Chương 39: Vợ hiền Đường Tiểu Hề

Đến buổi tối, Đường Minh Hề ngáp một cái liền lập tức trở về phòng ngủ.

Tối hôm qua ở trong phòng của Diệp Tiểu Hành ngủ một đêm, cũng không phải là không thoải mái, chẳng qua cậu không có thói quen ngủ chung với người khác!

Giường của mình vẫn là tốt nhất, vừa lớn, vừa có thể lăn lung tung.

Đường Minh Hề cảm thán một tiếng, không chút hình tượng ngã vào giường lớn, dùng sức lăn lộn vài vòng.

Ha, thế giới này còn có chỗ nào thoải mái hơi giường ngủ chứ?

Nghĩ đến sang năm mình sẽ phải chạy rồi, đúng là hơi không nỡ rời xa cái giường này T.T.

Hôm nay cậu giằng co nguyên một ngày, sau khi lên giường rất nhanh đã mơ màng ngủ thϊếp đi.

Lúc nửa đêm, cậu bị tiếng động ngoài cửa đánh thức.

Sao hôm nay chưa ngủ được mấy đã sáng rồi?

Đường Minh Hề nửa tỉnh nửa mê nhìn điện thoại, lúc này mới bốn giờ sáng!

Cậu khó khăn xuống giường, mở cửa liền thấy.

Trong phòng khách, vẻ mặt của Diệp Hành bình tĩnh, đã ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị ra ngoài.

Đường Minh Hề sửng sốt, nghĩ thầm bây giờ nam chính cũng liều mạng như vậy sao?

Bảy giờ đi làm không còn thỏa mãn được hắn, bây giờ bốn giờ sáng đã ra ngoài đi làm rồi?

Diệp Hành chú ý tới sự xuất hiện của cậu, nghiêng người nhìn về phía đó: “Tôi đánh thức anh hả?”

Mặc dù là như vậy (.)

Đường Minh Hề lắc đầu: “Không có. Trời còn chưa sáng mà cậu đi đâu vậy?”

Đừng nói đi làm thật nhé?

Vẻ mặt của Diệp Hành hơi cứng lại, giấu đi biểu cảm dư thừa.

“Bệnh viện gọi tới, nói với tôi là Diệp Nguyệt đang cấp cứu.”

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Đường Minh Hề cứng họng.

Cậu muốn mở miệng an ủi gì đó, nhưng nói thế nào đây, cậu yên tâm là được rồi nam chính, em gái của cậu có nhân vật chính là cậu soi sáng, chắc chắn sẽ không có chuyện gì!

Suy cho cùng trong tiểu thuyết nguyên tác, chẳng những Diệp Nguyệt không có chuyện gì, còn tìm được cốt tủy thích hợp, vui vẻ sống đến cuối đời, còn kết hôn sinh con.

Cuối cùng, Đường Minh Hề vội vàng đổi một chiếc áo khoác, rửa mặt xong liền xuống tầng: “Tôi đi với cậu.”

Hình như Diệp Hành có hơi ngoài ý muốn: “Anh không ngủ à?”

“Mạng người quan trọng, sao tôi có thể ngủ được.” Đường Minh Hề lẩm bẩm một câu: “Tôi cũng không phải loại người không có lương tâm.”

Ánh mắt của Diệp Hành dừng trên mặt Đường Minh Hề thật lâu, một lúc sau, hắn cầm áo khoác ngoài phủ lên người Đường Minh Hề: “Nhiệt độ buổi tối thấp, mặc thêm một cái.”

Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi rời khỏi Minh Hề công quán.

Dọc đường Diệp Hành cũng không nói chuyện, Đường Minh Hề biết tâm trạng của hắn khẳng định rất nặng nề.

“Cậu đừng quá lo lắng.” Đường Minh Hề phá vỡ sự im lặng: “Nhất định không có chuyện gì.”

Diệp Hành cụp mắt.

Đường Minh Hề nói: “Bây giờ y học phát triển như vậy, Đường gia có rất nhiều tài lực để hỗ trợ tìm cốt tủy thích hợp, nhất định sẽ tìm được.”

Ánh mắt của Diệp Hành hơi lập lòe, nhắm mắt lại: “Chỉ hy vọng như vậy.”

