Viên Ninh phát hiện đạo diễn có chút thất thần, cô nhìn Amy, ở đây cô không đủ địa vị và tư cách để nói chuyện.
Amy cũng nhận ra điều đó, mỉm cười nhìn đạo diễn: "Đạo diễn Chung tồi quá."
Viên Ninh đoán rằng Amy và đạo diễn Chung hẳn là có mối quan hệ khá tốt, vì lời nói đùa vừa rồi không phải cũng có thể nói được.
Đạo diễn Chung có chút xấu hổ nhưng cũng không hề giấu giếm: "Em biết đấy, anh rất coi trọng vai diễn này, lúc đầu anh đã liên hệ với Trần Văn Văn nhưng vì lịch trình bận rộn nên cô ấy đã từ chối."
Chỉ là đạo diễn Chung vẫn chưa bỏ cuộc, lúc này Trần Văn Văn gọi đến, rất có khả năng sự việc có chút thay đổi.
Đạo diễn Chung và Amy có mối quan hệ khá tốt, hứa hẹn nói: "Có một vai tiểu sư muội, vai diễn này tần suất xuất hiện còn nhiều hơn cả Thánh Nữ."
Amy trong lòng tính toán, tuy rằng không bằng nhân vật Thánh Nữ, nhưng cũng không tệ cho nên cũng không nói gì.
Nhà sản xuất trả lời điện thoại xong, nhanh chóng đi vào và cười nói: "Quản lý của Trần Văn Văn nói rằng để hợp tác với đạo diễn Chung, cô ấy đã cố ý đẩy lùi một chương trình, hiện tại đã có thời gian."
Tất cả những người có mặt đều không phải là kẻ ngốc, câu nói đặc biệt đẩy lùi một chương trình đương nhiên mọi người sẽ không tin, nhưng đạo diễn Chung không thèm quan tâm, có thể mời đến nữ diễn viên ưng ý quan trọng hơn, ông ta nhìn Amy: "Thế nào? "
Amy vừa định đồng ý thì nghe thấy Viên Ninh nói: "Em vẫn luôn ngưỡng mộ đạo diễn Chung. Em đã chuẩn bị cho buổi thử vai này mấy ngày nay và cũng đã đọc tác phẩm nguyên tác. Chỉ cần có thể hợp tác với anh, ngay cả diễn một cái xác chết em cũng bằng lòng.".
Lời nói ngon ngọt ai mà chẳng thích, chưa kể đến vẻ bề ngoài xinh đẹp của Viên Ninh, khuôn mặt chân thành của cô ấy càng khiến người ta cảm thấy thoải mái hơn. Đạo diễn Chung nghe vậy liền nở nụ cười: "Nếu anh làm để em làm xác chết, Amy sẽ trở mặt với anh mất."
Amy không phủ nhận điều đó.
Ánh mắt Viên Ninh có chút lo lắng, lại thêm vài phần khẩn cầu: "Vậy anh có thể dành mấy phút cho em một vài lời khuyên được không?"
Đạo diễn Chung cũng không từ chối, mặc dù có sự đảm bảo của Amy nhưng ông cũng muốn xem kỹ năng diễn xuất của Viên Ninh như thế nào. Nếu thấy không ổn, ông sẽ bàn bạc với biên kịch để lượt bớt cảnh của nhân vật tiểu sư muội.
"Được. "
Amy hiểu được nghệ sĩ của mình không muốn từ bỏ vai Thánh nữ này, và cô ấy đã giành được cơ hội cho mình mà không đắc tội với ai, EQ của Viên Ninh thật ra cũng khá cao.
Đạo diễn Chung ngữ khí ôn hòa, hỏi: "Em muốn diễn đoạn nào?"
Thông thường đạo diễn sẽ quyết định diễn viên thử vai đoạn nào, nhưng vì đạo diễn Chung đã chọn được ứng cử viên cho vai thánh nữ này nên ông ấy sẽ khoan dung hơn đối với Viên Ninh.
Viên Ninh không chút do dự: "Đoạn Thánh Nữ đi gặp nam chính sau khi gϊếŧ sư phụ của anh ấy."
Đạo diễn Chung sửng sốt một lúc, sau đó nhìn Viên Ninh hơi hơi cau mày.
