- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Thật Sự Không Muốn Dựa Vào Khuôn Mặt Của Mình Để Kiếm Sống
- Chương 7: Nó Đáng Giá Một Ngàn Vạn
Tôi Thật Sự Không Muốn Dựa Vào Khuôn Mặt Của Mình Để Kiếm Sống
Chương 7: Nó Đáng Giá Một Ngàn Vạn
Editor: Han Suning
"Ba muốn đích thân đi gặp hắn?" Lâm Vị Hi có hơi kinh ngạc, ở trong trí nhớ của cô, ba mình không có nhiệt tình như vậy.
Người ba Lâm Nghị Mưu chính là một vị trong giới điện ảnh và truyền hình tiếng tăm lẫy lừng, chưa bao giờ thiếu kịch bản hay, vì sao khi đọc xong《 Đô đĩnh hảo 》lại có phản ứng lớn như vậy?
《 Đô đĩnh hảo 》 chẳng lẽ là tác phẩm hiếm gặp?
"Kịch bản tốt như vậy. Trước tiên đi gặp hắn một là muốn xem có thể mua trực tiếp hay không, hai là nếu hắn muốn hợp tác sâu hơn, ba phải xem xem người này thế nào." Lâm Nghị Mưu mỉm cười, cầm áo khoác ở trên giá của đại sảnh cùng mũ đều cầm xuống dưới.
"Anh ta đúng là có tài năng, đối văn học khoa học viễn tưởng có hiểu biết sâu sắc." Lâm Vị Hi vừa mang giày vừa gọi điện thoại cho Tô Tiểu Châu.
Trong căn phòng thuê của Lục Trường Minh, khói cuối cùng cũng tàn, nhưng hắn cũng lôi thôi lượm thượm, không thể không đi tắm.
Mới tắm đến một nửa, Tô Tiểu Châu kích động gõ cửa: "Minh Minh, nhanh lên nhanh lên, ba của Vị Hi muốn gặp anh."
"Cái gì?" Lục Trường Minh xoa xoa bàn tay, lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức hiểu rõ sự tình.
Không hổ là kịch bản xuất sắc của thế giới song song, 《 Đô đĩnh hảo 》đã lọt vào mắt xanh của Lâm đại đạo diễn!
"Được, cô kêu xe trước, tôi lập tức tắm xong." Lục Trường Minh không chút khách khí nói, sau đó liền đi ra.
Hai anh em lên xe, đến một quán cà phê.
Đã hơn bảy giờ tối, nhưng đối với trung tâm thành phố phồn hoa này mà nói, lúc này mới là thời điểm náo nhiệt.
Đi vào quán cà phê, Lục Trường Minh liếc mắt một cái thấy được Lâm Vị Hi.
Vẫn là vị trí ở góc kia, Lâm Vị Hi ngồi ở bên cửa sổ, cô ngồi bên cạnh một người đàn ông trung niên mặc bộ quần áo thường ngày màu đen.
Người đàn ông trung niên mang chiếc kính không tròng, để ria hai mép, dáng người hơi mập nhưng đầu tóc, ăn mặc đều được chăm chút tỉ mỉ, là một ông chú rất khí chất.
"Vị Hi, đây là ba cậu? Tôi đã thấy ông ấy trên TV." Tô Tiểu Châu lên tiếng trước, cô hoạt bát và thuần thục hơn, cũng không câu nệ.
"Chào hai vị." Lâm Nghị Mưu cười ôn hòa, ánh mắt chằm chằm vào Lục Trường Minh, đồng thời đưa tay dời chiếc mũ trên bàn sang một bên.
"Chào Lâm tiên sinh." Lục Trường Minh cũng không câu nệ, nhưng trong lòng lại rất kính trọng, vị đạo diễn xuất sắc này cũng không phải người bình thường.
So với ông ấy, Vương Hiểu Lệ trước kia có ý đồ với mình chỉ là tuổi tôm tuổi tép mà thôi.
"Lục tiên sinh mời ngồi." Lâm Nghị Mưu rất tốt bụng, trong khi đó con gái Lâm Vị Hi đang kêu hai ly cappuchino cùng đồ ngọt.
Đợi đến Lục Trường Minh cùng Tô Tiểu Châu ngồi xuống, Lâm Vị Hi mở miệng: "Châu Châu, chúng ta đi dạo phố mua vài món quần áo đi."
"A? Ha ha." Tô Tiểu Châu quay sang, bản thân không tiện ở chỗ này quấy rầy mấy người đàn ông bàn công chuyện.
Cô chạy nhanh cùng Lâm Vị Hi đi dạo phố.
Hai người vừa đi, Lục Trường Minh mở miệng trước, đầy lễ phép: "Lâm tiên sinh, ông đối với《 Đô đĩnh hảo》thấy thế nào?"
Lâm Nghị Mưu không lập tức nói chuyện, ông cẩn thận đánh giá thanh niên trước mặt, không thể không thừa nhận, Lục Trường Minh thật sự đẹp trai.
Một thanh niên đẹp trai mà lại tài giỏi như vậy thật sự rất hiếm.
