Chương 10

Mình có sửa một chút về việc xưng hô của các nhân vật, nên có lẽ đọc sẽ hơi lạ.

______________________

Trên mạng có mấy câu nói đại loại như "đυ.ng hàng không đáng sợ, ai xấu mới xấu hổ."

Viên Ninh và Trần Văn Văn giống nhau từ trang phục đến tạo hình, nếu muốn tìm điểm khác biệt thì đó là cách trang điểm của Trần Văn Văn hoàn thiện và tinh tế hơn.

Trần Văn Văn vào phòng trước.

Khi đạo diễn và những người khác nhìn thấy Trần Văn Văn, ánh mắt lộ ra vài phần hài lòng. Dù sao thì tạo hình cổ trang của Trần Văn Văn vẫn đẹp, và nó cũng phù hợp với bối cảnh của các nhân vật trong kịch bản. Trang phục hiện tại vẫn còn khá đơn giản, đến khi nào quay phim đương nhiên sẽ hoàn thiện và đẹp hơn.

Mặc dù sắc mặt của Trần Văn Văn khá khó coi, nhưng đạo diễn Chung chỉ nghĩ rằng vì Trần Văn Văn được yêu cầu thử vai với một người mới, nên cô ấy khó chịu. Ông ấy không biết phải làm sao nên khen Trần Văn Văn: "Nhìn Văn Văn cùng với tạo hình này giống như Thánh Nữ từ trong sách bước ra, mang luôn danh hiệu đệ nhất mỹ nữ."

Chỉ là đạo diễn Chung không ngờ rằng sắc mặt của Trần Văn Văn sau khi nghe xong thì còn khó coi hơn nữa, cô ta miễn cưỡng: "Vâng."

Đạo diễn Chung mờ mịt nhìn biên kịch và nhà sản xuất.

Nhà sản xuất cũng bị Trần Văn Văn làm cho có chút ngượng ngùng, vừa định nói vài câu để xoa dịu bầu không khí, liền thấy Viên Ninh từ phía sau đi vào, trong lúc nhất thời liền ngẩn người.

Đạo diễn Chung đột nhiên hiểu được tâm trạng của Trần Văn Văn, lời khen vừa rồi của ông ta giống như tát vào mặt Trần Văn Văn. Ông ấy thực sự không biết, dù sao hôm qua gặp Viên Ninh cũng không kinh diễm và xinh đẹp như vậy... Xem ra ngày hôm qua Viên Ninh thật sự không trang điểm.

Biên kịch vốn dĩ nghiêng về phía Viên Ninh hơn, lúc này ông ấy càng hài lòng hơn. Sau khi xem Viên Ninh thử vai vào hôm qua, biên kịch càng có cảm hứng, ngồi cả đêm sửa lại kịch bản, vừa rồi ông ấy còn cùng tác giả nguyên tác Vân Cảnh thảo luận một vài điểm chưa chắc chắn.

Cố Phi Ngang cũng kinh ngạc, nhìn Trần Văn Văn một cái, thấy mặt của cô ta sắp banh ra, anh ấy vội vàng gửi cho quản lý của mình một tràng hahaha, cảm giác buồn ngủ do dậy sớm đều bay đi hết, cả người đều trở nên sảng khoái hơn.

Vân Cảnh ngồi bên cạnh biên kịch cũng ngẩng đầu lên nhìn Viên Ninh, vẻ mặt không hứng thú nhìn đi chỗ khác. Đẹp thì đẹp, nhưng Nguyệt Dao trong lòng anh thì hoàn toàn khác. Nếu không phải biên kịch gửi video về buổi thử vai của Viên Ninh, anh ấy cũng sẽ không ở đây.

Đạo diễn Chung lúng túng trong chốc lát, vội vàng nói: "Chuẩn bị thử vai, hay là Viên..."

Trần Văn Văn trực tiếp ngắt lời đạo diễn Chung: "Đạo diễn Chung, để tôi diễn trước đi."

Đạo diễn Chung ban đầu muốn Viên Ninh diễn trước, nhưng Trần Văn Văn đã muốn vậy thì ông ta đồng ý: "Vậy Amy và Viên Ninh ngồi đợi một chút."