Ngay cả biên kịch cùng Cố Phi Ngang nãy giờ im lặng cũng thay đổi sắc mặt, trong mắt biên kịch cũng có thêm mấy phần hứng thú, phân đoạn kia là phần rất quan trọng trong bộ phim. Bọn họ đã lo lắng sẽ không chọn được nữ diễn viên phù hợp nên đạo diễn Chung cùng biên kịch đã thảo luận với nhau, chuẩn bị hai kịch bản khác nhau.
Đạo diễn Chung gật đầu, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Được."
Nếu dám chọn đoạn này, không phải không biết trời cao đất dày thì thật sự rất có tự tin.
Viên Ninh nhắm mắt lại, khi mở mắt ra lần nữa, vẻ mặt đã thay đổi, ngây thơ thuần khiết, nhìn vết máu dính nơi góc váy, oán giận nói: "Thật phiền phức."
Cho dù trước mặt không có cái gì, nhưng đạo diễn, biên kịch cùng Cố Phi Ngang đều quen thuộc cốt truyện lập tức liên tưởng ngay đến phân đoạn Thánh Nữ vừa gϊếŧ sư phụ của nam chính, máu tươi bắn lên váy nàng.
Chỉ là một câu trong kịch bản, Cố Phi Ngang đọc truyện cũng biết Thánh Nữ cảm thấy gϊếŧ người rất phiền phức và lãng phí thời gian. Nhưng ánh mắt và giọng điệu của Viên Ninh làm người ta cảm thấy Thánh Nữ không cảm thấy gϊếŧ người phiền phức mà nàng ấy ghét váy của mình bị dính máu.
Đúng rồi!
Bởi vì sắp đi gặp nam chính, tuy rằng quan hệ giữa nam chính và Thánh Nữ lúc này chưa rõ ràng, nhưng bọn họ đã có ấn tượng tốt với nhau. Một tiểu cô nương như Thánh Nữ đã đặc biệt chuẩn bị váy mới, nhưng lại nhận được lệnh gϊếŧ người nên bị váy bị bẩn nàng mới không vui.
Sau khi phàn nàn, Viên Ninh cẩn thận tránh một cái gì đó.
Đạo diễn Chung híp mắt, nếu thật sự đang quay phim thì Thánh Nữ hẳn là tránh đi thi thể của sư phụ nam chính và máu trên mặt đất, những thứ này đều không có trong kịch bản, biểu hiện của Viên Ninh càng phù hợp với câu nói ban đầu.
"Chờ một chút."
Viên Ninh nhìn đạo diễn Chung.
Đạo diễn Chung nói: "Tiểu Cố, diễn với em ấy."
Cố Phi Ngang gật đầu, đứng dậy đi vào, hòa nhã nói: "Có cần chuẩn bị gì không?"
Viên Ninh: "Làm phiền Cố tiền bối."
Cố Phi Ngang nghe vậy nói: "Vậy anh sẽ bắt đầu."
Viên Ninh lui về phía sau mấy bước: "Được."
Cố Phi Ngang hiện đang nổi tiếng, không chỉ có ngoại hình đẹp trai mà còn có kỹ năng diễn xuất cũng tốt. Anh nhanh chóng nhập vai, mang cảm giác về một chàng trai mới biết cảm giác yêu: "Nguyệt Dao."
Nguyệt Dao chính là tên của nhân vật Thánh Nữ, ngoại trừ Ma chủ ra thì không ai biết điều đó.
Viên Ninh bước nhanh tới, toàn thân mang một cảm giác vui sướиɠ, căn bản không thể tượng tượng ra được bộ dạng nàng vừa gϊếŧ người như thế nào: "A, ta lại đến muộn sao?"
Cố Phi Ngang đưa tay ra: "Cho nàng."
Viên Ninh nhận lấy, ánh mắt trong veo, giọng điệu hơi cao hứng, giống như một đứa trẻ có được đồ tốt liền muốn tặng: "Ta cũng chuẩn bị quà cho chàng, nhưng ta vẫn chưa chuẩn bị xong."
Chỉ nhìn điệu bộ như vậy, không ai có thể ngờ rằng món quà mà nàng nói lại là một pháp bảo được luyện chế từ linh hồn của nhiều tu sĩ loài người, bao gồm cả sư phụ nam chính.
"Rất, rất tốt, chàng nhất định sẽ thích."
Viên Ninh khẳng định, có chút kiêu ngạo cùng tràn đầy ngây thơ.
