Editor: Han Suning
Chiếc taxi dừng lại trước cửa một quán cà phê trong thành phố.
Lục Trường Minh mang theo kịch bản, dắt Tô Tiểu Châu xuống xe .
"Vị Hi là một người quy tắc. Dù đã hứa sẽ nhờ ba đọc kịch bản của anh, nhưng cô ấy vẫn phải gặp anh trước. Nếu anh quá kém, cô ấy nhất định sẽ đổi ý." Tô Tiểu Châu hiếm khi nghiêm túc.
Cô hy vọng anh trai mình có thể thành công, đây là bước quan trọng.
Lục Trường Minh gãi gãi mái tóc xoăn nhẹ bên tai, nhìn vào quán cà phê.
Vì là buổi tối nên quán có hơi đông nhưng không gian lại yên tĩnh, thích hợp để ngồi đọc sách một mình.
"Vào thôi." Lục Trường Minh không nét căng thẳng cũng không khẩn trương, điều này xuất phát từ sự tự tin đối với kịch bản《 Đô đĩnh hảo》.
Hai người đi vào quán cà phê, Tô Tiểu Châu trực tiếp nhìn về một phía góc, sau đó lôi Lục Trường Minh đi tới.
Ngồi ở một cái bàn cạnh cửa sổ là một nữ sinh để tóc chéo - ngày xưa, kiểu tóc này có nghĩa là cô ấy đã kết hôn, nhưng ở thời hiện đại, nó làm toát lên một cảm giác nhẹ nhàng, trong sáng.
Lục Trường Minh đến gần, quan sát một bên mặt của nữ sinh.
Khuôn mặt trái xoan cùng chân mày hình trăng khuyết, sống mũi cao và đôi môi nhỏ nhắn, hai vai thẳng, lưng thẳng tự nhiên, khí chất mạnh mẽ.
Rõ ràng chỉ là một bộ đồ đơn giản với áo phông kẻ sọc và chiếc quần ống rộng, nhưng lại toát lên khí chất của con gái đạo diễn.
"Vị Hi, chúng tôi đến rồi." Tô Tiểu Châu nhẹ giọng nói, ngồi ở đối diện Lâm Vị Hi.
Lục Trường Minh cũng ngồi xuống, lúc này mới thấy Lâm Vị Hi trên tay còn đang cầm một quyển sách, là quyển khoa học viễn tưởng tiếng tăm lừng lẫy trong giới văn học《 Vũ trụ vô thanh 》.
"Châu Châu, cậu muốn uống gì?" Lâm Vị Hi nhoẻn miệng cười, ánh mắt không ngừng liếc qua khuôn mặt của Lục Trường Minh.
"Hai tách cappuccino, đều có đường." Tô Tiểu Châu thuận miệng nói, sau đó giới thiệu Lục Trường Minh, "Vị Hi, đây là anh trai mình, cậu cũng đã thấy trong vòng bạn bè, rất đẹp trai."
"Đẹp trai." Lâm Vị Hi mỉm cười đáp lại.
"Ding, Lâm Vị Hi khen bạn đẹp trai, giá trị nam thần +0." Lục Trường Minh kiểm tra hệ thống, quả nhiên lại thêm một quả trứng không.
"Bạn học Lâm, gọi tôi là Lục Trường Minh, một nhà làm phim." Lục Trường Minh vươn tay , Lâm Vị Hi bắt tay một cái cho có,《 Vũ trụ vô thanh 》trong tay đã bỏ xuống.
Cô cũng không muốn lãng phí thời gian, chuyển qua xem《 Đô đĩnh hảo 》.
Chỉ trong vài phút, cô gật đầu: "Rất có khiêu văn chương, nhưng có khả năng không có chỗ đứng."
"Vị Hi, cậu có thể đưa ba cậu xem, cái gì cũng đều phải thử, không thể một lần là bỏ qua một tiểu thịt tươi như anh ấy." Tô Tiểu Châu thay Lục Trường Minh nói chuyện.