"Tôi gọi cậu là Tiểu Lục đi, tôi có hai vấn đề muốn hỏi cậu, mong cậu trả lời một chút." Lâm Nghị Mưu đi thẳng vào vấn đề, đại đạo diễn như ông ấy cũng sẽ không lãng phí thời gian.
"Xin hỏi."
"Thứ nhất, cậu là nghĩ muốn bán kịch bản, hay là vẫn muốn chính mình làm đạo diễn?" Lâm Nghị Mưu cười hỏi, làm cho người ta cảm giác rất hiền hoà lại không mất uy nghiêm.
"Nghĩ muốn chính mình làm đạo diễn." Lục Trường Minh đã biết suy nghĩ của Lâm Nghị Mưu, Lâm Nghị Mưu chắc là muốn mua lại 《 Đô đĩnh hảo》, cứ như vậy hắn có được tất cả bản quyền, không cần cùng chính mình lãng phí võ mồm.
"Như vậy ha." Lâm Nghị Mưu có chút thất vọng, nhưng không có biểu hiện ra ngoài, mà là hỏi vấn đề tiếp theo, "Vấn đề tiếp theo, tôi nghĩ chọn vai nữ chính trong phim rất khó, chọn sai thật sự có thể hủy cả bộ phim, cậu có chọn được người nào thích hợp không?"
Nữ chính của《 Đô Đĩnh Hảo 》là Tô Minh Ngọc, một cô gái từ nhỏ đã bị mẹ đánh đập chửi bới thậm chí ngược đãi cô. Cô lớn lên trong một gia đình méo mó, đầy hận thù gia tộc, hơn nữa tính cách kiên cường, không phải diễn viên nào cũng có thể diễn tốt.
"Nói thật tôi không chú ý nhiều đến diễn viên, Lâm tiên sinh là tiền bối nổi tiếng, ông hẳn là có thể tuyển ra vai diễn thích hợp." Lục Trường Minh trả lời, anh không định lùi bước, mà là thật sự không chú ý đến các diễn viên, không thể đưa ra lời đề nghị tốt.
Lâm Nghị Mưu trầm ngâm, ngón tay ở trên ghế gõ vài cái, sau đó đề nghị: "Cậu cảm thấy Dương Yêu thế nào? Cô ấy đang lúc bạo hồng*, có vô số người hâm mộ, có cô ấy tham diễn cơ bản có thể thu hồi vốn."
(Bạo hồng*: là trở nên nổi tiếng)
Dương Yêu?
Lục Trường Minh trong đầu tìm tòi một chút, trước mắt hiện một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, không nhuốm bụi trần, chính là thần tiên trong phim cổ trang.
"Chỉ sợ không thích hợp." Lục Trường Minh trực tiếp lắc đầu, tiên nữ cổ trang diễn Tô Minh Ngọc, ngẫm lại đều buồn cười.
"Quan Tiêu thì sao?" Lâm Nghị Mưu khóe mắt cất giấu ý cười, lại đề cử một đại minh tinh.
Quan Tiêu cũng rất xinh đẹp, trắng trẻo và dịu dàng, là thần tượng thanh xuân quen thuộc, số lượng người hâm mộ rất đáng kinh ngạc.
Nhưng Lục Trường Minh vẫn là lắc đầu: "Cũng không thích hợp, trước tiên không nói diễn xuất như thế nào,《 Đô Đĩnh Hảo 》là bộ phim đạo đức gia đình, diễn viên phải có ngoại hình mang lại cảm giác đời thường, cộng thêm sự chịu đựng, xinh đẹp quá lại không hay."
Lâm Nghị Mưu vỗ tay, cười nói: "Cậu nói thật sự có lý, tôi còn nghĩ người trẻ tuổi như cậu sẽ theo đuổi những ngôi sao nữ có lưu lượng cao."
Ông ta nói xong uống một ngụm cà phê đắng lại nói: "Tính chất của《 Đô Đĩnh Hảo 》chính là không khí của cuộc sống đời thường, tôi cũng thật sự sợ cậu bán nó cho người khác, sau đó tìm một đống công tử tiểu thư đi diễn."
Ông vừa rồi cố ý thử Lục Trường Minh.
Nếu Lục Trường Minh theo đuổi những sao nữ lưu lượng cao, chứng minh anh chỉ biết viết kịch bản, đối điện ảnh và truyền hình cũng không có chính kiến của mình, người như vậy thích hợp ở phía sau hậu trường, tuyệt đối không thể làm đạo diễn trên sân khấu.
"Hóa ra là Lâm tiên sinh là cố ý thử tôi, tôi đã nói ông như thế nào cũng không giống những đạo diễn khác chỉ biết theo đuổi đại lưu lượng." Lục Trường Minh cười đáp lại, "Đạo diễn nổi tiếng chính là đạo diễn nổi tiếng."
Hai người khen thưởng lẫn nhau, làm sâu sắc thêm mối quan hệ.