Amy lúc này trong lòng tràn đầy đắc ý, không để chuyên viên trang điểm cho bảo bối của cô thì sao, muốn dành diễn trước thì sao? Nếu không có Trần Văn Văn ở đây để so sánh, thì cũng không thể thấy bảo bối của cô xinh đẹp như thế nào đâu.

Viên Ninh xách theo váy ngồi cạnh Amy, cô cũng muốn xem Trần Văn Văn diễn. Nghệ sĩ nổi tiếng nào cũng có điểm đáng để khen, kỹ năng diễn xuất của Trần Văn Văn quả thực là tương đối xuất sắc trong các tiểu hoa.

Đạo diễn Chung nhìn Cố Phi Ngang.

Cố Phi Ngang không thay quần áo, anh đã sớm ký hợp đồng và thử qua trang phục. Mặc dù trong lòng ghét Trần Văn Văn, nhưng ít nhất anh vẫn có đạo đức nghề nghiệp, Cố Phi Ngang đứng dậy nói: "Tiền bối Trần."

Trần Văn Văn mỉm cười với Cố Phi Ngang, nụ cười hết sức giả tạo, như thể cô ấy không hề biết những chuyện đã xảy ra năm đó: "Phi Ngang, làm phiền cậu rồi."

Đạo diễn Chung cầm cuốn sổ: "Diễn thử cảnh lần đầu gặp nhau đi."

Cố Phi Ngang cười cười, không muốn nói những lời vô nghĩa: "Nếu tiền bối đã chuẩn bị xong, thì nói cho tôi biết."

Trần Văn Văn ậm ừ, cô cúi đầu im lặng một lúc, sau đó nhận lấy con thỏ nhồi bông từ tay trợ lý, quỳ xuống, tay vuốt vuốt con thỏ. Như nghe thấy tiếng bước chân, cô ấy ngẩng đầu lên, khóe miệng nở một nụ cười. Chưa kịp định thần lại, vẻ mặt ngây thơ của cô ấy xuất hiện thêm chút nghi hoặc, giống như thiếu nữ vừa mới bước vào thế giới phàm trần.

Biên kịch cau mày nhìn đạo diễn Chung, thấy đạo diễn Chung không nói gì, ông ta liếc nhìn Viên Ninh đang ngồi bên cạnh mình, thấy Viên Ninh trông rất bình tĩnh, như thể cô ấy không nhận ra điều gì. Nhưng vẻ mặt của Amy thì rất khó coi, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, e rằng Trần Văn Văn đã chết rồi.

Cố Phi Ngang đang diễn cùng với Trần Văn Văn, tâm trạng anh ấy không được tốt cho lắm, nhưng anh ấy không nói gì. Theo như trong kịch bản, Cố Phi Ngang lùi lại vài bước, tỏ ý rằng bản thân không có ác ý: "Vị cô nương này..."

Trần Văn Văn chớp mắt, ôm con thỏ bị thương đứng dậy, giọng điệu ngây thơ: "Ngươi là ai?"

Nếu xét đến biểu hiện vừa rồi của Trần Văn Văn thì Cố Phi Ngang cho rằng nó chỉ là vô tình, nhưng bây giờ anh ấy đã xác nhận rằng Trần Văn Văn đang cố ý bắt chước cách diễn của Viên Ninh ngày hôm qua. Mặc dù Trần Văn Văn và Viên Ninh đều có sự hiểu biết về Thánh Nữ, nhưng điểm giống nhau giữa hai buổi thử vai không ngờ là giống đến như vậy.

Biên kịch sắc mặt tối sầm lại, ông ấy nhìn đạo diễn Chung rồi nhìn về phía nhà sản xuất, phát hiện ánh mắt của anh ta có chút né tránh, còn lúng túng xấu hổ cười với ông. Trong lòng biên kịch cũng đã rõ, video thử vai của Viên Ninh hôm qua do nhà sản xuất gửi cho Trần Văn Văn, cô ta dựa theo cách diễn và khuôn mẫu của Viên Ninh, sau đó diễn lại tinh tế và tỉ mỉ hơn.

Biên kịch không tin đạo diễn Chung không phát hiện ra, nhưng ông ấy cũng hiểu rõ, đạo diễn Chung thường không nhìn vào quá trình mà chỉ nhìn vào kết quả. Nếu Viên Ninh không thể thể hiện tốt hơn Trần Văn Văn, sợ là đạo diễn Chung sau khi xem xét toàn bộ sẽ chọn Trần Văn Văn.

