"Anh Gia Diên, anh đã uống thuốc chưa."
Sau một lúc đứng chờ, Thịnh Minh Trĩ nghe thấy tiếng động bên trong, cậu quyết định mở cửa.
Dù sao cậu cũng chỉ gõ cửa cho có lệ, không cần biết Lục Gia Diên có đồng ý hay không, cậu vẫn sẽ vào.
Khi cửa mở ra, Lục Gia Diên trông ổn hơn.
Thịnh Minh Trĩ nhìn thấy sắc mặt của anh đã tốt hơn, thở phào nhẹ nhõm, nói: "Anh tỉnh mà tại sao không trả lời tôi?"
Lục Gia Diên tựa vào đầu giường, thản nhiên trả lời: "Thấy cậu gọi tên tôi một cách thân mật như vậy, tôi cảm thấy trong lòng có phần không yên."
Anh dừng một giây, không vội vàng, tiếp tục dòng suy nghĩ sâu xa: "Lần cuối cùng tôi nghe câu này, đã là một ngàn năm trước, khi Võ Đại Lang bị bệnh…"
"Im." Thịnh Minh Trĩ nhíu mày ra vẻ không vừa ý.
Biết ngay là anh không thể nói ra điều tốt đẹp gì.
Tuy nhiên, cậu thấy anh đã có thể mỉa mai người khác như vậy.
Có lẽ đã không còn đau dạ dày nữa.
Thịnh Minh Trĩ đặt bát cháo hải sản cạnh bên mép giường.
Lục Gia Diên ngẩn người trong một chốc.
Ngay sau đó, anh cảm thấy không thể tin nổi chuyện trước mắt nên hỏi ngay: "Cậu đã nấu cháo cho tôi sao?"
Thịnh Minh Trĩ thành thật mà trả lời anh: "Tôi mua ở ngoài."
Nói xong, cậu như nhận ra điều gì đó, lên giọng nói: "Anh hỏi điều này nhằm mục đích gì? Nếu món cháo không phải do tôi nấu thì anh rất thất vọng à. Việc gọi món ở bên ngoài cũng tốn thời gian lắm."
"Không có." Lục Gia Diên tựa người vào đầu giường, ánh đèn dưới gương mặt anh giọng anh có chút chế giễu: "Chỉ là tôi cảm thấy rất cảm động."
"Chuyện này không có gì lớn." Thịnh Minh Trĩ ngồi xuống, kê miệng thổi vào bát cháo hải sản, nói một cách không có căn cứ về hơi thở của một người đàn ông rồi thẳng thắn nói: "Dù anh 80 tuổi tôi cũng sẽ chăm sóc anh như vậy."
…
…
Không phải, cậu thật sự coi tôi như bố cậu đúng không?
Lục Gia Diên cười khẽ: "Cảm ơn lời nói của cậu. Hy vọng tôi có thể sống đến 80 tuổi, cố gắng sống lâu hơn cậu một chút."
Thịnh Minh Trĩ không nói nên lời: "Lục Gia Diên, đừng trẻ con như vậy nữa được không, anh còn phải hơn thua với tôi lời nói về tuổi thọ nữa, chuyện này là chuyện vui à? Với cả tại sao tôi không thể sống lâu hơn anh?"
Lục Gia Diên cầm bát cháo, húp nhẹ một ngụm, không xấu hổ mà nói: "Tôi sợ cậu buồn."
Nhưng trong câu tiếp theo, lạ thay giọng Lục Gia Diên bỗng nhẹ nhàng hơn, đôi mắt mơ màng nhìn Thịnh Minh Trĩ, nụ cười tươi tắn, người kia bị nhìn đến mất tập trung.
"Vì vậy, tôi sẽ cố gắng sống lâu hơn cậu."
Trải qua một đêm dài, Thịnh Minh Trĩ mới xét lại thái độ Lục Gia Diên dành cho cậu.
Chúa ơi, Lục Gia Diên tối qua có phải đã nhìn cậu một cách trìu mến không?
Anh có cố tình dụ dỗ tôi không?
Anh, dụ dỗ cậu?!
Anh…
"Minh Trĩ? Cậu có nghe thấy những gì tôi vừa nói không?"
Chỉ khi Tiểu Vương gọi cậu, Thịnh Minh Trĩ mới rời khỏi dòng suy nghĩ miên man.
Cậu xoa xoa tai một cách không tự nhiên, chậm rãi "Ồ" một tiếng, miệng lẩm bẩm: "Nghe cũng được."
Lúc này, Thịnh Minh Trĩ vừa kết thúc một buổi quay, đang trên đường về công ty.
Tiểu Vương nhắc nhở cậu: "Nếu nghe được thì tốt, tôi lặp lại một lần nữa, tối nay có chương trình trực tiếp trên Mỹ Đào TV, cậu nhớ lên live vào lúc tám giờ rưỡi."
Mỹ Đào TV là một ứng dụng phát trực tiếp có lượng truy cập lớn tại Trung Quốc, được ra mắt vào thời kỳ live stream bùng nổ, trở thành một nền tảng video hàng đầu.
Phần đầu của bộ phim trường học thanh xuân mà Thịnh Minh Trĩ quay trong năm đang nổi đình đám, cũng là lúc để quảng cáo giới thiệu cho bộ phim, nhóm sản xuất đã hợp tác với Mỹ Đào TV để tổ chức buổi quay này, dự kiến chương trình bắt đầu lúc sáu giờ tối hôm nay, đây là chương trình tương tác trực tiếp với khán giả.
Tất cả các diễn viên chính theo thứ tự, mỗi người live một giờ.