Lâm Nghị Mưu cười ha hả, đứng dậy đưa tay ra: "Tiểu tử,《 Sơn Tra Thụ Chi Tình 》của tôi đã kết thúc rồi, tiếp theo sẽ là《 Đô Đĩnh Hảo 》, tôi sẽ cho người trong công ty đích nhân ký hợp đồng với cậu, cậu là biên kịch, có thể đưa ra ý kiến chỉ đạo, cậu cũng có quyền quyết định khi chọn người. Về phần giá cả, cậu muốn bao nhiêu?"
Kỳ thật Lục Trường Minh muốn làm đạo diễn, nhưng hắn biết rõ không thể một lần ăn thì liền trở thành đại mập mạp,《 Đô Đĩnh Hảo 》là bước đi đầu tiên của hắn, làm biên kịch ở hậu trường chỉ đạo cùng với tuyển diễn viên, đã là phi thường lắm rồi.
"Tôi tham lam hơn, tôi kỳ vọng《 Đô Đĩnh Hảo 》nhất định được yêu thích trên toàn quốc, cho nên tôi yêu cầu giá cao hơn." Lục Trường Minh không khách khí, hắn tuy rằng là người mới, nhưng《 Đô Đĩnh Hảo 》 không phải "Tác phẩm mới", mình không thể chỉ lấy hơn mười vạn thậm chí mấy vạn để bán《 Đô Đĩnh Hảo 》.
Lâm Nghị Mưu trêu chọc: "Một ngàn vạn?"
Một ngàn vạn là cái giá cho biên kịch vàng rồi, người trong nghề cũng có rất ít người có thể đạt tới.
Theo tình hình hiện nay, biên kịch hơn mười vạn đã là hiếm thấy,《 Đô Đĩnh Hảo 》46 tập, tổng cộng trị giá mấy trăm vạn.
"Một ngàn vạn rất nhiều, kỳ thật một trăm vạn đối với người mới như tôi mà nói là đã rất nhiều, tôi thực sự cảm kích Lâm tiên sinh đã coi trọng, nhưng đối với 《 Đô Đĩnh Hảo 》mà nói, nó thật đúng là giá trị một ngàn vạn." Lục Trường Minh cười nói, đây là ước tính của anh dựa trên kết quả của《 Đô Đĩnh Hảo 》ở thế giới song song, nhưng kỳ thật như vậy đã là ít.
Lâm Nghị Mưu khóe mắt nhếch lên, tiểu tử cậu chính là cho cây gậy trúc liền trèo lên trên.
Một người mới vô danh, lại dám đem mình trở thành biên kịch vàng.
"Tiểu tử, tự tin là chuyện tốt, nhưng sao có thể đoán được,《 Đô Đĩnh Hảo 》thế nào mà lại giá trị một ngàn vạn?" Lâm Nghị Mưu mỉa mai, đắc ý đánh vào nhuệ khí của người trẻ tuổi.
"Chỉ cần Lâʍ đa͙σ diễn có thể tạo ra một tác phẩm như tôi mong đợi, tôi cảm thấy được《 Đô Đĩnh Hảo 》ít nhất sẽ vượt qua rating của ba đài truyền hình, đứng đầu trong mười đài truyền hình và số lượng chương trình phát sóng trực tuyến sẽ vượt quá hai trăm triệu trong một ngày." Lục Trường Minh cho biết ba thành tựu, đã đạt đến hoặc thậm chí vượt qua trong thế giới song song.
Anh ấy tin rằng với khả năng của Lâm Nghị Mưu có thể cho《 Đô Đĩnh Hảo 》đạt được thành tích như trên.
Lâm Nghị Mưu thực sự ngạc nhiên, vượt qua rating của 3 đài truyền hình, đứng đầu trong mười đài truyền hình, và số lượng chương trình phát sóng trực tuyến vượt qua hai trăm triệu trong một ngày. Thành tích này chưa bao giờ xuất hiện, cho dù là bộ phim《 Bi Thương Tụng 》bùng nổ mấy năm về trước cũng kém hơn thành tích đó một đoạn.
Lục Trường Minh khẩu khí lớn.
"Tiểu tử, không phải tôi đả kích cậu,《 Đô Đĩnh Hảo 》 nếu thật sự xứng đáng vậy, quả thực đáng giá một ngàn vạn, tôi cũng đồng ý cho cậu một ngàn vạn. Nhưng trước mắt mà nói, tôi cùng lắm chỉ có thể đưa cậu hai trăm vạn." Lâm Nghị Mưu lắc đầu, ra giá tâm lý.
Hai trăm vạn đối với người mới mà nói đã là một sự chiêu đãi lớn, trung bình gần năm vạn cho một tập phim, các nhà biên biên kịch lão làng cũng khó có được.
"Không thành vấn đề, nhưng lần hợp tác tới, Lâm tiên sinh chắc chắn sẽ cho tôi nhiều hơn mức giá này."
"Vậy hãy chờ xem."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Tôi Thật Sự Không Muốn Dựa Vào Khuôn Mặt Của Mình Để Kiếm Sống
- Chương 7: Nó Đáng Giá Một Ngàn Vạn