Đường Minh Hề cố gắng nhớ lại trong tiểu thuyết, Diệp Nguyệt khỏe lại như thế nào.

Cậu nhớ rõ, hình như trong sách không đề cập, chỉ nói Diệp Hành tiêu diệt Đường gia, sau khi nhốt vị “Đường Minh Hề” nguyên bản lại, bệnh của Diệp Nguyệt cũng chậm rãi tốt hơn.

Chẳng những thay được cốt tủy thích hợp, ngay cả máu RH âm tính cực kỳ hiếm cũng nói truyền liền truyền.

Xem ra hẳn là sau khi Diệp Hành cầm quyền, thế lực bành trướng cho nên mới có càng nhiều tài nguyên.

Đường Minh Hề yên lặng suy nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn có chỗ mấu chốt nào đó không nghĩ thông được.

Bốn giờ sáng, phòng cấp cứu trong một bệnh viện ở thành phố như binh hoang mã loạn.

Lúc Đường Minh Hề đến, ca phẫu thuật của Diệp Nguyện còn chưa kết thúc.

Cậu và Diệp Hành đợi ở cửa khoảng hai tiếng, tận đến khi ngoài trời tờ mờ sáng, đèn của phòng cấp cứu mới tắt đi.

Diệp Nguyệt nằm trên giường phòng phẫu thuật, ngay cả liếc mắt một cái cũng không để cho bọn họ nhìn, trực tiếp đẩy vào phòng ICU.

“Tình trạng người bệnh không quá tốt, trước mắt cần ở quan sát ở ICU trong một thời gian ngắn, nếu có thể tỉnh lại thì là tốt nhất, nếu không tỉnh thì…” Bác sĩ tháo khẩu trang: “Người nhà cũng nên chuẩn bị tâm lý sẵn.”

Đường Minh Hề nhìn Diệp Hành theo bản năng, đối phương siết chặt nắm tay, biểu cảm không nói nên lời rất trầm trọng.

Lúc này cậu cũng không giúp được gì, vì thế theo chân Diệp Hành đứng ở ngoài phòng ICU, thoáng nhìn Diệp Nguyệt qua tấm kính thủy tinh.

Sắc mặt của cô gái nhỏ trắng bệch, hai mắt nhắm chặt.

Trên gương mặt còn dính một ít vết máu do mình ho ra.

Đường Minh Hề nhớ tới lần trước lúc thấy cô, Diệp Nguyệt còn tràn đầy sức sống, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã biến thành đóa hoa sắp héo.

Haizz, nghĩ đến kết cục thê thảm của chính mình, cho nên khi nào nam chính mới trở về Vân Kinh T.T.

Suy cho cùng em gái có hào quang của nhân vật chính nên không chết được.

Nhưng mình không có T.T.

Mình phải chạy QaQ.

“Đói bụng không?” Diệp Hành chợt mở miệng hỏi cậu.

Đường Minh Hề lấy lại tinh thần, bụng rất phối hợp kêu “Ọt” một tiếng, coi như là cậu muốn nói không đói bụng cũng không được.

“Đi thôi, ra ngoài ăn chút gì đó.”

“Nếu không thì ở với Diệp Nguyệt thêm chút nữa đi.”

“Không cần.” Diệp Hành thở dài: “Tôi quen rồi.”

Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Nguyệt xuất hiện tình trạng nguy cấp như vậy, từ lần trước sau khi Hoàng Vu Phi nói với hắn tình trạng của tiểu thư càng ngày càng kém. Đây đã là lần thứ ba Diệp Nguyệt phải vào phòng ICU.

Chẳng qua hai lần trước không nghiêm trọng bằng hôm nay.

Lúc Diệp Hành nhìn cô, Diệp Nguyệt ở phòng ICU vẫn có thể mở mắt.

Sáu giờ, quán ăn sáng gần bệnh viện đã mở cửa.

Đường Minh Hề ngoan ngoãn ngồi trên Bentley chờ Diệp Hành, không lâu sau Diệp Hành đã cầm một túi bánh bao hấp nóng hổi trở về.

Hai người ngồi ở hành lang hoa viên sau bệnh viện, cảm nhận sự yên tĩnh một lúc.

Diệp Hành mở nắp sữa đậu nành, để ở trong tay đợi nó lạnh một chút.