"Không vội, mình về nhà xem lại, kịch bản này dài như vậy, ba mình rất bận và có thể không có thời gian, mình xem rồi nói lại với ông ấy là được." Lâm Vị Hi trả lời một cách mơ hồ.
Lục Trường Minh thầm nghĩ cô gái này thật lợi hại, rõ ràng chính là một học sinh trung học, lại hoàn toàn có dáng dấp của người trưởng thành.
Không hổ là con gái của một đạo diễn.
Tô Tiểu Châu nghe ra có gì đó không ổn, nhíu mũi: "Vị Hi, xin cậu hãy giúp đỡ, anh trai mình rất tốt . . ."
"Châu Châu, đừng ép mình." Lục Trường Minh cắt ngang: "Lâm Nghị Mưu tiền bối dạo này bận quay《 Sơn tra thụ chi tình 》, chắc chắn là rất bận. Bạn học Lâm đồng ý xem kịch bản của tôi, hơn nữa còn nói lại với Lâm Nghị Mưu tiền bối đã là sự giúp đỡ rất lớn ."
Lục Trường Minh là người hiểu lí lẽ, anh ấy nói ra những lời này cũng không có gì kỳ lạ, bản thân và Lâm Nghị Mưu cũng không quen biết, người ta là một cô gái đã đồng ý xem kịch bản và nói lại là đã rất tốt.
Lâm Vị Hi nhướng mày, liếc nhìn Lục Trường Minh một cái, cũng không nói gì thêm.
Tô Tiểu Châu bĩu môi, uống một hớp cà phê, kết quả bản thân lại bị sặc, chạy nhanh vào nhà vệ sinh.
Bây giờ chỉ còn lại Lục Trường Minh cùng Lâm Vị Hi .
Lâm Vị Hi cũng không cảm thấy khó xử, tự nhiên thanh thản một lần nữa cầm lấy 《 Vũ trụ vô thanh 》 lên xem.
Lục Trường Minh tìm đề tài để tán gẫu: "《 Vũ trụ vô thanh 》của nhà văn Pháp Phàm Nạp được coi là một tác phẩm khoa học viễn tưởng kinh điển trong giới văn học."
"Anh cũng đã xem qua?" Lâm Vị Hi di chuyển ánh mắt mở cuốn sách ra, thanh tú mà lạnh lùng. Khuôn mặt luôn luôn xuất hiện sự thản nhiên không thay đổi.
"Tôi học đại học Khoa tiếng Trung, đối văn học hiểu biết rất rõ. "Giả thuyết vườn bách thú" trong《 Vũ trụ vô thanh 》đã khiến nhiều độc giả sửng sốt, và cũng giải thích vì sao nhân loại đến nay vẫn chưa khám phá ra nền văn minh ngoài hành tinh." Lục Trường Minh cười nói, bàn về văn học anh ấy vẫn là có nền tảng.
Lâm Vị Hi càng thêm hứng thú, ánh mắt nhìn chăm chăm vào Lục Trường Minh: "Nhìn dáng vẻ của anh hình như rất tâm đắc, anh cảm thấy ‘Giả thuyết vườn bách thú ’ có hợp lý không?"
Lâm Vị Hi đúng là cô gái yêu văn học, vậy mà lại cùng Lục Trường Minh thảo luận về giả thuyết khoa học viễn tưởng.
《 Vũ trụ vô thanh 》là xoay quanh nghịch lí "Vũ trụ lớn như vậy, vì sao chỉ có nền văn minh của Trái Đất".
‘Giả thuyết vườn bách thú’ chính là nói đến: thật ra người ngoài hành tinh đã sớm phát hiện ra chúng ta, chính là đem chúng ta nuôi dưỡng, để mà quan sát, tựa như chúng ta quan sát loài kiến.
Đó thực sự là một giả thiết rất đáng sợ.
Lục Trường Minh cũng bị sốc khi lần đầu tiên đọc nó, cảm nhận sâu sắc, coi nó như là một tác phẩm kinh điển.
