Chương 30: ”Đợi tôi đi rồi, cậu còn có thể tìm?”

Ừm.

Chỉ có lúc nào mà cậu đang chột dạ mới có thể gọi anh Lục Gia Diên.

Giống như mỗi lần làm chuyện xấu bị anh bắt lại lúc nhỏ.

Chỗ sô pha không truyền đến câu trả lời.

Thịnh Minh Trĩ càng nghi ngờ hơn, bước chân hơi vội vàng, vừa lơ đãng một ít đã ngã xuống trên sô pha.

Đầu gối truyền đến cơn đau. Trong bóng đêm, hình như Thịnh Minh Trĩ đυ.ng phải một thân thể ấm áp. Hình như đối phương mới tỉnh táo lại, phát ra một ít âm thanh.

Có vẻ như tay Thịnh Minh Trĩ chống được lên ngực anh, cảm giác rất cứng cỏi.

Lục Gia Diên còn ngủ trên sô pha?

Cậu hoảng hốt, sợ đến mức nói lắp: “Này, Lục Gia Diên!”

Cậu vừa định đứng lên, đối phương lại kêu lên một tiếng. Thịnh Minh Trĩ cảm thấy có một cánh tay vòng qua hông mình.

Ngăn cản kế hoạch định đứng lên của cậu.

Tiếng tim đập thật mạnh vang lên.

Thịnh Minh Trĩ sửng sốt một lúc.

Tình hình thế nào đây? Không phải lão già này đang cố ý chiếm tiện nghi cậu chứ?

Thịnh Minh Trĩ híp mắt lại, đang chuẩn bị hung hăng mắng người lại dừng lại ngay khi nhìn thấy sắc mặt của Lục Gia Diên.

Người đàn ông nằm trên sô pha, tay dài chân dài, gần như chiếm hết toàn bộ sô pha.

Áo sơ mi trắng trên người đã hơi nhăn, có vẻ như lúc cuộn tròn người đã tạo ra nếp gấp. Thịnh Minh Trĩ chú ý đến cái cà vạt anh thắt hôm nay, là cái cậu tự mình chọn.

Quan trọng hơn là, sắc mặt Lục Gia Diên không tốt.

Khuôn mặt vốn tái nhợt, lạnh lùng, bây giờ đang khẽ cau mày, trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Lúc này Thịnh Minh Trĩ mới nhận ra có gì không đúng. Cậu vội vàng bò dậy, ngồi xổm bên cạnh sô pha, đẩy nhẹ Lục Gia Diên: “Anh Gia Diên.”

Một lúc lâu sau, Lục Gia Diên mới “ừ” một cái, âm thanh tràn ngập sự ngái ngủ, nhưng vẫn có thể nghe thấy anh đang không quá thoải mái.

Thịnh Minh Trĩ do dự: “Có phải anh khó chịu ở đâu không?”

Đây mà nói là không có việc gì á?!

Thịnh Minh Trĩ lập tức có hơi giận.

Cậu muốn nói tôi cũng không mù, anh coi tôi là đồ ngốc đấy à?

Nhưng lời nói đến miệng, nhìn thấy bộ dạng khó chịu hiện tại của Lục Gia Diên, cậu lại không đành lòng: “Cái gì mà nói không có việc gì hả. Chẳng lẽ anh bị tôi chọc giận đến nỗi bệnh nên xấu hổ không muốn nói à?”

Tôi ở trên mạng còn rất có thể chọc tức người khác. Trong lòng Thịnh Minh Trĩ còn rất muốn an ủi Lục Gia Diên.

Dù sao mấy người kia cãi nhau ồn ào không đến chỗ tôi, cho nên tôi giận sinh bệnh cũng không mất mặt.

Ai ngờ hình như mấy lời này khiến Lục Gia Diên buồn cười.

Người đàn ông cười ra tiếng, nhưng giọng điệu hơi đứt quãng, hiển nhiên là đang nhịn đau.

“Chọc tôi giận đến mức bị bệnh không tốt sao?” Lục Gia Diên cười nói: “Đợi tôi đi rồi, cậu còn có thể tìm?”

Thịnh Minh Trĩ: …

Lục Gia Diên cười nhìn cậu, vốn còn muốn nói thêm hai câu.

Nhưng khi thấy biểu cảm của Thịnh Minh Trĩ lại dừng lại. Đối phương nửa quỳ bên cạnh sô pha, sắc mặt vừa nghiêm túc vừa lo lắng, cảm xúc trong mắt cũng không giấu nổi, là đang lo lắng cho anh.

Đã rất nhiều năm không có người dùng ánh mắt này nhìn anh lúc anh đổ bệnh.

Xa lạ.

Nhưng lại làm anh thấy rất mới mẻ, đồng thời cũng cảm thấy hơi cảm động.

Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua, người bên cạnh anh khi anh bệnh lại là m, đối tượng liên hôn gần như không hề có chút cảm tình nào với anh.

“Buổi trưa không ăn cơm.” Giọng của Lục Gia Diên có vẻ nhất quán, lúc anh nói chuyện nhẹ nhàng, mang đến cho người ta cảm giác dịu dàng: “Buổi tối tiếp khách hộ uống rượu nên bị đau dạ dày.”

Thịnh Minh Trĩ nghe xong, bỗng nhận ra vừa nãy Lục Gia Diên để tay lên eo cậu không phải để chiếm tiện nghi của cậu.

Có lẽ anh muốn đặt tay cậu lên trên dạ dày mình.

Cũng không biết anh một mình ở dưới đã đau bao lâu.

Đến cả sức lên tầng cũng không có, còn mơ màng ngủ quên trên sô pha.