Cái miệng nhỏ của Đường Minh Hề đang gặm bánh bao hấp, lén liếc nhìn Diệp Tiểu Hành đang ngẩn người.

Chắc chắn là rất khổ sở, nhưng cũng không thể không ăn sáng mà.

Suy nghĩ của Diệp Hành là một mảnh hỗn loạn, tận đến khi trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái bánh bao nhỏ.

Hắn mới lấy lại tinh thần, phát hiện là Đường Minh Hề đưa cho hắn.

“Tôi không ăn nổi nữa.” Vẻ mặt của đối phương hết sức vô tội.

Diệp Hành nhìn cậu một cái, cúi đầu cắn một miếng bánh bao.

Nước thịt tươi ngon lan tràn trong miệng của hắn, Diệp Hành phảng phất có một lúc quay về nhân gian.

“Ăn thêm một chút đi.” Đường Minh Hề nhìn hắn: “Tay cậu cầm sữa đậu nành cũng không tiện, tôi đút cho cậu.”

Cứ như vậy đút một cái, ăn một cái, bánh bao hấp còn dư đều nhét vào bụng của Diệp Hành.

Dạ dày của hắn đang đau nhói như bị thiêu chợt giống như có một đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Đường Minh Hề ăn xong bánh bao hấp liền ôm sữa đậu nành uống, trong lòng bắt đầu tính toán.

Cách năm mới chỉ còn mấy ngày, nhưng cậu nhìn Diệp Tiểu Hành giống như hoàn toàn chưa có ý định trở về Vân Kinh.

Làm sao bây giờ, nam chính không trở về Vân Kinh, cậu sẽ không có thời gian sắp xếp chuyện chạy trốn của mình T.T.

Đường Minh Hề nhớ tới trong tiểu thuyết, Diệp Hành bị ép về Vân Kinh là vì vị “Đường Minh Hề” tham ô một khoản tài chính của Minh Hằng đi đánh bạc, sau đó đổ cho Diệp Hành tham ô tài chính, khiến Diệp Hành mất đi sự tin tưởng của Đường Vân, hơn nữa dưới sự ám toán của cao tầng Đường gia, bị đuổi khỏi Ninh Thành.

Mà em gái Diệp Nguyệt cũng bị đuổi ra khỏi bệnh viện, rơi vào đường cùng, Diệp Tiểu Hành không thể làm gì khác hơn là mang em gái trở về Vân Kinh.

Giờ phút này cánh chim của hắn đã đủ lông đủ cách, đoạt lại quyền thừa kế ở Diệp cũng là chuyện bắt buộc.

Cốt truyện sau đó thì không cần phải nói rồi, nửa năm sau khi Diệp Hành trở lại Ninh Thành, rửa mối nhục xưa, hoàn toàn đánh bại Đường gia.

Đường Minh Hề chắc chắn không làm ra chuyện thất đức như là trộm tiền của Diệp Hành, sau đó vu oan cho hắn.

Chẳng lẽ không còn cách nào khác để Diệp Tiểu Hành tạm thời rời khỏi Đường gia mà trở về Vân Kinh một cách dịu dàng sao?

Đường Minh Hề im lặng suy nghĩ, nhưng không có kết quả.

Cậu cẩn thận thử dò xét một câu: “Diệp Hành, cậu có nghĩ tới hay không, nếu Ninh Thành không có cốt tủy thích hợp, có thể tới Vân Kinh tìm xem, dù sao cũng là thủ đô, tài nguyên phong phú hơn thành phố phương Nam rất nhiều.”

Tay cầm sữa đậu nành của Diệp Hành dừng lại một chút.

Đường Minh Hề giống như vô tình nói: “Tôi nghe anh trai nói, không phải quê cậu ở Vân Kinh à.”

“Ừm.”

Cậu lấy hết can đảm, có chút hưng phấn nho nhỏ, hỏi: “Vậy năm mới cậu có về Vân Kinh không?”

Mau nói trở về! Mau nói trở về!

“Không về.” Diệp Hành nói đáp án khiến Đường Minh Hề thất vọng.

“Tại sao?” Đường Minh Hề khó hiểu, nghĩ thầm bây giờ nam chính giả heo ăn thịt hổ cũng một năm rồi, còn không nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị gϊếŧ lại Diệp gia à!