Cố Phi Ngang tựa hồ có chút kinh ngạc, rất nhanh sau đó khôi phục lại vẻ mặt bình thường: "Cô nương vẫn luôn ở chỗ này?"

Trần Văn Văn nhăn mũi, cúi đầu vuốt ve con thỏ, nhưng lại lén lút nhìn Cố Phi Ngang.

Đạo diễn Chung vỗ tay: "Diễn xuất rất tốt."

Trần Văn Văn đưa con thỏ búp bê cho trợ lý: "Chỉ cần đạo diễn Chung hài lòng, dù sao thì đạo diễn Chung và nhà sản xuất vẫn luôn liên hệ với quản lý của tôi, nên tôi không muốn phụ sự tin tưởng của hai người. "

Amy nghiến răng, đã lâu cô không tức giận như vậy: "Yên tâm, chị sẽ tìm cho em một vai diễn tốt hơn."

Viên Ninh có chút nghi ngờ nhìn Amy, lông mày nhíu lại nhưng trông rất vui vẻ, nhỏ giọng nói: "Cô ấy thua rồi."

Amy không hiểu: "Bảo bối, em bị kí©h thí©ɧ sao?"

Viên Ninh lắc lắc tay Amy: "Chị phải tin tưởng em, nhớ xem biểu hiện của tác giả nguyên tác."

Lúc này Amy mới để ý đến thanh niên lạ mặt ngồi bên cạnh biên kịch, người thanh niên này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tay áo xắn lên, trên cổ tay có một sợi tơ hồng (*), anh ấy rất gầy và mang kính, làn da rất trắng, thần sắc có chút ảm đạm. Nhận thấy ánh mắt của Amy, anh ấy nhìn qua: "Hử."

(*) Sợi tơ hồng: sợi dây màu hồng

Viên Ninh nghe thấy thanh âm cũng nhìn qua, hướng về phía thanh niên, cô cười gật đầu.

Chàng trai thờ ơ gật đầu, sau đó tiếp tục nhìn Trần Văn Văn.

Amy thì thầm: "Gương mặt của anh ấy rất đẹp và có khí chất rất đặc biệt."

Viên Ninh trầm mặc một hồi, có chút bất đắc dĩ: "Vậy chị có để ý tới sắc mặt của anh ta không?"

Amy nhớ lại: "Không phải chỉ là một gương mặt vô cảm sao?"

Viên Ninh yên lặng nhìn Amy, thầm nghĩ không có ai là hoàn hảo cả: "Ánh mắt của anh ấy rất bất mãn."

Amy suy nghĩ một chút, nhưng thật sự không để ý tới.

Cùng lúc đó, đạo diễn Chung nhìn Trần Văn Văn và hỏi: "Cô hiểu thế nào về Nguyệt Dao?"

Trần Văn Văn đã sớm chuẩn bị tốt: "Tôi nghĩ Nguyệt Dao giống một nàng công chúa trong tòa tháp cao. Nàng ấy rất ngây thơ và trong sáng, vì vậy nàng ấy không nghĩ rằng gϊếŧ người là sai. Khi nàng ấy yêu nam chính, nàng muốn đem những gì tốt đẹp đến cho chàng, và khi nam chính muốn gϊếŧ nàng, nàng chịu chết, nàng chính là cam tâm tình nguyện chết, bởi vì nàng cảm thấy có lỗi với nam chính, hơn hết chính là tình yêu. "

Chàng trai mím chặt môi, lấy ngón trỏ tay phải đẩy mắt kính.

Đạo diễn Chung không nói điều đó đúng hay sai, chỉ nói: "Vậy thì cô một đoạn lúc nàng ấy chết đi."

Trần Văn Văn đồng ý và nói với Cố Phi Ngang: "Phi Ngang, làm phiền anh một chút, tôi sẽ ngã vào lòng của anh."

Cố Phi Ngang gật đầu và chuẩn bị tư thế với Trần Văn Văn.

Trần Văn Văn gương mặt không có bất kỳ oán hận hay đau đớn nào, cô ấy nhìn vào tay mình và lẩm bẩm: "Thì ra ảm giác chết là như này..."

Cố Phi Ngang như không thể tin được, toàn thân run rẩy, biểu tình trên mặt có chút vặn vẹo, khổ sở, cùng có chút không thể tin được.