Nhưng khi lượng đọc gia tăng và bản thân đã hiểu sâu hơn, lại cảm thấy ‘Giả thuyết vườn bách thú ’ cũng không tuyệt đối hợp lý, nó chỉ là giả thuyết.
Giống con người chúng ta quan sát loài kiến, có thể quan sát một giờ, một ngày, thậm chí một năm, nhưng tuyệt đối sẽ không quan sát trăm năm ngàn năm.
Mà lịch sử loài người trên Trái Đất có thể đã bắt nguồn từ mấy ngàn năm trước, không đến mức lại bị quan sát mọi lúc mọi nơi? Người ngoài hành tinh chẳng lẽ lại cảm thấy hứng thú với loài sinh vật thấp hơn sao? Chỉ có thể là dậm chân tại chỗ.
Sự quan sát chỉ sự tò mò lúc đầu thôi.
"Miễn cưỡng tính hợp lý đi, cứ cho là chúng ta là những con khỉ trong vườn bách thú, đang ở bị người ngoài hành tinh nhân quan sát." Lục Trường Minh nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Miễn cưỡng hợp lý?" Lâm Vị Hi không biểu cảm, nhíu mày, cô là fan trung thành của Phàm Nạp, cũng là fan của 《 Vũ trụ vô thanh 》, chỉ mỗi quyển sách này đã đọc không dưới năm lần.
Sự miễn cưỡng hợp lý của Lục Trường Minh làm cho cô không hài lòng.
"Anh có cách giải thích nào rõ hơn không? Vì sao vũ trụ lớn như vậy, chúng ta lại chưa từng phát hiện nền văn minh ngoài hành tinh?" Lâm Vị Hi đem vấn đề này hỏi Lục Trường Minh, có một chút công kích.
Lục Trường Minh kết luận, anh ta tuy rằng xem qua không ít tác phẩm khoa học viễn tưởng, nhưng cá nhân hứng thú nhiều nhất chủ yếu vẫn là điện ảnh và truyền hình, bởi vậy không có nhiều ý nghĩ và lập luận của riêng mình.
Lâm Vị Hi hỏi mình như vậy, bản thân đúng là không thể lường trước.
Lục Trường Minh lắc đầu, thành thực mà nói chính mình cũng không có cách giải thích tốt hơn.
Lâm Vị Hi thỏa mãn, khẽ cười cười, lại cúi đầu đọc sách, dáng vẻ trầm lặng.
Lục Trường Minh âm thầm thở dài một tiếng, tuy rằng hành động của Lâm Vị Hi không có vấn đề, cô ấy tới nơi này cũng là để giúp mình, nhưng ít nhiều cũng làm cho người ta có điểm không thoải mái.
Hay là. . .
Lục Trường Minh trong đầu thầm nghĩ: Hệ thống, mày có lập luận vũ trụ nào như vậy không?
"Kí chủ tiêu hao 200 giá trị nam thần, đổi ‘quy luật của khu rừng hắc ám’."
Lục Trường Minh đầu óc chấn động, một lập luận vũ trụ đơn giản mà chấn động.
Anh suy nghĩ kỹ càng, ánh mắt liền sáng ngời, cách này có thể cũng có lỗ hổng, có thể so sánh với "Giả thuyết vườn bách thú", nhưng đáng sợ và nghệ thuật hơn nhiều.
Nghệ thuật hắc ám.
Nghệ thuật tử thần.
"Nói ra không sợ cô chê cười, tôi từng nghĩ tới một loại khả năng, cũng có thể giải thích vũ trụ vì sao lại vô thanh." Lục Trường Minh mở miệng, lại hấp dẫn ánh mắt của Lâm Vị Hi.
Lâm Vị Hi chờ đợi: "Xin hãy nói."
"Vũ trụ chính là một khu rừng hắc ám, từng văn minh đều là thợ săn với cây súng, lẻn vào rừng như một bóng ma. Hắn phải thật cẩn thận, bởi vì trong rừng nơi nơi đều có thợ săn giống hắn, nếu hắn phát hiện sự sống khác, chỉ có một việc hắn có thể làm, nổ súng tiêu diệt nó."