Cậu có thể mà Diệp Tiểu Hành! Đứng dậy từ gốc rễ! Lấy ra khí phách của nam chính khởi điểm!!!

“Tôi cãi nhau rồi trở mặt với mẹ tôi.” Diệp Hành bâng quơ nói một câu.

Đường Minh Hề vừa nghe liền biết sự tình không đơn giản như vậy, Diệp gia là hào môn đỉnh cấp ở Vân Kinh, mẹ con cãi nhau trở mặt, chắc chắn không đơn giản là thời kỳ phản nghịch lúc trưởng thành.

Haizz, bỏ đi!

Quả nhiên mọi việc chỉ có thể dựa vào bản thân, mình nghĩ biện pháp khác vậy.

Đường Minh Hề cho rằng cuộc trò chuyện giữa hai người tới đây là kết thúc rồi.

Không ngờ Diệp Hành chợt nói một câu: “Tôi lúc nhỏ, quan hệ với bà ấy đã không tốt.”

Đường Minh Hề kinh ngạc quay đầu, không ngờ Diệp Hành lại bằng lòng nói chuyện của mình với cậu.

Cậu không nói chuyện, chỉ kiên nhẫn lắng nghe.

“Hôn nhân của ba mẹ tôi không hạnh phúc, sau khi tôi chào đời được ba năm, cha của tôi đã có tình nhân.”

Ai nha, lỗ tai nhỏ bát quái của Đường Minh Hề dựng lên.

“Năm tôi lên ba, trong nhà xảy ra chuyện lớn.” Diệp Hành im lặng một lúc, tiếp tục nói: “Mẹ tôi bị bắt cóc, còn bắt cóc cha và tình nhân của ông ấy.”

Gì? Trong tiểu thuyết không có đoạn này mà O.o.

“Bọn cướp có thể là vì muốn chút tiền chuộc, bắt cha tôi chọn tình nhân hoặc mẹ tôi.”

Đường Minh Hề nghe đến hít khí lạnh, chọn vợ và tình nhân, cái lựa chọn hai chọn một chết tiệt này!

“Cha cậu chọn tình nhân?”

“Không, ông ấy chọn mẹ tôi, vì khi đó mẹ tôi đang mang thai.”

Nói tới đây, Diệp Hành tự giễu một chút: “Nếu bà ấy không mang thai, cha tôi sẽ không chọn bà.”

Đường Minh Hề: “Vậy tình nhân của cha cậu thì sao? Chết rồi à?”

“Không biết.” Diệp Hành lên tiếng: “Sau đó quan hệ của cha mẹ tôi càng ngày càng kém. Cha tôi vì không chọn được người thương, vẫn luôn đau lòng hối hận, buồn bã mấy năm rồi qua đời!”

Này, Đường Minh Hề không biết nói gì cho phải, chỉ có thể nói không hổ là cậu nha, nam chính khởi điểm, trên mọi phương diện thì bối cảnh gia đình cậu đều xứng với thân phận nam chính!

“Không ai mong đợi Diệp Nguyệt sinh ra, cha mẹ đều hận nó, chỉ mình tôi hy vọng nó ra đời, ít nhất là như vậy, tôi không phải là người duy nhất cô đơn trên thế giới.”

Đường Minh Hề nghĩ thầm, vậy mình vẫn nên an ủi nam chính một chút, suy cho cùng người ta cũng đào tim đào phổi mới nói ra những lời như vậy.

Diệp Hành tự giác mình nói quá nhiều, dù là nói cho Đường Minh Hề nghe, bình hoa nhỏ không tim phổi cũng sẽ không có cảm xúc gì.

Chẳng qua lúc hắn đứng dậy, Đường Minh Hề chui vào ngực của hắn, ôm hắn một chút.

Động tác thình lình không kịp phòng ngừa khiến Diệp Hành sững sờ đứng yên tại chỗ.

Sau đó Diệp Hành cũng nâng tay, ôm chặt Đường Minh Hề.

Hắn cúi đầu, chôn mặt vào vai của đối phương.

Đường Minh Hề nghĩ thầm, chắc là hắn rất buồn.