Trần Văn Văn ngược lại nở nụ cười, xinh đẹp như lần đầu gặp nhau, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má Cố Phi Ngang, ánh mắt tràn đầy tình cảm: "Ta mang một thân tu vi cho chàng, xin chàng đừng quên ta."

Đạo diễn Chung vỗ tay nói: "Được rồi, cảm ơn Văn Văn, Văn Văn vất vả rồi."

Trần Văn từ trong vòng tay của Cố Phi Ngang đứng dậy: "Thời gian hơi ngắn, tôi vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, mong đạo diễn Chung không ghét bỏ."

Đạo diễn Chung cười nói vài câu.

Trần Văn Văn nhìn Viên Ninh: "Tôi rất mong chờ biểu hiện của em, cô bé, đừng căng thẳng."

Viên Ninh đứng lên, dáng vẻ rất có ngoan ngoãn, thái độ cung kính: "Tiền bối yên tâm, sau khi xem tiền bối biểu diễn, em không cảm thấy áp lực gì cả."

Trần Văn Văn cau mày, như thể một tiền bối quan tâm đến hậu bối: "Đúng là tuổi trẻ, chị lúc trước ngông cuồng như vậy."

Cố Phi Ngang cảm thấy thủ đoạn của Trần Văn Văn quá bỉ ổi, anh bước tới hỏi: "Viên Ninh có cần tôi phối hợp cùng không?"

Viên Ninh vòng qua Trần Văn Văn và đi tới: "Cố tiền bối cứ làm theo kịch bản là được."

Cố Phi Ngang bây giờ nổi tiếng hơn Trần Văn Văn, anh không muốn vạch mặt cô ta cũng như không hề sợ cô ta: "Nếu không thì nghỉ ngơi một chút đi?"

Tràn Văn Văn đã giành thử vai trước, còn diễn theo sự hiểu biết của Viên Ninh về Nguyệt Dao trong buổi thử vai ngày hôm qua, cô ta không chỉ diễn đầu mà còn dễ dàng gây ra áp lực cho Viên Ninh. Thủ đoạn như này sẽ khiến người khác chán ghét nhưng lại rất hữu ích, cho dù là một nghệ sĩ dày dặn kinh nghiệm, thì cũng không phải là thử thách nhỏ, huống chi Viên Ninh còn là người mới, chỉ sợ trong lòng vừa tức vừa tủi thân.

Nghĩ như vậy, lại nhìn Viên Ninh, Cố Phi Ngang cảm thấy cô thật là xui xẻo, anh cũng không muốn hợp tác diễn với Trần Văn Văn. Không nói đến lần hợp tác và bắt nạt anh năm đó, nhưng sau anh khi trở nên nổi tiếng, cô ta lợi dụng cả hai từng cùng hợp tác trong một bộ phim mà lăng xê cho bản thân, như ruồi bọ giả vờ quen biết: "Hôm qua em diễn rất tốt, cứ yên tâm đi, tôi sẽ giúp em nói chuyện." Câu cuối thì thầm.

Trần Văn Văn thấy Cố Phi Ngang và Viên Ninh đang nhỏ giọng nói chuyện, liền nói với đạo diễn Chung: "Đạo diễn Chung, vẫn nên bắt đầu nhanh đi? Tôi còn có một chương trình cần ghi hình sau."

Đạo diễn Chung cười một cái nói: "Nếu Văn Văn đang vội, sao cô không đi tẩy trang trước?"

Trần Văn Văn không muốn rời đi: "Tôi cũng muốn học hỏi một chút từ cô gái nhỏ này."

Amy không phải không biết nén giận, nhưng bị người khác khi dễ, lập tức nói: "Có một số việc còn phải dựa vào vào thiên phú, giống như có người trang điểm đậm nhưng không thể so được với vẻ đẹp tự nhiên."

Trần Văn Văn vừa định nói.

Viên Ninh đã mở miệng trước: "Đạo diễn Chung, tôi có thể bắt đầu ngay bây giờ."

Đạo diễn Chung không muốn Trần Văn Văn và Amy cãi nhau nên ông ấy lập tức nói: "Vậy diễn đoạn lần đầu tiên gặp nhau đi."

Viên Ninh gật đầu, nhận con thỏ búp bê từ tay trợ lý, trực tiếp ngồi trên mặt đất: "Cố tiền bối, làm phiền anh."