có gạt bỏ họ đi chăng nữa thì trong mắt người ngoài, hai người vẫn là người thân.” Ninh Văn Ngạn biết rõ tính cách của Sầm Ân Thư, cũng biết ông sẽ không mắc bẫy vì chuyện này, nhưng Quý Trạch An thì khác, cậu chỉ vừa mới bắt đầu, huống chi cậu còn muốn dùng chính sức mình để sải cánh……
“Hừ.” Sầm Ân Thư rất không vui phát ra một tiếng.
Lúc này Du Dịch mới nói: “Mặt mày người nọ không phải người sẽ làm được chuyện lớn.”
Quý Giai Thành nhất định chẳng có thành tựu lớn gì, cũng không làm được việc lớn.
Trừ phi có người giúp hắn làm việc lớn….