Cha không thương mẹ không thương, chỉ có một đứa em gái nương tựa sống đến lớn, cuối cùng còn bệnh nghiêm trọng như vậy, nói không chừng lúc nào cũng có thể không còn.

Haizz, giống như sau này cưới vợ cũng không khiến người ta bớt lo.

Vợ Đường Tiểu Hề không để cho người ta bớt lo yên lặng đau lòng, sau này nhất định phải tiết kiệm cho Diệp Tiểu Hành một chút, ít nhất không mua kim cương lớn như vậy!

“Anh đang nghĩ gì thế?” Diệp Hành bỗng nhiên mở miệng.

Đường Minh Hề thốt lên: “Nghĩ phải tiết kiệm chút.”

“?”

“…”

Cứu mạng, sao lại nói ra lời trong lòng rồi!!!

Đường Minh Hề vì cái này mà té xỉu.

Diệp Hành buồn cười: “Cuối cùng lương tâm của Đường Tiểu Hề cũng phát hiện chồng mình rất thảm, muốn làm một người vợ hiền à.”

“…”

Đi chết đi, trả nỗi áy náy lại cho tôi.

Tuy thế nhưng Đường Minh Hề vẫn không tránh khỏi Diệp Hành, để cho hắn ôm mình như cũ.

Cậu yên lặng chôn mặt ở trong l*иg ngực Diệp Hành, chóp mũi là mùi gỗ cây tùng rất dễ chịu.

“Cậu sẽ không cô đơn.” Đường Minh Hề rầu rĩ không vui nói: “Sau này tôi ở cùng cậu.”

Đến trên dưới nửa năm đi : )

Con đường sau này phải tự mình kiên cường đi thôi, Diệp Tiểu Hành.

Diệp Hành giống như ôm cậu càng chặt hơn, hệt như tìm kiếm khúc gỗ duy nhất giữa lốc xoáy, giọng nói khàn khàn: “Đường Minh Hề, nếu tôi từng làm sai chuyện gì, anh có tha thứ cho tôi không.”

Đường Minh Hề suy nghĩ một chút, nhanh chóng trả lời: “Xem là chuyện gì đã.”

“Nếu như là chuyện rất xấu gì sao?”

“Mua cho tôi mười hòn đảo : )”

Trái tim Diệp Hành chợt không còn một mảnh, không nhịn được cười: “Anh mua nhiều đảo như vậy để làm gì?”

“Đơn giản là tôi muốn chúng không được à?” Đường Minh Hề đúng tình hợp lý.

Cậu vỗ lưng Diệp Hành, khẽ nói: “Tục ngữ nói rồi đấy, thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt, mặc dù nửa đời của cậu bấp bênh, nhưng tương lai nhất định là ánh sáng rực rỡ. Trong tiểu thuyết đều viết như vậy, thân thế của cậu, tuyệt đối là vai nam chính trong kịch bản. Yên tâm, lập tức sẽ phải khổ tận cam lai.”

(*) Thiên tương giáng đại nhậm ư tư nhân dã, tất tiên khổ kì tâm chí, lao kì cân cốt (天降大任于斯人也, 必先苦其心志劳其筋骨): Trời định giao cho người nào trách nhiệm lớn lao, ắt trước tiên làm cho khốn khó tâm chí, nhọc nhằn gân cốt.

Cũng không phải à, sau khi xử lý nhân vật phản diện tiểu pháo hôi là mình giai đoạn trước, nam chính Diệp Tiểu Hành chính thức bắt đầu con đường phản công.

Đường Minh Hề tùy ý ngoan ngoãn để Diệp Hành ôm, sau khi thả rắm cầu vồng một hồi, đối phương cũng không cái phản ứng gì.

Cậu nghĩ lại một chút, chẳng lẽ vuốt mông ngựa không đúng?

Kết quả một giây sau, Diệp Hành chợt buông cậu ra, hai tay đặt ở trên bả vai của cậu, nhẹ nhàng kéo ra, làm cho khoảng cách hai người cách ra một đoạn.

Đường Minh Hề: ?

Diệp Hành thong thả ung dung nói: “Vậy anh lấy chính là nữ chính trong kịch bản à.”





Đường Minh Hề hít một hơi thật sâu, nặn ra một nụ cười lạnh.

Cẩu nam chủ, tôi là cha của cậu.