Trái tim Cố Phi Ngang run lên, anh cùng đạo diễn đã đi xem nhiều diễn viên thử vai, có người diễn xuất rất tốt nên đạo diễn Chung mời anh diễn chung. Có nữ diễn viên nói câu này nhẹ giọng hơn, có nữ diễn viên tuy rằng giọng điệu bình thường, nhưng ánh mắt và tư thế của họ sẽ tăng thêm một ít cảm giác kỳ lạ.
Không ai hoàn toàn hạnh phúc như Viên Ninh.
Cố Phi Ngang nghĩ đến một câu, người hồn nhiên nhất thường làm chuyện độc ác nhất: "Được, ta rất mong chờ."
Đạo diễn Chung nhìn về phía biên kịch, đáng tiếc biên kịch không nhìn ông ta mà nhìn chằm chằm Viên Ninh, trực tiếp hỏi: "Em cảm thấy Nguyệt Dao thế nào? Hơn nữa nàng ấy còn không biết người mình vừa gϊếŧ là sư phụ của nam chính, hơn nữa việc chế tạo pháp bảo làm từ linh hồn của nhiều tu sĩ loài người thì không thấy sai sao?"
Vẻ ngây thơ trên mặt Viên Ninh biến mất: "Nguyệt Dao sẽ không cho là sai, bởi vì nàng ta từ khi sinh ra đến khi chết vẫn luôn là Thánh Nữ của Ma tộc, giống như chúng ta gϊếŧ heo để ăn thịt heo, đưa cho người mình thích phần ngon là đương nhiên."
"Ma tộc muốn thăng cấp thì cần phải gϊếŧ người, và linh hồn của một tu sĩ đối với Nguyệt Dao là thứ mỹ vị." Viên Ninh nói: "Nàng ấy thích nam chính, và bởi vì nàng ấy thích nên mới nguyện ý chia sẽ."
Biên kịch hỏi: "Vậy em cảm thấy Nguyệt Dao là người như thế nào?"
Viên Ninh không chút do dự nói: "Thuần khiết, nàng ta thật sự là một Ma tộc thuần khiết, chưa từng có ai nói cho nàng biết không được gϊếŧ người. Đối với nàng mà nói, gϊếŧ người giống như là một công việc, là thói quen."
Mặc dù thông qua giáo viên đã từng dạy Viên Ninh thì Amy biết cô ấy có năng khiếu diễn xuất, nhưng khi thực sự chứng kiến thì cô ấy thật sự rất vui sướиɠ, cô ấy đã tìm được một kho báu! Sẽ nổi tiếng! Viên Ninh chắc chắn sẽ nổi tiếng! Ngoại hình đẹp và kỹ năng diễn xuất này chắc chắn sẽ trở thành cây kiếm tiền!
Biên kịch không nói nữa, rõ ràng đang suy nghĩ điều gì đó.
Đạo diễn chung do dự và nói: "Vậy thì hai người về chờ thông báo."
Amy nhìn đạo diễn Chung: "Nam chính sẽ yêu Nguyệt Dao ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bên cạnh việc nghĩ rằng Nguyệt Dao lương thiện và giúp đỡ những con vật bị thương, còn bởi vì Nguyệt Dao rất xinh đẹp. Anh xem gương mặt Viên Ninh nhà em, không phải nó rất có sức thuyết phục sao? Mặc dù nhân vật Nguyệt Dao không được đề cập trực tiếp trong tác phẩm gốc, nhưng có một câu miêu tả rằng mẹ nàng ấy là đệ nhất mỹ nhân trong giới Tu chân, mà dung mạo của nàng ấy thậm chí còn đẹp hơn cả mẹ nàng ấy?"
Mặc dù không hoàn toàn nhắc đến Trần Văn Văn, nhưng những người có mặt ở đây đều hiểu rõ ý của Amy. Trần Văn Văn không phải là xấu, vẻ ngoài của cô ấy được coi là trên trung bình trong giới giải trí. Nhưng so với gương mặt này của Viên Ninh, cô ấy có vẻ hơi nhạt nhẽo.
Amy nói với nhà sản xuất: "Viên Ninh của em là người mới, và em rất vui khi có thể hợp tác với đạo diễn Chung."
Những lời này tuy không nói rõ ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng, thù lao đóng phim hoàn toàn có thể thương lương.
Amy cuối cùng cũng nói: "Vậy chúng tôi đi nghỉ trước, chờ tin tức từ đạo diễn Chung."
Sau khi Amy và Viên Ninh rời đi, căn phòng trở nên yên tĩnh trong giây lát, đạo diễn Chung nhìn biên kịch: "Lão Vương, anh thấy thế nào?"
Lão Vương trầm mặc một hồi: "Em ấy diễn khác so với kịch bản, hình tượng nhân vật của em ấy cũng khác với ý tưởng ban đầu của tôi."
Đạo diễn Chung gật đầu, hai người bọn họ là bạn nối khố, hơn nữa kịch bản cũng đã được hai người thảo luận qua. Đối với vai Nguyệt Dao, tuy rằng số lần xuất hiện không nhiều, nhưng bọn họ rất coi trọng, bởi vì Nguyệt Dao chính là chất xúc tác cho sự thay đổi tính cách của nam chính sau này, cũng là bước ngoặt quan trọng trong sự chuyển biến của cốt truyện.
Lão Vương tháo kính ra xoa lên áo sơ mi: "Nhưng tôi cảm thấy em ấy hiểu như vậy là đúng. Nam chính không phải kẻ ngốc, có thể nhìn ra tâm tình thật giả của một người, hắn sẽ cảm động, thậm chí là yêu rất sâu sắc. Bởi vì chàng ấy cảm thấy mặc dù lai lịch của Nguyệt Dao không rõ, nhưng tất cả những gì nàng ấy thể hiện đều là sự thật."
Nhà sản xuất nghe ra ý trong lời nói của biên kịch Vương nghiêng về phía Viên Ninh nhiều hơn, ông cũng có lo lắng của riêng mình: "Tôi đã kiểm tra qua danh tiếng trên mạng của em ấy khá phức tạp, hơn nữa em ấy là người mới không có lượng người hâm mộ đông đảo. Chúng mời Trần Văn Văn ngoài kỹ năng diễn xuất ra thì còn vì danh tiếng."
Đạo diễn Chung nhìn Cố Phi Ngang, hỏi: "Tiểu Cố, cậu nghĩ thế nào?"
Là nam chính, Cố Phi Ngang có lượng fans hùng hậu trong đoàn làm phim nên đạo diễn Chung cũng rất coi trọng ý kiến
của anh ấy.
"Thật ra, tôi nghĩ bộ《 Tiên giai 》này, fans nguyên tác cũng chiếm số lượng lớn." Cố Phi Ngang suy nghĩ một lúc và nói: "Cái nào phù hợp hơn với tác phẩm gốc hơn mới là điều trọng yếu cần cân nhắc. Đã có thể khiến Thiên chi kiêu tử (*) nhất kiến chung tình, thì nhất định cũng sẽ khiến người khác yêu từ cái nhìn đầu tiên?"
(*) Thiên Chi Kiêu Tử: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời. Vốn ý chỉ tộc người Hồ hùng mạnh ở phương Bắc, sau lại chỉ đứa con do được cha mẹ cưng chiều quá mà sinh hư. Trong câu này ý chỉ là nam chính / nhân vật chính.
Tuy rằng lời nói có chút vui đùa, nhưng lại rất có lý.
Hơn nữa những người có mặt ở đây có thể nghe ra Cố Phi Ngang nghiêng về người mới Viên Ninh hơn.
Nhà sản xuất do dự nói: "Nhưng danh tiếng của Viên Ninh..."
Đạo diễn Chung nói: "Tôi tin tưởng Amy."
Cố Phi Ngang cầm điện thoại tìm kiếm: "Đương nhiên nếu như ảnh hưởng đến danh tiếng đoàn làm phim thì không được, để tôi xem..."
Đạo diễn Chung và biên kịch cũng tìm kiếm, không bao lâu thì một số người đã xem toàn bộ câu chuyện từ đầu đến cuối, đạo diễn Chung trực tiếp phát đoạn ghi âm.
Biên kịch nghe xong liền nói: "Tôi cảm thấy chuyện này, ngoại trừ cảm thấy cô gái nhỏ này thật đáng thương, thì cũng không có bất kỳ ấn tượng xấu nào khác."
Cố Phi Ngang trầm mặc một hồi: "Em ấy làm rất tốt."
Dù sao xảy ra chuyện như vậy mà vẫn còn có thể nghiên cứu kịch bản để thử vai...